Ảnh Đế Là Tên Tiểu Tiện Nhân!

Chương 1: Dùng mặt “hứng” banh cực kỳ cực kỳ chuẩn!




Edit: Cực Phẩm

Bốn giờ chiều. Tại sân bóng rổ Đông Đại.

Một đám em gái nhu mì có mạnh mẽ có tập trung đứng gần khung bóng rổ, chỉ chỉ trỏ trỏ hai người đang chơi bóng. Mặc một chiếc áo ba lỗ màu vàng sáng bóng, thân hình tương đối thon gầy một chút chính là học sinh năm tư khoa Kiến trúc – Hạ Triển. Mà người mặc chiếc áo sơ mi màu trắng mộc mạc, khi cười rộ lên có hai lúm đồng tiền chính là bạn tốt của Hạ Triển – Cố Phong. Hai người này chính là CP (couple) toàn dân, mỗi lần xuất hiện đều khiến cho quần chúng điên cuồng vây xem.

“Chậc chậc, cư nhiên công khai cùng một chỗ chơi bóng rổ! Ân ái đến không chịu được mà!”

“Ê, mấy người không thấy tư thế chạy hôm nay của Hạ Triển hôm hơi kì kì hả?”

“Ôi ôi, đêm qua nhất định là rất mãnh liệt nha!”

“Phốc —!” Hạ Lạc siết chặt cuốn Tagore [1] thi tập trong tay, phun ra một ngụm trà thảo mộc [2].

[1] Tagore: Rabindranath Tagore, hay Rabindranath Thakur, (6 tháng 5 năm 1861 – 7 tháng 8 năm 1941) là một nhà thơ Bengal, triết gia Bà La Môn và nhà dân tộc chủ nghĩa được trao Giải Nobel Văn học năm 1913, trở thành người châu Á đầu tiên đoạt giải Nobel.

[2] Nguyên văn là Vương Lão Cát, một loại trà thảo mộc của Trung Quốc.

Ăn uống ngay chỗ mấy hủ nữ tám chuyện đúng là một việc không nên mà.

Cố Phong và Hạ Triển rất thuần khiết đó, trong sáng giống như sữa bò phô mai vậy đó nha!

Đám hủ nữ chú ý tới sắc mặt quái dị của Hạ Lạc. Vì vậy đều nhao nhao đứng xa ra một chút, bắt đầu não bổ [3] ra câu chuyện ba người cấm kỵ chi luyến của “Bông hoa cao lãnh khoa Diễn xuất” – Hạ Lạc, anh họ Hạ Triển và Cố học trưởng!

[3] Não bổ là động từ ý chỉ hành động tưởng tượng ra việc gì đó hay hiểu nôm na là tự tưởng tượng.

Mấy câu nói lảm nhảm bay thẳng vào lỗ tai Hạ Lạc, cậu cầm lon trà thảo mộc còn lại hơn phân nửa ném bay vào thùng rác, nội tâm có hàng trăm con thảo nê mã chạy qua [4]!

[4] Là một loại câu chửi.

Cố Phong thì được, nhưng van cầu các người dẹp Hạ Triển chướng mắt qua một bên được chứ?

Không nên để kịch bản thêm kịch tính mà kéo thêm người qua đường giáp vào cho đủ số nha.

Hạ Lạc đau thương thở dài, đi về phía trước vài bước, đến một chỗ dễ làm người khác chú ý ưu nhã đứng lại, bày ra vẻ mặt đạm mạc thoát tục, biểu tình giống như một tiểu vương tử không dính khói lửa nhân gian.

Sau đó vị vương tử điện hạ này vừa nhìn chằm chằm Cố Phong, vừa gào thét trong lòng —

Mẹ ơi, cơ ngực của Cố học trưởng sờ vào nhất định xúc cảm rất tốt! Cơ bụng kia dựa vào nhất định rất an tâm! Cái eo mạnh mẽ hữu lực kia mà vạch áo lên nhất định rất gợi cảm! Khuôn mặt anh tuấn kia nữa… Mình! Mới! Không! Nghĩ! Bậy! Đâu!

Lúc này, anh họ của Hạ Lạc là Hạ Triển lơ đãng nhìn sang hướng bên sân, lập tức bị em trai nhà mình doạ sợ đến run run một cái.

Vẻ mặt cao lãnh cùng ánh mắt cơ khát phối hợp một chỗ nhìn thật sự là đặc biệt đáng sợ!

Hạ Lạc cảm giác được ánh mắt của Hạ Triển, hung ác trừng mắt lại, dùng khẩu hình phát âm “Nhanh một chút”.

Hạ Triển bất đắc dĩ lắc đầu, lại cùng Cố Phong không biết chuyện chơi một hồi, sau đó chọn đúng lúc Cố Phong không để ý, đem trái bóng rổ cầm trong tay điên cuồng mà ném tới mặt Hạ Lạc!

Mà Hạ Lạc đã nóng lòng trông mong giờ khắc này không thôi, khuôn mặt nhỏ nhắn hạnh phúc dào dạt ngẩng lên “hứng” trái banh Hạ Triển ném đến, cảm nhận cảm giác chóng mặt ập đến, Hạ Lạc phảng phất cảm thấy thần Cupid đang ngoắc tay với mình!

— Vì vậy, sự tình phải ngược dòng về một tháng trước…

Sau khi kết thúc học kỳ đại học năm tư, Hạ Triển muốn vừa làm luận văn vừa đi thực tập, mỗi ngày đều cực kỳ bận rộn. Vì phòng ở cùng với đám bạn vừa ồn ào vừa không có tiết tháo nên thổ hào (kẻ có tiền) Hạ Triển liền mướn một nơi gồm ba phòng ngủ một phòng khách bên cạnh trường.

Thật ra bản thân hắn cũng chẳng nguyện ý lắm nhưng do vị trí nơi này khá tiện lợi, ánh sáng nhiều, giao thông thuận tiện. Xuất phát từ việc không thể lãng phí tiền nên Hạ Triển gọi thêm bạn tốt kiêm bạn cùng khoa Cố Phong đến ở với mình luôn.

Hai người ở đây có phòng riêng của mình, thiết kế hay làm luận văn cũng không bị quấy rầy, ra ngoài cũng thuận tiện.

Mà một tháng trước đây, Hạ Lạc chạy đến nơi này chơi, đi lung tung rồi ngẫu nhiên vào nhầm phòng ngủ của Cố Phong, lại ngẫu nhiên trông thấy trên mặt bàn Cố Phong dùng để lý lịch cá nhân có một tấm ảnh chụp. Vì vậy, Hạ Lạc đứng hình.

“Chậc chậc chậc, một tấm ảnh chụp thôi đã có thể soái như thế này rồi! Người thật thì chẳng phải lớn lên rất nghịch thiên sao?” Yêu nghiệt Hạ Lạc cầm ảnh chụp cười đến nhe hết cả răng.

“Soái thế nào? Còn có ‘Lớn lên rất nghịch thiên’ là đang thổi phồng đấy à?” Hạ Triển có chút ghen ghét, Hạ Lạc luôn ỷ vào mình có vài phần tư sắc, hầu như chưa tán thưởng tướng mạo của ai cả, nhất là đối với anh họ anh tuấn là mình đây ăn nói độc miệng! Lời nói độc ác cực kỳ!

“Ôi ôi, anh giới thiệu cho em quen anh ấy đi nha!” Cánh tay mềm mại không xương của Hạ Lạc “vèo” một cái cuốn lấy đùi của Hạ Triển năn nỉ.

“Em muốn làm gì nữa? Người ta là trai thẳng đấy! Ít gây hoạ đi!” Hạ Triển sợ hãi liên tiếp lùi về phía sau, em trai cao ngạo nhà mình lúc nào trở nên không có tiết tháo vậy rồi? Ôm đùi thành thạo thế này!

“Làm sao anh biết anh ấy là thẳng? Anh ấy có bạn gái rồi à?” Mắt Hạ Lạc lộ ra hung quang, trừng đến mức Hạ Triển nhe răng luôn.

“Ừm… không có.” Hạ Triển suy nghĩ một chút, Cố Phong không có để ý cô gái nào cả.

“Vậy thì được rồi.” Hạ Lạc tiếp tục ôm đùi, đầu thì lơ đãng cọ cọ Hạ Triển…

“… Cút ngay!!!” Hạ Triển xanh mặt, một cước đạp bay Hạ Lạc! Xoay người chạy chối chết!

Từ ngày tiểu tiện nhân Hạ Lạc thẳng thắn nói với hắn về tính hướng của mình thì chẳng còn kiêng kỵ gì hết, mỗi ngày xem việc đùa giỡn anh họ mình là niềm vui! Không tìm cho hắn một vị hôn phu để trấn áp thì không được!

Vì vậy Hạ Lạc mấy lần tới cửa dây dưa khóc lóc om sòm mà Cố Phong lại hết lần này đến lần khác cũng không ở nhà. Hạ Triển bất đắc dĩ đốt điếu thuốc, sửa lại mái tóc bị em trai mình cào đến như mì ăn liền lại, nhìn em mình lăn qua lăn lại trên tấm nệm xốp, xoắn xuýt nói: “Anh biết rồi, hôm nay ở lại ăn cơm đi, cậu ấy buổi tối sẽ về.”

“Anh ơi, anh là tốt nhất!” Khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp của Hạ Lạc vốn đang rạng ngời ánh sáng nhưng lại đang nghĩ đến chuyện gì liền đen thui trở lại, “Không được! Thân là một Nghệ! Thuật! Gia! Lần đầu gặp mặt chân ái của mình làm sao có thể dựa vào cái lý do tục tĩu ‘Thông qua bạn tốt giới thiệu’ được chứ?”

“Shit!” Hạ Triển hung tợn phun văng điếu thuốc bay tới chỗ Hạ Lạc.

Tiểu tiện nhân này từ khi thi đậu khoa Diễn xuất trường Đông Đại thì luôn xem mình là nghệ thuật gia, thật không biết xấu hổ!

“Thô tục!” Hạ Lạc cũng hung tợn phun nước miếng trừng lại Hạ Triển!

“Hai chúng ta rốt cuộc thì ai thô tục hả?” Hạ Triển vén tay áo muốn cho em mình một đấm.

“Anh!” Hạ Lạc trừng mắt nhìn Hạ Triển, sau đó kích động dùng giọng đầy ắp tình cảm nói: “Em và anh ấy gặp nhau phải do tình cờ! Hơn nữa phải vừa ngược tâm lại vừa ngược thân! Tràn đầy sắc thái truyền kỳ! Phải thực tê tâm phế liệt!”

“… Đừng quậy, lần đầu tiên gặp mặt làm sao mà tê tâm phế liệt được?” Hạ Triển im lặng ngưng nghẹn, nhìn em trai nhà mình như thế cũng không nỡ đánh, không thể làm gì khác hơn là đổi giọng mềm mại khuyên răn.

“Có thể được, chỉ cần anh phối hợp diễn với em thôi!” Hạ Lạc chớp chớp mắt, vẻ mặt thành khẩn nhìn anh mình.

“Tuỳ em, nhưng mà không được quậy quá mức.” Hạ Triển trầm mặc một lát, rốt cuộc buông vũ khí đầu hàng, ai bảo hắn là bên ngoài táo bạo hung tàn nhưng bên trong nội tâm lại mềm mại như kiều hoa bị em mình ‘đè đầu cưỡi cỗ’ chứ?

“Được rồi, nếu quyết định muốn cùng anh ấy gặp nhau hiểu nhau yêu nhau, vậy anh nói cho em chút thông tin về anh ấy đi.” Hạ Lạc tràn ngập mong đợi nhìn Hạ Triển, bày ra khuôn mặt điên cuồng ham học hỏi!

“Anh ấy lớn lên soái như thế, nhất định có huyết thống hoàng thất! Hơn nữa có thể là con lai mang dòng máu Á Âu Phi Mĩ Nam Bắc cực N nước lớn!”

“Con lai em gái mày, nó rõ ràng là người Trung Quốc!” Não Hạ Triển kêu ông ông.

“A —” Hạ Lạc hít vào một ngụm khí, vẻ mặt hoảng sợ nhìn Hạ Triển: “Không phải sao? Chẳng lẽ là thái tử hắc đạo? Có phải là tổng tài đại thiếu gia tập đoàn XX? Có khi nào là vương tử ngoài hành tinh không? Come on! Baby! Mau nói cho em biết anh ấy là Vương gia xuyên từ Minh triều đến đây đi! Nhanh!”

Hạ Triển thống khổ nâng trán, trầm ngâm một lát, sau đó ngồi thẳng lưng nghiêm túc nói với em trai tâm thần nhà mình: “Cậu ấy đến từ nông thôn, cha mẹ đều rất có khuôn phép, nhân phẩm không thể chê, thông minh, chơi bóng rổ giỏi, tính cách cũng trầm ổn, nếu em chỉ tuỳ tiện đùa giỡn, vẫn là đừng trêu chọc người ta…”

“Em thích!” Mắt Lạc Hạ chớp chớp phát quang: “Nói thật vừa rồi em sợ anh ấy là quỷ hút máu sống từ thời Victoria đến giờ, nếu không phải vậy thì tốt quá!”

“Hút máu em gái mày!” Hạ Triển hận không thể đập một phát vào đầu em mình.

Giới thiệu cái tên cuồng vọng tưởng này cho bạn tốt của mình có thất đức quá không?

Thế nhưng em mình đã rơi vào trạng thái điên cuồng rồi, dù sao chăng nữa cũng là để hai người gặp nhau chút thôi, sau này khi Cố Phong phát hiện ra Hạ Lạc là một tên tâm thần thì sẽ tự động kính nhi viễn chi (kính trọng nhưng không gần gũi), nhưng mà bây giờ mà cự tuyệt nó thì hậu quả sẽ đáng sợ lắm. Hạ Triển suy nghĩ một phen, vẫn quyết định sẽ bán Cố Phong đi.

Vì vậy, một câu chuyện gặp nhau vui buồn lẫn lộn cứ thế mà bắt đầu!

— Đầu tiên là Hạ Triển lôi Cố Phong đi chơi bóng rổ ở sân bóng Đông Đại.

Sau đó Hạ Lạc sẽ ôm tập thơ Gitanjali [5] của Tagore, tựa như một đoá hoa cao lãnh thánh khiết ưu nhã đi ngang qua sân bóng rổ.

[5] Gitanjali hay còn gọi là Thơ dâng đã được Viện Hàn lâm Thụy Điển trao giải Nobel văn học.

Tiếp sau đó sẽ là Hạ Triển điên cuồng ném bóng về phía Hạ Lạc! Sau đó Hạ Lạc bị thương, ngã xuống đất không dậy nổi! Sau đó nữa là Cố Phong “khá nhiệt tình hơn nữa nhân phẩm cũng tốt” (theo Hạ Triển hình dung) sẽ xông lại cứu đoá hoa cao lãnh đang bị thương. Đồng thời, lần đầu nhìn thấy Hạ Lạc thì sẽ điên cuồng yêu!

“Đợi một chút! Cái này đoạn này hình như hơi quá đó.” Hạ Triển ngậm điếu thuốc nhìn kịch bản của Hạ Lạc, xoắn xuýt nói: “Lần đầu tiên thấy đã yêu em? Em xem mình là nhân dân tệ đấy à?”

“Anh thì biết cái gì, đây chính là gặp nhau do vận mệnh xui khiến! Bình thường anh không đọc sách đúng không? Có biết là trong sách thường viết là ‘Lần đầu tiên hắn gặp cậu thì đã điên cuồng yêu cậu, tuy rằng cậu chỉ có năm tuổi/ tuy rằng cậu mới chỉ là con nít/ tuy rằng cậu chỉ là trứng mới được thụ tinh’. Đây chính là tình cảm lãng mạn ướt át đó? Anh không có việc gì thì đọc thêm sách nâng cao IQ đi!”

Hạ Triển lúng ta lúng túng ngậm miệng,  nghĩ thầm, não của Hạ Lạc chắc chắn là ngâm trong cường toan [6] nhúng nhúng rồi lại tráng tráng…

[6] cường toan là một loại hoá chất ăn mòn.

Tiếp theo, kịch bản là như thế này —

Cố Phong ôm Hạ Lạc đang chảy nước mắt khóc rống lên điên cuồng chạy đến phòng y tế! Rất sợ hắn chết oan chết uổng nên cực kỳ nhẹ nhàng âu yếm!

Khi đến phòng y tế rồi, Cố Phong sẽ ôn nhu vô hạn hỏi Hạ Lạc: “Honey, em đau ở đâu?”

Sau đó Hạ Lạc sẽ vô cùng vô cùng thẹn thùng bẽn lẽn trả lời: “Người ta… đau… cúc hoa đó…”

Tiếp đó sẽ là tiết mục cẩu huyết đầm đìa: bác sĩ VS bệnh nhân!

Thế nhưng sự thật cũng không phải như thế…

Sự thật là, đang lúc Hạ Lạc lòng đầy vui vẻ dùng mặt “hứng” banh, nhu nhược ôm thi tập ngã về phía sau, lúc ấy hắn lại…