Anh, Đã Lâu Không Gặp!

Chương 44




Bây giờ là lúc tan việc, Mạnh Tư Thành đang gọi điện thoại, anh cười rất dịu dàng, giọng nói còn có chút cưng chiều.

Đàm Tư Tư nghe trong phòng làm việc vọng ra giọng nói dịu dàng, cô đứng một lát, rốt cuộc giơ tay lên gõ cửa. Lấy được câu đáp lại mời vào, cô từ từ đi vào, thấy Mạnh Tư Thành đang cúp điện thoại, thu hồi lại nụ cười dịu dàng.

Đàm Tư Tư tràn ra nụ cười nói: "Đang gọi điện thoại à? Tôi quấy rầy cậu rồi, xin lỗi nha."

Mạnh Tư Thành ngẩng đầu cười nhẹ nói: "Không sao, vừa đúng lúc gọi xong, có chuyện gì sao?"

Đàm Tư Tư lắc đầu nói: "Cũng không có việc gì, chính là nghĩ tới tôi đến đây lâu như vậy, cậu vẫn chưa mời tôi ăn bữa cơm đâu, tôi vẫn còn nhớ đó!"

Mạnh Tư Thành nghĩ cũng đúng, thật sự anh có chút thất lễ, giọng điệu anh nói có ý xin lỗi: "Đúng vậy, nhất định hôm nào đó tôi mời cậu, được không?"

Đàm Tư Tư nghịch ngợm cười nói: "Hôm nào không bằng hôm nay, hôm nay như thế nào? Hôm nay vừa vặn tôi rảnh rỗi."

Mạnh Tư Thành cười bất đắc dĩ nói : "Tối nay tôi có hẹn rồi, không bằng ngày mai được không?" Tối nay anh đã nói xong muốn đi đón Hồng Tụ , tự nhiên anh không muốn hủy hẹn với cô.

Đôi mắt Đàm Tư Tư xẹt qua một tia ảm đạm, nhưng ngay sau đó lại tràn ra một nụ cười sáng chói, cô ta nghiêng đầu nghiêm túc nói: "Ngày mai thì ngày mai, không cho quỵt nợ đó!"

"Đó là tất nhiên." Mạnh Tư Thành ôn hòa nói.

Đàm Tư Tư thấy anh giống như không kiên nhẫn, rất săn sóc nói: "Vậy tôi tan việc trước, hẹn gặp lại."

Mạnh Tư Thành nhìn Đàm Tư Tư rời đi, anh cũng vội vàng thu dọn đồ đạc, chuẩn bị đi đón Tô Hồng Tụ.

Mà anh không biết, sau khi anh đi, Đàm Tư Tư cầm một quyển tài liệu vội vã đi vào phòng làm việc, thấy anh đã đi rồi, cô ta làm biểu tình thở dài bất đắc dĩ, đóng lại cửa phòng làm việc, tiến lên lật xem nhật kí điện thoại xem cú điện thoại kia anh nói chuyện với ai.

Đó là một chuỗi số điện thoại di động, Đàm Tư Tư nhanh chóng nhớ kỹ dãy số này, sau đó ôm lấy tài liệu, không tiếng động rời khỏi phòng làm việc của anh.

Buổi tối hôm đó, Tô Hồng Tụ nhận được một cú điện thoại, dãy số lạ.

Bắt máy cô hỏi đối phương là ai, bên kia dừng lại một lúc lâu không nói lời nào, cô chợt nghĩ tới có phải hay không là điện thoại quấy rầy, đang muốn cúp máy, lại nghe được bên kia do dự một chút hỏi: "Là Tô Hồng Tụ sao?"

Tô Hồng Tụ cảm thấy giọng nói này rất quen tai, sau một hồi suy nghĩ cô nói: "Cô là Đàm Tư Tư à! ?"

Đàm Tư Tư ở bên đầu điện thoại cười nói: "Hồng Tụ, cô thật là quý nhân nhiều việc hay quên, bây giờ mới nhớ ra tôi."

Tô Hồng Tụ không biết vì sao sao cảm thấy trong nụ cười này dẫn theo mùi vị châm chọc, nhưng ngay sau đó cô nghĩ cô không nên nghĩ như vậy! Không thể bởi vì chính mình không giải thích ăn chút dấm liền đối với bạn học cũ sinh ra suy nghĩ như vậy, vì thế cô lắc đầu coi thường cảm giác vừa rồi, vui vẻ cười hỏi: "Đàm Tư Tư, sao cô tự nhiên lại gọi điện thoại cho tôi vậy, khiến tôi phải thụ sủng nhược kinh( được cưng chều mà sợ hãi) !" Dù sao ngày trước hai người cũng không thân quen, Đàm Tư Tư căn bản cũng không đem một Tô Hồng Tụ nho nhỏ để ở trong mắt, nên khi cô chợt nhận được cú điện thoại này còn cảm thấy rất vui mừng.

Đàm Tư Tư vô tình cười nhẹ, đầu tiên là tùy tiện cùng Tô Hồng Tụ nói chuyện ngày xưa bạn học cũ ở nơi nào tình trạng ra sao, cuối cùng không tránh được cảm thán một phen người và vật không còn bạn học đường ai nấy đi .... Mặc dù Tô Hồng Tụ cảm thấy Đàm Tư Tư cảm thán mấy người kia đa số cùng cô cũng không quen thuộc, nhưng cô vẫn lắng nghe, thỉnh thoảng phụ họa mấy tiếng. Cô bắt đầu cảm thấy Đàm Tư Tư thật khác, trước kia cô thật sự không hiểu rõ cô ấy lắm.

Hai cô gái nói nhăng nói cuội, tự nhiên nhắc tới một đề tài đó là: Mạnh Tư Thành.

Tô Hồng Tụ đâu rồi, nghe được Đàm Tư Tư nói đến Mạnh Tư Thành liền cười ngọt ngào, ngượng ngùng. Rốt cuộc cũng là bạn trai của cô nha, cô còn không có da mặt dày đến mức hướng về phía người khác mà khen ngợi anh đâu.

Đàm Tư Tư cố ý thân mật nói: "Thật ra trong chúng ta bạn học cũ, hôm nay nói đến thành công nhất, phải kể đến Tư Thành !"

Tư Thành? Tư Thành? Tô Hồng Tụ cảm thấy sự xưng hô này hơi thân mật thì phải! Dù sao, cô vẫn luôn trực tiếp gọi tên đầy đủ của anh! Cho tới bây giờ cô vẫn ý tứ chưa gọi trực tiếp hai chữ kia.

Đàm Tư Tư lại giống như không có cảm giác Tô Hồng Tụ không được tự nhiên, tiếp tục ngọt ngào cùng kiêu ngạo nói: "Lần trước không cẩn thận nhận được điện thoại của cậu, tôi đã nói với cậu chưa nhỉ? Hiện tại tôi là thư ký đắc lực nhất và là người anh ấy tin tưởng nhất đấy!"

Tô Hồng Tụ nhớ tới lời giải thích của Mạnh Tư Thành, ừ, Mạnh Tư Thành giải thích cô nên tin tưởng. Cho nên Đàm Tư Tư không phải thư ký của Mạnh Tư Thành, Đàm Tư Tư không cùng một phòng làm việc với Mạnh Tư Thành!

Nhưng, tại sao hôm nay Đàm Tư Tư lại nói cô ấy là thư ký của Mạnh Tư Thành đây?

Đàm Tư Tư cảm thấy bên kia đầu điện thoại Tô Hồng Tụ trầm mặc, bên môi cô ta nở một nụ cười lạnh, tiếp tục ngọt ngào nói: "Lần này tôi rời khỏi thành phố B tới đây, thật ra cũng không phải không có nguyên nhân á!"

Trong lòng Tô Hồng Tụ có chuyện, có chút không yên lòng hỏi: "A, nguyên nhân gì?"

Đàm Tư Tư rất hạnh phúc nói: "Ai nha, là Tư Thành bảo tôi tới á! Vốn là tôi ở thành phố B phát triển được rất tốt, nhưng anh ấy nói anh ấy sẽ không đi thành phố B, vì vậy tôi không thể làm gì khác hơn là tới đây à!" Nói xong cô ta còn nhún vai một cái rất bất đắc dĩ nói: "Mặc dù nhìn vẻ ngoài anh ấy có bộ dáng rất ôn hòa, nhưng kỳ thật anh ấy rất cố chấp, haizz, thậm chí chủ nghĩa đàn ông hơi lớn! Tôi không có biện pháp để anh ấy vứt bỏ tất cả ở nơi này đi thành phố B tìm tôi, vì vậy tôi chỉ có thể tự mình đến tìm anh ấy thôi!"

Những lời này của Đàm Tư Tư quả thật giống như một tiếng sét giữa trời quang đối với Tô Hồng Tụ, nổ oanh một tiếng, sau đó khiến đầu óc cô mơ hồ rồi.

Đây là chuyện gì xảy ra? Đàm Tư Tư nói thế là có ý tứ gì? Cô ấy và Mạnh Tư Thành rốt cuộc có quan hệ như thế nào?

Đang lúc Tô Hồng Tụ khiếp sợ không dám tin, Đàm Tư Tư thở dài một cái nói: "Haizz, lại nói chuyện này, tôi còn muốn nhờ cậu giúp một chuyện !"

Tô Hồng Tụ cảm giác đầu lưỡi cũng không phải của cô nữa, nhưng vẫn cố nói: "Giúp chuyện gì vậy?"

Đàm Tư Tư giống như thật ngại quá mà cười nhẹ nói: "Chuyện này tôi cũng muốn nói với cậu một chút, thật ra cũng rất bất đắc dĩ! Ban đầu lúc đại học chúng tôi đang ở cùng nhau, sau đó anh ấy muốn đi thành phố S tôi không muốn đi cùng, huyên náo, thiếu chút nữa chia tay. Những năm gần đây, quan hệ của hai chúng tôi vẫn có chút không nói rõ rang được, nói là quan hệ bạn trai bạn gái, anh ấy đối với tôi như gần như xa, làm cho trong tôi rất bất an, nói là bạn bè bình thường, anh ấy vẫn thường xuyên tặng quà cho tôi, thỉnh thoảng còn nói rất nhớ tôi, hi vọng tôi tới thành phố S. Mấy năm nay, tôi càng ngày càng không hiểu anh ấy!"

Tô Hồng Tụ tiếp tục há hốc mồm cứng lưỡi, nếu như Đàm Tư Tư nói hiện tại tình cảm của cô ấy và Mạnh Tư Thành đang ngọt ngào nồng nhiệt, thì cô sẽ không tin! Dù sao cô cũng không phải là đứa ngốc, tâm ý của Mạnh Tư Thành đối với cô cô vẫn có thể cảm thấy .

Nhưng, hiện tại Đàm Tư Tư nói Mạnh Tư Thành đối với cô ấy không lạnh không nhạt, Tô Hồng Tụ ngược lại có chút tin tưởng.

Bọn họ có lẽ đã từng yêu nhau, nếu không tại sao có thể có bức ảnh hai người chụp chung cười đến ngọt ngào và có động tác thân mật như vậy đây? Nhưng sau lại chia tay, hai người vẫn mập mờ không rõ đi, cho tới khi Đàm Tư Tư đối với Mạnh Tư Thành vẫn còn ôm lấy hy vọng.

Tô Hồng Tụ nghĩ đến cô và Mạnh Tư Thành đủ loại động tác thân mật, nghĩ đến anh và Đàm Tư Tư lúc trước cũng từng như vậy, hơn nữa khẳng định sớm hơn cô rồi? Vì vậy trong lòng cảm giác không thoải mái lần nữa đánh tới, vị chát đong đầy trong tim cô.

Đàm Tư Tư lại lần nữa châm thêm một ngọn lửa: "Hồng Tụ cậu biết không, đối với Mạnh Tư Thành tôi vẫn luôn không xác định, cho đến một đêm kia. . . . . ." Sau đó là một tiếng thở dài.

Tô Hồng Tụ nghe được "Một đêm kia", lập tức nhạy cảm nói: "Một đêm kia thế nào?"

Đàm Tư Tư rất tự tin cười nói: "Một đêm kia, anh ấy đưa tôi về nhà, tôi mới chợt xác định, chỉ cần tôi tới thành phố S, anh ấy vẫn là của tôi."

Cô ấy tới thành phố S, Mạnh Tư Thành sẽ là của cô ấy?

Tuyên ngôn chắc chắn cỡ nào a, cỡ nào có khí thế tự tin a! Đây là Tô Hồng Tụ tuyệt đối không có khả năng nói ra!

Trong lòng Tô Hồng Tụ có hoài nghi, trái tim cũng bị nhéo lên, Mạnh Tư Thành rốt cuộc là người như thế nào? Cô ấy và cô là gì của anh?

Chuyện quá khứ giữa bọn họ, rốt cuộc là như thế nào đây?

Một đêm kia ở trên bàn đầu giường của Mạnh Tư Thành cô nhìn thấy ảnh chụp chung của hai người, sâu trong nội tâm Tô Hồng Tụ rất tự ti, đối với phần cảm tình này là cảm giác không xác định, còn có đối mặt với lời tuyên bố đầy tự tin của Đàm Tư Tư, Tô Hồng Tụ bắt đầu do dự.

Ngày đó cô từng nói, chỉ cần là những điều Mạnh Tư Thành nói, cô đều tin. Mạnh Tư Thành chỉ nói Đàm Tư Tư không phải thư ký của anh, nhung anh lại từ chối không nói đến quá khứ của hai người!

Khi hai người ở chung một chỗ Mạnh Tư Thành rất ít nói đến quá khứ của anh, anh không đề cập đến cuộc sống đại học của mình, cũng không nói thế giới tình cảm trước kia của anh.

Giờ khắc này Tô Hồng Tụ mới phát hiện, cô đối với Mạnh Tư Thành hiểu rõ giống như rất nhiều, nhưng lại giống như rất ít. Quá khứ của anh đối với cô mà nói là trống không.

Cú điện thoại kia lúc nào thì cúp, Tô Hồng Tụ cũng không có ấn tượng, thậm chí cô cũng quên mất Đàm Tư Tư nói qua muốn xin mình hỗ trợ cái gì. Cô thất hồn lạc phách nằm ở trên giường, bắt đầu đối với cảm tình của bản thân sinh ra nghi vấn.

Cô không phải không tin nhân phẩm của Mạnh Tư Thành, mà cô không biết anh có phải đã từng có một đoạn tình cảm đã qua, cô cũng cảm thấy tình cảm của Đàm Tư Tư đối với Mạnh Tư Thành rất kiên định.

Tô Hồng Tụ đấu với Đàm Tư Tư, Tô Hồng Tụ làm sao có thể sẽ thắng được đây?

Anh nói cô có nghi vấn gì cũng có thể hỏi anh, nhưng cái nghi vấn này, cô có thể hỏi anh được không ?