Ảnh Đế VS Ảnh Đế

Chương 16: Sinh bệnh




.

Trịnh Diệc Vi không biết phải nói gì, trên mặt hắn có dán một nốt ruồi lớn sao? Hắn có điểm nào nhìn giống bà mai không? Khang Tương Ngữ nhờ hắn làm mai, hiện tại Tiềm Vũ cũng nhờ hắn làm mai! Hơn nữa còn là giới thiệu bạn trai cho cậu!

“Sao vậy? Có vấn đề gì sao?”

Trịnh Diệc Vi cười gượng. “Không có gì… cậu thích mẫu người như thế nào… ý tôi là mẫu đàn ông như thế nào?”

Tiềm Vũ nghĩ nghĩ. “Không được quá xấu, không được quá lùn, không quá mập cũng không quá gầy, không có bệnh, ăn ở sạch sẽ, tính tình phải chững chạc, hài hước, có tính kiên nhẫn, ăn mặc phải có phong cách, tốt nhất nên có cở sở kinh tế vững chắc, tuy rằng tôi có tiền nhưng cũng không muốn nuôi dưỡng trai bao… à, mà cũng không được có qua đời vợ.”

Trịnh Diệc Vi tóat mồ hôi. “Yêu cầu của cậu cũng cao quá đi, trên đời này có người đàn ông hoàn mỹ như vậy sao?”

Tiềm Vũ cười rộ lên. “Ai nói không có, kỳ thật anh rất phù hợp với yêu cầu, đáng tiếc anh là thẳng.”

“Thật vinh hạnh được Tiềm thiếu để mắt.” Trịnh Diệc Vi liếc cậu một cái. “Cuối tuần hai chúng ta đều được nghỉ, đến lúc đó tôi sẽ nói Qua Duệ rủ thêm vài người bạn đến, cậu tự mình chọn đi.”

“Được.”

Nhưng Trịnh Diệc Vi còn chưa kịp gọi cho Qua Duệ thì sáng thứ năm Tiềm Vũ đã ngã bệnh, bởi vì trước đó đã bệnh qua một trận, cơ thể còn chưa kịp hồi phục, tối thứ tư lại quay phim suốt đêm không cẩn thận bị cảm lạnh, sốt lên đến 39 độ.

Cậu xin đoàn phim cho nghỉ, nằm ở nhà cái gì cũng không làm nổi, càng không có nhã hứng đi tìm bạn trai.

Cậu nằm trên giường gọi điện cho Trịnh Diệc Vi nhờ hắn hủy bỏ cuộc hẹn, Trịnh Diệc Vi nghe cậu bị bệnh liền thân thiết hỏi thăm. “Đã đi khám bác sĩ chưa?”

“Bác sĩ riêng có tới nhà.” Tiềm Vũ đánh ngáp.

“Vậy cậu nghỉ ngơi cho khỏe đi.”

“Ừm…”

Cúp máy, Tiềm Vũ ném điện thoại bên đầu giường rồi xoay người tiếp tục ngủ.

Cậu không thích có người lạ lui tới nhà, ngày thường quản gia và người làm đều ở bên căn nhà nhỏ sát vách, chỉ khi cậu rời khỏi nhà họ mới bước vào. Lúc này cậu một mình ngủ trong phòng, rèm cửa thật dày ngăn cách hòan tòan ánh sáng từ bên ngoài, trong phòng một mảnh tối đen yên tĩnh.

Tay chân bủn rủn vô lực, đầu óc lại đau nhức, miệng lưỡi đắng chát không khẩu vị, điều hòa chỉnh nhiệt độ rất cao, trên người ra không ít mồ hôi nhưng cậu vẫn cảm thấy lạnh, trùm kín chăn mà vẫn rét run.

Người bệnh thường hay có cảm giác cô đơn yếu đuối, Tiềm Vũ cũng không ngoại lệ. Lần đầu tiên cậu phát hiện ở một mình trong một ngôi nhà như thế này thân thể giống như bay đến một thế giới chân không, không có người tiến vào, cậu cũng không đi ra. Cậu có một loại ý nghĩ hoang đường, một giây sau nếu cậu chết đi chắc cũng không có ai hay biết.

Cả người khó chịu, trong lòng cũng khó chịu.

Cậu nhịn không được gọi điện cho mẹ mình.

Chuông đổ rất lâu bà mới bắt máy. “Tiểu Vũ, có phải nhớ mẹ không? Làm sao bây giờ, mẹ đang ở phòng tranh vẽ một bức họa, buổi tối sẽ gọi lại cho con được không?”

“Được…” Tiềm Vũ cúp máy, vẻ mặt không thay đổi. Không cần đoán, ba cậu và ông ngoại hiện chắc cũng đang bận.

Cậu ngơ ngác nhìn lên trần nhà, trong lòng trống rỗng.

Di động bị ném sang một bên bỗng vang lên.

Có thể là ai?

Tiềm Vũ cầm lên nhìn, màn hình di động hiện lên một cái tên mà giờ khắc này cậu không muốn nhìn thấy nhất_Ngụy Tiểu Mạn.

Nhìn thấy cái tên đó cậu chỉ muốn đập vỡ điện thoại.

Nhưng cuối cùng cậu vẫn không thể không nghe máy.

“Tiểu Vũ, mình và anh Lực vừa mới đến trường quay tham ban, Lục đạo nói cậu bị bệnh, chúng tôi định bây giờ ghé nhà thăm…” Ngụy Tiểu Mạn cười hì hì. “Cậu không phải sẽ không hoan nghênh tụi mình chứ?”

“Tiểu Mạn…” Tần Lực bất đắc dĩ nhắc nhở cô một tiếng.

Tiềm Vũ cười lạnh. “Quả thật không hoan nghênh.”

Ngụy Tiểu Mạn hơi sượng một chút nhưng rất nhanh đã khôi phục lại trạng thái bình thường. “Haha, Tiểu Vũ, cậu vẫn như trước luôn thiếu tự nhiên, chờ một lát, tụi mình đã vào tới thành phố rồi, mười phút sau sẽ đến.”

Nói xong cô cũng không chờ Tiềm Vũ trả lời liền cúp máy.

“Mẹ nó!” Tiềm Vũ từ trên giường ngồi dậy, không nén được cơn giận mà văng tục.

Di động lại vang lên.

Tiềm Vũ tức giận đến tóc tai dựng đứng, cũng không thèm nhìn xem ai gọi đến đã lớn tiếng quát. “Ngụy Tiểu Mạn, mặc kệ hai người có tới hay không, đừng gọi điện làm phiền tôi nữa!”

Trịnh Diệc Vi bị dọa giật mình, dè dặt nói. “Tôi là Trịnh Diệc Vi…”

“A, là anh, xin lỗi…” Tiềm Vũ vẫn còn đang bực bội, giọng điệu có chút không kiên nhẫn. “Có chuyện gì?”

“Bọn người Thần Hiểu nói sau khi kết thúc công việc muốn tới thăm cậu, nhưng tôi nghĩ cậu không có tâm trạng tiếp khách nên gọi hỏi trước một tiếng…”

Tiềm Vũ mỉm cười tự giễu, Trịnh Diệc Vi cũng biết được cậu không muốn bị quấy rầy…

Cậu hiểu được ý đồ của Ngụy Tiểu Mạn, nghẹn khuất nhiều năm cuối cùng cũng giành được phần thắng, cô ta chỉ muốn nắm lấy cơ hội khoe mẽ hạnh phúc, muốn làm cho cậu tức chết. Nhưng Tần Lực vì sao cũng tàn nhẫn như vậy, cho dù chuyện cũ đã thành tro bụi nhưng tốt xấu gì anh ta cũng là người hiểu rõ cậu nhất, vì sao không đứng trên lập trường của cậu mà suy nghĩ một chút?

Một hồi lâu không nghe tiếng trả lời, Trịnh Diệc Vi khẽ gọi. “Tiềm Vũ?”

Tiềm Vũ hồi phục lại tinh thần, nhàn nhạt nói. “Phiền anh thay tôi cảm ơn ý tốt của mọi người, thật xin lỗi, hôm nay trong nhà không được tiện cho lắm.”

Trịnh Diệc Vi do dự vài giây, rốt cục không nhịn được hỏi. “Ngụy Tiểu Mạn và Tần Lực muốn đến nhà cậu sao?”

“Ừ…”

Trịnh Diệc Vi cũng không biết phải nói thế nào, qua điện thoại hắn có thể cảm giác được Tiềm Vũ đang rất mệt mỏi và tức giận, hắn nhớ lại tình cảnh ngày trước khi phải đối mặt với người yêu và bạn thân của mình, trong lòng bỗng dâng lên một sự đồng cảm.

Hơn ai hết hắn hiểu rõ tâm trạng của Tiềm Vũ lúc này.

“Hay tôi qua nhà cậu nha.” Hắn nhẹ nhàng nói.

Tiềm Vũ không trả lời, cậu không thích bị người ta thương hại, nhưng nghe được những lời này của Trịnh Diệc Vi, trong lòng bỗng dâng lên một trận ấm áp, lời cự tuyệt hay đồng ý đều không thể nói ra, chỉ có thể trầm mặc giãy dụa.

Quen biết nhiều tháng như vậy, Trịnh Diệc Vi cũng không phải không biết tính cách của Tiềm Vũ, hắn biết trong lòng cậu không được tự nhiên, cho nên mới thoải mái nói. “Cậu chắc là chưa ăn gì phải không? Tôi biết có một tiệm cháo rất ngon, mua về cho cậu được không, thích ăn vị gì?”

Im lặng một hồi lâu, Trịnh Diệc Vi sắp hết kiên nhẫn thì Tiềm Vũ đột nhiên lên tiếng. “Cháo thịt nạc trứng muối.”

“Ok~” Trịnh Diệc Vi nhếch miệng khoái trá. “Còn muốn ăn gì nữa không?”

Tiềm Vũ do dự hỏi. “Anh biết làm món trứng hấp không?”

“Có phải là đánh tan trứng gà ra sau đó đem chưng cách thủy không?”

“Phải.”

“Được, dễ thôi mà, trước đây tôi cũng hay tự làm, cậu muốn ăn sao?”

“Ừm…” Lúc nhỏ mỗi lần Tiềm Vũ bị bệnh mẹ cậu đều làm món trứng hấp cho cậu ăn, tuy rằng hương vị bình thường nhưng sau khi ăn vào tâm tình sẽ tốt lên, cơ thể cũng khỏe hơn một chút.

Trịnh Diệc Vi cười nói. “Được, tôi làm cho cậu ăn, chờ một lát tôi sẽ đến ngay.”

Cúp điện thoại, nghĩ tới lập tức sẽ có cháo và trứng để ăn, tâm trạng của Tiềm Vũ cũng khá lên một chút. Có Trịnh Diệc Vi bên cạnh, cậu không cần phải một mình đối phó với Ngụy Tiểu Mạn và Tần Lực.

————–

Khi Trịnh Diệc Vi tới nhà Tiềm Vũ thì Tần Lực và Ngụy Tiểu Mạn đã có mặt trước ở đó. Tiềm Vũ không ở trong phòng nhấn công tắc mà là trực tiếp ra sân mở cổng.

Trịnh Diệc Vi giơ chiếc cặp lồng trong tay, cười nói. “Cháo đã đem tới, Tiềm thiếu mời ký nhận.”

“Cảm ơn!” Tiềm Vũ miễn cưỡng cười nhẹ, sắc mặt thập phần nhợt nhạt tiều tụy. “Vào nhà đi!”

Trịnh Diệc Vi chỉ chỉ vào bên trong, nhỏ giọng hỏi. “Bọn họ tới rồi sao?”

Tiềm Vũ gật đầu, nụ cười đạm nhạt nhất thời cũng biến mất.

Trịnh Diệc Vi vỗ vỗ vai cậu an ủi, cầm theo cặp lồng cùng cậu bước vào nhà.

Lần đầu tiên nhìn thấy Tiềm Vũ đích thân ra mở cổng cho khách, Ngụy Tiểu Mạn không kiềm chế được tò mò, sớm đã lôi kéo Tần Lực ra cửa nhìn thử.

Xa xa trông thấy Trịnh Diệc Vi, cô che miệng khoa trương ồ lên một tiếng, Tần Lực hơi sầm mặt, ánh mắt sâu kín nhìn chằm chằm Trịnh Diệc Vi.

Trịnh Diệc Vi cũng âm thầm đánh giá hai người bọn họ.

Ngụy Tiểu Mạn cũng có chút tiếng tăm, ngoại hình cũng không tệ, cô thích tham gia vào các hoạt động của các tổ chức nổi tiếng, trên báo thỉnh thỏang hay thấy mặt.

Vài năm trước, Trịnh Diệc Vi ở một buổi tiệc từ thiện từng gặp qua cô, hai người ngồi ở hai bàn cạnh nhau, khi đó Lục Gia Hãn đã chỉ cho hắn xem, giọng điệu mỉa mai. “Nhìn kìa, nghe nói cô ta là bạn thanh mai trúc mã của Tiềm thiếu.”

Lúc ấy Trịnh Diệc Vi vì giải thưởng Kim Kỳ Lân mà hận Tiềm Vũ đến nghiến răng nghiến lợi, không khỏi quan sát Ngụy Tiểu Mạn thêm một chút. Hôm đó cô mặc một bộ áo váy màu hồng nhạt, miệng luôn nở nụ cười tươi tắn, mặc dù Trịnh Diệc Vi đối với cô không có ấn tượng tốt nhưng cũng phải thừa nhận ngoại hình của cô quả thật không tầm thường, nếu cùng Tiềm Vũ bước vào giới giải trí nói không chừng cũng sẽ nổi tiếng.

Bây giờ gặp lại cô đã không còn là thiếu nữ hai mươi, gương mặt hiện tại có phần chững chạc hơn, trên người khoác lên quần áo trang sức đắt tiền thoạt nhìn rất quý phái tao nhã, đáng tiếc vẻ đẹp của cô quá mức sắc sảo khiến cho người đối diện có cảm giác không được thỏai mái.

Về Tần Lực, đây là lần đầu tiên Trịnh Diệc Vi gặp anh ta, trong số những vị đại gia tiếng tăm lừng lẫy trong giới thì địa vị của anh ta tương đối thấp, trừ bỏ mối quan hệ mập mờ với Tiềm Vũ bị đăng lên báo thì anh ta gần như không có quan hệ gì với truyền thông.

Dáng vẻ của Tần Lực so với Trịnh Diệc Vi cũng không chênh lệch nhiều, anh ta có dáng người cao ráo, khoảng 1m 83, vóc người vừa phải, không mập không gầy, mặt mũi sáng sủa dễ nhìn, trang phục tuy đơn giản nhưng cũng khá phong cách, rất hợp với tiêu chuẩn kén chồng chọn vợ của Tiềm Vũ.

Trịnh Diệc Vi và Tiềm Vũ bước vào phòng khách, Ngụy Tiểu Mạn vẫn nhìn chằm chằm Trịnh Diệc Vi, hỏi nhỏ Tiềm Vũ. “Tiểu Vũ, người này không phải là đại minh tinh Trịnh Diệc Vi sao? Anh ta đến thăm cậu à?”

Tiềm Vũ lãnh đạm ừ một tiếng.

“Lúc trước đọc báo mình còn tưởng chỉ là tuyên truyền, nói vậy… hai người thật sự là bạn thân?” Ngụy Tiểu Mạn mỉm cười đầy ẩn ý, cố tình kéo dài hai chữ bạn thân.

Sắc mặt của Tần Lực hơi đen lại, hắn dời tầm mắt khỏi người Trịnh Diệc Vi, nhìn chằm chằm về phía Tiềm Vũ, trong mắt mang theo chất vấn.

Tiềm Vũ trong lòng cười lạnh, anh có tư cách gì chất vấn tôi? Lúc trước khi scandal của cậu và Trịnh Diệc Vi truyền ra anh ta không phải đã nói bọn họ rất thích hợp, còn khuyên cậu nên xem xét hay sao?

Trịnh Diệc Vi không để ý tới thái độ kỳ lạ của Ngụy Tiểu Mạn và Tần Lực, coi như không có chuyện gì, tươi cười thân thiện hướng bọn họ chào hỏi. “Chào!”

Vào nhà, Trịnh Diệc Vi quen cửa quen nẻo mà đi thẳng xuống nhà bếp tìm một cái chén, lần trước khi đưa Tiềm Vũ say rượu về nhà, thừa dịp cậu ngủ hắn đã lén lút đi tham quan một vòng. Đổ một ít cháo ra chén, hắn đặt lên bàn trong phòng khách, nói với Tiềm Vũ. “Nhân lúc còn nóng mau ăn đi, tôi đi làm trứng hấp.”

Tiềm Vũ lần nữa nói cảm ơn.

Trịnh Diệc Vi cười rộ lên. “Khách sáo như vậy làm gì.”

Tiềm Vũ nhìn hắn đi vào bếp, sau đó cúi đầu chuyên tâm ăn cháo, trứng muối, thịt nạc, hành thái nhỏ còn có gạo nấu nhừ hòa lẫn cùng nhau tỏa hương khắp bốn phía, cậu ăn thật chậm từng muỗng giống như đang thưởng thức một món ăn ngon nhất thế gian, nhưng thực tế trong miệng lại không cảm nhận được một chút hương vị nào. Trước khi Trịnh Diệc Vi đến cậu đã bị Ngụy Tiểu Mạn chọc tức đến no rồi, hiện tại ánh mắt của cô ta và Tần Lực đều dán lên người cậu, cậu căn bản không còn cảm thấy thèm ăn.

“Tiểu Vũ, mình cũng đói bụng, cho mình thử một miếng được không?” Ngụy Tiểu Mạn ngồi xuống trước mặt Tiềm Vũ, hai tay chống bên má, giả vờ tội nghiệp nói.

Nhìn cô ta mặt dày ra vẻ đáng yêu Tiềm Vũ cảm thấy thực buồn nôn, cậu không thèm để ý đến cô, cúi đầu lo ăn để cô tự thấy ngại mà an phận. Nhưng cậu đã xem thường độ dày da mặt của Ngụy Tiểu Mạn, cô vẫn không bỏ cuộc tiếp tục nói. “Tiểu Vũ, cậu không lên tiếng tức là đồng ý phải không? Vậy mình sẽ không khách sáo nha…”

Tiềm Vũ giận tới mức muốn đem chén cháo hất vào người cô ta.

“Tiểu Mạn!” Tần Lực rốt cục cũng không nhịn được, lên tiếng ngăn cản.

Sau khi đến nhà Tiềm Vũ, nhìn thấy dáng vẻ yếu ớt của cậu khiến Tần Lực trong lòng nóng như lửa đốt, hắn không ngừng ân cần hỏi thăm, trong mắt chỉ có một mình cậu khiến Ngụy Tiểu Mạn sớm đã bừng bừng lửa giận nhưng vẫn cố dằn nén, lúc này có cơ hội liền bùng phát. “Làm sao? Em chỉ là đói bụng muốn ăn một chén cháo, có gì to tát, chơi với nhau từ nhỏ tới lớn sao lại ích kỷ như vậy?”

Thanh âm của cô nghe thật chói tai, Tiềm Vũ vốn cả người đang khó chịu, nghe tiếng cô la ó đầu đau như sắp nứt ra.

Tần Lực nhìn thấy cậu ném chiếc muỗng xuống xoa xoa huyệt thái dương liền kéo ghế lại ngồi gần đỡ lấy cậu, lo lắng hỏi. “Tiểu Vũ, em làm sao vậy?”

Ở khoảng cách gần, mùi hương quen thuộc trên người hắn đập vào mũi xen lẫn mùi nước hoa của Ngụy Tiểu Mạn khiến Tiềm Vũ có chút buồn nôn, cậu gạt tay hắn ra muốn đứng dậy, nhưng trước mắt bỗng dưng tối sầm, hai chân đứng không vững, thân thể lảo đảo muốn ngã xuống.

Tần Lực thấy thế vội vàng vươn tay muốn đỡ lấy cậu nhưng Ngụy Tiểu Mạn đã nhanh hơn một bước, mạnh mẽ giữ hắn lại không cho nhúc nhích.

Ánh mắt Tiềm Vũ trong một khắc kia bỗng lấy lại thanh tỉnh, biểu tình không thay đổi nhìn vẻ mặt hốt hoảng của Tần Lực và đắc ý của Ngụy Tiểu Mạn, cậu mệt mỏi nhắm mắt lại.

Nhưng cảm giác đau đớn không ập tới như dự đoán, hai cánh tay rắn chắc từ phía sau vững vàng giữ lấy hông cậu, đem cậu vào một lồng ngực ấm áp.

“Thật xin lỗi, Tiểu Vũ cần nghỉ ngơi, phiền hai người hôm khác hãy đến!” Trịnh Diệc Vi vẫn mang vẻ mặt tươi cười nhưng thanh âm lại rất lạnh lùng.

Tần Lực còn đang lo lắng cho Tiềm vũ nên đối với lời nói của Trịnh Diệc Vi hắn không có phản ứng.

Ngụy Tiểu Mạn cười châm chọc. “Tôi biết anh là đại minh tinh, fan có hơn trăm ngàn người, “Hoàng đế bệ hạ”, nhưng anh và Tiểu Vũ quan hệ thế nào vậy, chúng tôi là bạn thân nhất của cậu ta, anh có tư cách gì đại diện cho cậu ta đuổi chúng tôi đi?”

“Bạn thân?” Trịnh Diệc Vi lặp lại một lần, cúi đầu hỏi Tiềm Vũ. “Bọn họ là bạn thân của cậu sao?”

Tiềm Vũ ánh mắt lạnh như băng lướt qua người Tần Lực, sau đó không chút do dự nói. “Không phải, bắt đầu từ giờ phút này, bọn họ với tôi mà nói chỉ là người qua đường.”

Tần Lực chấn động lùi về phía sau một bước. “Tiểu Vũ, em…”

Tiềm Vũ không nhìn hắn nữa, từ trong túi lấy ra điện thoại di động ấn xuống một phím, lãnh đạm nói. “Lập tức cút ra khỏi nhà tôi, nếu không tôi sẽ gọi cho T1, T2!”

Ngụy Tiểu Mạn vừa nghe đến những lời này thì sắc mặt liền thay đổi, vội vàng kéo Tần Lực ra ngoài.

Nghe được tiếng sập cửa Trịnh Diệc Vi mới định thần lại buông tay ra, Tiềm Vũ chán nản ngồi lại xuống bàn, hai tay chống lên trán, ánh mắt trống rỗng vô thần nhìn vào chén cháo.

Trịnh Diệc Vi biết tâm trạng của Tiềm Vũ vô cùng xấu nên muốn dời đi sự chú ý của cậu. “Món trứng gà chắc ăn được rồi, để tôi đem ra cho cậu…”

“Ừm…” Tiềm Vũ cúi đầu, mệt mỏi lên tiếng.

Khi Trịnh Diệc Vi đem món trứng hấp thơm ngào ngạt ra, vẻ mặt của cậu mới dịu xuống một chút.

Không ngờ cậu vừa ăn thử một miếng liền ném muỗng, nhăn mặt oán giận nói. “Khó ăn quá…”

Trịnh Diệc Vi vội vàng nếm thử một miếng, biểu tình có chút xấu hổ. “A, lâu lắm chưa làm qua, không cẩn thận cho nhiều muối… Hay để tôi làm lại chén khác?”

Tiềm Vũ khoát tay. “Cảm ơn, không cần đâu, tôi không có khẩu vị, hiện tại chỉ muốn ngủ một lát…”

“Vậy cậu ăn hết chén cháo đi, bằng không đói bụng sẽ không ngủ được.” Trịnh Diệc Vi chỉ vào nửa chén cháo còn thừa nói.

“Ừm…”

Trịnh Diệc Vi đi vào bếp thu dọn đống bề bộn do hắn bày ra, Tiềm Vũ im lặng ăn cháo, ăn vài miếng cậu mới phản ứng kịp, chiếc muỗng này khi nãy Trịnh Diệc Vi đã dùng qua.

Biểu tình của cậu hơi cứng lại, nhìn chằm chằm vào chiếc muỗng một hồi cuối cùng vẫn dùng nó để ăn hết chén cháo.

Trịnh Diệc Vi bước ra thu dọn cặp lồng cùng chén đĩa, nhìn thấy thái độ của cậu hơi là lạ nên tò mò hỏi. “Cậu bị sao vậy?”

“Không có gì…”

Trịnh Diệc Vi bán tín bán nghi trở lại nhà bếp nhưng chợt nhớ sáng mai sáu giờ còn phải quay phim nên quay đầu hỏi. “À, tối nay có thể ngủ lại nhà cậu không? Là vầy, nhà cậu cách nhà tôi hơi xa, mà nhà tôi cách đoàn phim cũng xa, cho nên…”

“Được…” Tiềm Vũ không do dự.

“Cảm ơn nha~” Trịnh Diệc Vi cười hì hì, bước vào bếp mở vòi nước vừa rửa chén vừa huýt sáo, Tiềm Vũ đứng bên cửa nhìn hắn.

“À, mà T1, T2 là gì?” Trịnh Diệc Vi hỏi.

“Tôi có hai vệ sĩ bí mật, họ ở trong căn nhà bên cạnh.”

“Bí mật? Là sao?”

“Tôi không thích bị quấy rầy cho nên bình thường họ cũng không xuất hiện trước mặt tôi, trừ phi thấy tôi gặp phải chuyện gì nguy hiểm hoặc khi tôi gọi cho bọn họ thì bọn họ mới xuất hiện.” Tiềm Vũ ít khi có kiên nhẫn giải thích như vậy.

Trịnh Diệc Vi khóe miệng run rẩy. “Nói như trong phim cổ trang thì là ám vệ?”

“Cũng không mấy khác biệt.”

“Nhà giàu có khác… tiền lương của bọn họ nhất định rất cao đi?”

Tiềm Vũ lãnh đạm ừ một tiếng.

Trịnh Diệc Vi nuốt nước bọt, cỡ hắn đi làm vệ sĩ chắc cũng được!

Trong lòng tưởng tượng một phen, lại nghe tiếng Tiềm Vũ đánh ngáp, hắn nói. “Ở đây để tôi dọn dẹp được rồi, cậu mau lên lầu ngủ đi!”

Tiềm Vũ cũng không khách sáo, lên lầu chui vào chăn, có lẽ vì đã quyết tâm cắt đứt quan hệ với Ngụy Tiểu Mạn và Tần Lực, không cần phải vì bọn họ mà phiền não, cũng có lẽ là vì trong nhà có thêm một người… cậu cảm thấy trong lòng rất thoải mái, rất nhanh chìm vào giấc ngủ.

Nhưng vì lúc nhỏ từng bị bắt cóc để lại nỗi ám ảnh, cậu thường ngủ không được sâu, hơn năm giờ sáng khi Trịnh Diệc Vi đẩy cửa phòng bước vào, cậu lập tức tỉnh dậy.

Trịnh Diệc Vi nhẹ nhàng bước đến bên giường, vươn tay sờ sờ trán cậu, sau đó lại sờ vào trán của mình, nhỏ giọng lầm bầm. “Cuối cùng cũng hạ sốt…”

Hắn bước ra ngoài, cẩn thận khép cửa phòng, mười phút sau Tiềm Vũ nghe được tiếng cổng sắt đóng lại.

Trong bóng đêm cậu chậm rãi mở mắt, sững sờ nhìn lên trần nhà, trong lòng chợt dấy lên một tia cảm xúc kỳ lạ.