Ảnh Đế

Chương 48




“Chuyển hướng, quay về.”

Tài xế Lão Kim nhìn Diệp Lan qua kính chiếu hậu, không dám hỏi nhiều, tới giao lộ trước mặt liền quay đầu vòng về.

Diệp Lan cởi kính mát, giọng bình thản: “Gọi cho đoàn giúp anh, nói anh không được khỏe, về trễ vài hôm.”

Sầm Văn phập phồng quan sát sắc mặt Diệp Lan, tự giác lấy điện thoại ra xin nghỉ cho anh.

Diệp Lan nói với An Á trong điện thoại, “Chị nói tiếp đi.”

“Không biết công ty của Giang Trì đang giở trò gì, bọn họ tìm đến một công ty truyền thông, vô tình công ty ấy lại có liên hệ mật thiết với tổ quan hệ xã hội của chúng ta, bằng không chúng ta cũng không hay biết gì.” An Á mời vừa nhận được tin, cũng đang bàng hoàng, ngập ngừng nói: “Chị… chị hiểu lầm Giang Trì rồi, cậu ấy không đi lên bằng quy tắc ngầm, tin này không sai đâu, trước khi vai Bùi Nhiên được quyết định, Giang Trì từng liên lạc với đoàn phim, nói chỉ cần được nhận vai, sẽ không lấy thù lao.”

Đồng tử Diệp Lan chợt co lại.

“Cậu ấy…”

“Chuyện đó quá không hợp lý, chẳng phải đề tài nóng sốt gì, cũng không phải tình nghĩa hay từ thiện, nghệ sĩ thần tượng mang tính thương mại như cậu ấy lại bỏ ra nửa năm, không lấy một đồng, mạo hiểm đóng vai này.” An Á rất ngạc nhiên, “Hơn nữa… Nếu công ty ép cậu ấy nhận để chuyển đổi hình tượng thì cũng thôi, bọn họ còn nghe ngóng được, chuyện này Giang Trì tiền trảm hậu tấu, tới tận trước khi vào đoàn công ty cậu ấy mới biết, lúc đó suýt  bị kiện, rồi dường như Giang Trì tự nghĩ cách xoa dịu, đền một số tiền lớn mới không lộ ra.”

An Á cảm thán, “Bình thường nhìn thật đoán không ra, cậu ấy rất có chính kiến, tự âm thầm liên lạc với đoàn phim, kí hợp đồng rồi lại nghĩ cách vỗ vễ công ty, cả quá trình không hề sơ sót gì, nếu không vì bây giờ công ty cậu ấy đang giở trò thì chắc chúng ta cũng không tìm hiểu ra, rốt cuộc cậu ấy… muốn gì chứ?”

Diệp Lan siết răng rắc kinh mát trong tay, môi run run, rồi cũng không nói ra những lời đã đến bên môi.

Giang Trì… vì mình sao?

Diệp ảnh đế ái kỷ thành thói đột nhiên lại thấy dè dặt.

Cứ như chỉ cần anh buột miệng nói ra một lời trong lòng thôi, Giang Trì cũng sẽ sợ hãi chạy mất.

Nếu thật sự là vì mình.

Tim Diệp Lan đập nhanh hơn, cũng có nghĩ là, từ rất lâu trước đây, hay ít nhất là trước khi khởi quay, cậu ấy đã…

“Khoan nói chuyện đó đã, cậu thích cậu ấy mà? Biết cậu ấy không dùng quy tắc ngầm là tốt rồi, không đáng lo nữa.” An Á ngắt dòng suy nghĩ của Diệp Lan, nói: “Tuy không biết công ty Giang Trì đang bày trò gì, nhưng mấy hôm nay bọn họ không ngừng rục rịch, chị nghi ngờ, có khả năng bọn họ không muốn thả Giang Trì đi, cụ thể làm thế nào thì chưa biết, nói chung… Có thể chúng ta phải lên kế hoạch trước.”

“Có khả năng gì nữa, rõ ràng bọn họ không muốn ngưng hợp đồng với Giang Trì.” Diệp Lan tạm gác tư tình lại, nói chuyện quan trọng, “Thông báo với mọi người trong văn phòng, tính luôn cả những người chúng ta dùng được trong Tinh Quang… Đi tìm hiểu, xem rốt cuộc công ty đó muốn làm gì, đưa ra kế hoạch đối phó trước, chỉ tại em, quá sơ suất.”

An Á chần chừ nói: “Chị… chị tính đến trường hợp xấu nhất, nếu bọn họ muốn đưa tin đồn ác ý, vậy chúng ta tự giữ mình, hay…”

Diệp Lan lạnh giọng, “Giang Trì đã là nghệ sĩ tương lai của Tinh Quang rồi, chị nói xem có cần che chở cậu ấy không?”

“Bọn họ mà chị nói không chỉ riêng công ty Giang Trì đâu.” An Á có sao nói vậy, đưa ra tình huống tệ nhất, “Cậu cũng thấy chuyện đóng phim không cát sê rồi đó, Giang Trì không phải người không biết tính toán, lỡ như cậu ấy đang mượn cậu để…”

“Em đã nói rồi, em chấp nhận.” Diệp Lan cố kiềm lửa giận, “Còn chuyện gì nữa không?”

An Á khựng người, thở dài, “Hết rồi, chị đi làm ngay đây.”

“Lập tức tiến hành ngay, mặc kệ bọn họ định chơi trò gì, nhất định phải phong tỏa.” Diệp Lan nén giận, “Nếu không em và cậu ấy thật sự…”

Diệp Lan không biết mình đã bỏ qua bao nhiêu chuyện liên quan đến Giang Trì, đến hiện tại, anh không muốn lùi lại một bước nào, cũng không phép Giang Trì lùi lại một phân nào.

An Á nghe ra ý chưa nói trong lời Diệp Lan, gật đầu, “Chị cố gắng hết sức.”

Nói rồi cúp máy.

Diệp Lan nhìn di động, do dự chốc lát rồi gọi cho Giang Trì.

Giang Trì tắt máy.                                

“Mẹ kiếp…”

Diệp Lan cáu kính ném điện thoại, trong lòng nôn nóng khó diễn tả thành lời.

Trên đường đến công ty, Giang Trì nhận được mấy cú điện thoại.

Cảnh Thiên không ngừng liên hệ với cậu, báo cho cậu biết tình hình phía công ty, đồng thời không ngừng bắt Giang Trì bảo đảm, sẽ không để công ty biết anh ta là người đưa tin.

Cảnh Thiên không xấu tính đến thế, biết tuần này công ty bí mật cho người tiến hành kế hoạch, không báo trước cho Giang Trì lương tâm anh ta không yên ổn được, nhưng sau khi nói rồi lại không ngừng rối rắm, lo sau này mình khó sống được trong công ty, sẽ bị giận cá chém thớt, bị sếp bắt chẹt, anh ta lải nhải mãi không ngừng, đến tận lúc điện thoại Giang Trì cạn pin.

Giang Trì bỏ cái điện thoại hết pin vào túi, xuống xe.

Giữa trưa nắng sáng đến chói mắt, Giang Trì nheo mắt, không kính mát không khẩu trang, sải chân bước vào công ty, vào thang máy riêng, thẳng lên tầng cao nhất.



“Em gọi cho đạo diễn đoàn phim của cậu ấy, bên đó nói cậu ấy chưa về, nhờ người đến nhà tìm, nhà cậu ấy chẳng có ai, đến công ty, người trong công ty vừa nghe tên đã lắc đầu, gọi vào số di động thì vẫn tắt máy!”

Chạng vạng tối, Diệp Lan hùng hổ như con sư tử, ném điện thoại gầm lên, “Cậu ta còn chạy đi đâu được nữa?! Em nói cho anh nghe xem cậu ta đi đâu được?”

Sầm Văn kêu khổ không ngừng, “Em cũng đang liên lạc với người đại diện của cậu ấy đây, ban đầu máy bận, bây giờ cũng tắt máy luôn, anh… anh tự đi tìm, cũng như bọn em tìm thôi.”

“Cậu ấy…”

Diệp Lan thả người xuống sofa, trong lòng đang nghĩ đến người đó, chỉ hận không thể túm cậu lại cắn chết tươi.

Tivi phòng khách đang phát tin tức giải trí mới hôm nay, Diệp Lan liếc mắt vài lần, đầu óc rối bời, cầm điều khiển lên chuyển kênh liên tục, trong lòng càng lúc càng nóng nảy.

Một đài đang chiếu lại chương trình phỏng vấn nghệ sĩ, đúng ngay tập phỏng vấn Giang Trì.

Chương trình này đi theo hướng khích lệ gợi cảm xúc, người dẫn chương trình và Giang Trì vừa uống trà vừa trò chuyện, chỉ hận không thể moi móc hết lời trong lòng Giang Trì ra, Giang Trì thì rụt rè, thỉnh thoảng bị hỏi những vấn đề không tiện trả lời lại cúi đầu cười, người dẫn chương trình hùng hồn phi phàm thường ngày cũng phải mềm lòng, cười bất đắc dĩ, “Em lành tính quá đi… Anh cũng không dám hỏi nhiều nữa rồi đây, sợ em không vui.”

Dẫn chương trình đang hỏi về gia đình Giang Trì, bị cậu nhỏ nhẹ chuyển đề tài.

Diệp Lan nhìn người trong màn hình mài răng.

Lành tính? Người mà mọi ngày gọi một cú là đến, giờ…

Diệp Lan đứng bật dậy, Sầm Văn kinh hãi nhìn anh, sợ một giây nữa Diệp Lan lao xuống gara, lên chiếc xe thể thao của anh phóng đến trụ sở Giải Trí Thế Kỷ xông vào đại sảnh của người ta đòi người.

“Chị An Á nói rồi, đã móc nối xong, có chuyện này cũng khống chế được, gần như phong tỏa cả rồi, không lộ tin được đâu, anh yên tâm.” Sầm Văn rụt rè khuyên Diệp Lan, “An Á sẽ không hại anh, chị ấy lại không dám hại Giang Trì, anh bình tĩnh một chút…”

Sầm Văn đang chật vật giữ chân Diệp Lan thì điện thoại anh reo.

Sầm Văn vội nói: “Điện thoại của chị An Á! Chắc chắn có tin đó anh!”

Diệp Lan nghe máy, giọng tóe lửa, “A lô?”

“Tìm hiểu được rồi…” Giọng An Á không ổn lắm, “Xin, xin lỗi… có vẻ đã trễ rồi.”

Lần này An Á thật sự hoảng, chị thần thông mấy cũng không bì kịp với Giang Trì là người trong cuộc lại được vô số nhân viên mật báo, văn phòng của Diệp Lan muộn một bước cách một dặm, đến hiện tại mới rõ ràng đầu đuôi mọi chuyện.

Diệp Lan nhắm mắt, trầm giọng nói: “Nói đi… Với em, chỉ cần cậu ấy bình an, không gì là quá trễ hết.”

An Á trấn tĩnh lại, kể cho Diệp Lan nghe kế hoạch của Giải Trí Thế Kỷ mà mình tìm hiểu được.

Khi mới nhận được tin An Á cũng run rẩy, may là chị đã lăn lộn trong giới nhiều năm, chứng kiến không biết bao nhiêu mưu mô gian trá, mà cũng mới lần đầu thấy loại công ty giải trí dùng thủ đoạn bỉ ổi như thế.

Chị sợ Diệp Lan tức mất trí, vội nói tiếp: “Nhưng kế hoạch của bọn họ đã thất bại rồi! Giang Trì… hoàn toàn trở mặt, bọn họ choáng váng, dù chúng ta không ép cũng không dám bày trò gì nữa.”

“Hình như Giang Trì nghe nói gì đó, đến công ty tìm các lãnh đạo, trực tiếp ngả bài, giây này công ty lợi dụng cậu để tạo scandal, ngay giây sau cậu ấy sẽ mở họp báo, kể… kể lại chuyện mình bị các cấp lãnh đạo lớn nhỏ trong công ty dùng quy tắc ngầm mấy năm nay.”

“Đương nhiên là giả thôi! Chưa ai dùng quy tắc ngầm với cậu ấy, chị biết chủ công ty bên đó mà, lão già đó đặc biệt ghê tởm đồng tính luyến ái, chuyện không có khả năng.”

“Nhưng nếu Giang Trì bất chấp nói như vậy là công ty bọn họ ô danh triệt để.”

“Giang Trì vào nghề mấy năm luôn đứng đắn đường hoàng, rất được lòng công chúng, được tin tưởng, cậu ấy dám nói, người khác dám tin.”

“Giang Trì cậu ấy… liều mạng cắt đường lui của bản thân cũng phải đấu với công ty, càng không muốn… rạn nứt với cậu.”

An Á nói rồi tự thấy giọng mình khàn đi, “Xin lỗi, chị hiểu lầm cậu ấy… Khả năng của cậu ấy thật sự có hạn, nhưng cậu ấy đã dùng hết những gì có thể để bảo vệ cậu, điều kiện gia hạn cực tốt công ty đưa ra cũng không đánh động cậu ấy được, còn vì gì được nữa? Chị rút lại những gì đã nói, hẳn cậu ấy… rất thích cậu.”

“Cậu ấy thích cậu.”

“Có lẽ đã thích cậu rất lâu rồi.”

Trong tivi, người dẫn chương trình đang cười hỏi Giang Trì, “Vậy chắc đã từng yêu thầm ai đó nhỉ?”

Giang Trì gật đầu, “Dạ.”

Diệp Lan ngẩng phắt lên nhìn tivi.

Người dẫn chương trình cười nói: “Quả nhiên, người biết yêu đơn phương luôn rất dịu dàng… Lúc đó đã yêu thầm bao lâu?”

Giang Trì cười, “Rất lâu, em cũng không nhớ được nữa.”

“Thật không ngờ…” Người dẫn chương trình kinh ngạc, “Yêu thầm một người lâu như vậy, có đáng không?”

Giang Trì mím môi, nghiêm túc gật đầu, “Em thấy rất đáng.”

Người dẫn chương trình cười chọc ghẹo mấy câu, Giang Trì đỏ mặt.

Người dẫn chương trình hỏi tiếp: “Vậy sao lại yêu thầm chứ không yêu công khai?”

Giang Trì cười, “Sở dĩ yêu thầm lại trở thành yêu thầm cũng vì có lý do không thể nói được.”

“Ha ha ha câu này đáp quá tốt, cho nên không thể hỏi tiếp nữa đúng không? Nhưng anh vẫn chưa rõ lắm, một nam sinh ưu tú như em sao cũng phải yêu thầm.” Người dẫn chương trình khen Giang Trì một câu rồi cười nói: “Không thấy đáng tiếc sao? Mọi thứ mình làm đều là nỗ lực vô ích.”

“Thật ra… Cảm giác yêu thầm một người không tệ đến thế.” Giang Trì suy nghĩ, chậm rãi nói: “Không chỉ là nơi gửi gắm tình dục nông cạn, còn là… tín ngưỡng của riêng em.”

“Nỗ lực vì người đó, tốt hơn vì người đó.”

“Những khi loạng choạng sẩy chân trên con đường gập ghềnh, nghĩ tới người đó, là động lực để em đứng dậy lần thứ một ngàn sau khi té ngã một ngàn lần.”

Người dẫn chương trình nhớ đến người mẹ mất sớm mà Giang Trì khéo léo tránh đi không nói, cảm thấy hơi động lòng.

Giang Trì thì lại rất lạc quan, “Tuy mấy năm nay bọn em chưa từng gặp nhau, cuộc sống của người đó cũng chưa từng có dấu tích của em. Nhưng người đó, dù không hề hay biết, nhưng quả thật đã cùng em đi qua vô số những bước ngoặt quan trọng của cuộc đời.

“Rất nhiều lần, rất nhiều chuyện, khi em không thể chống chọi nổi nữa, nhờ vào tín ngưỡng yêu người đó mà em gắng gượng được.”

“Trong đó có được và mất, vui lẫn buồn. Đủ mọi hương vị, như vị khi người ta uống nước vậy[1].”

“Em hiểu cái khổ trong đó.”

“Cũng thấu cái vui trong đó.”

Từng câu từng chữ đã được biên tập, như lưỡi dao bén, từng nhát đâm vào tim Diệp Lan.

Ứa máu.

Hai mắt Diệp Lan rung rung, không sao rời khỏi người trong màn hình.

“Em là fan của anh, luôn… rất thích anh.”

“Nhưng hiếm hoi lắm em mới được dùng bữa riêng với anh.”

“Em đến thăm anh mà.”

Diệp Lan vô thức siết chặt nắm tay, lồng ngực phập phồng, vô số đoạn cắt cùng phát lại trong đầu, cùng mỉa mai anh, đã thờ ơ biết bao nhiêu, chậm chạp biết bao nhiêu.

An Á không biết tại sao Diệp Lan bỗng im lặng, chị gọi vài tiếng rồi nói: “Khoan… khoan lo chuyện này đã, xem như Giang Trì bình định được Giải Trí Thế Kỷ rồi, cậu ấy coi nhẹ danh lợi không phục thì liều, nhưng công ty đó thì không muốn vì cậu ấy mà thua lỗ nhiều như vậy, Giải Trí Thế Kỷ đã bỏ kế hoạch ban đầu, có điều… Lần này Giang Trì giết ngàn quân địch chết tám trăm quân ta.”

“Giải Trí Thế Ký thay cậu ấy đắc tội gần hết các công ty giải trí, lần này không ai dám kí hợp đồng với cậu ấy nữa, hôm nay chị… hết cách, nhờ người bên Tinh Quang điều tra thử, chuyện này không giấu được, người của Tinh Quang cũng biết rồi.”

“Chị biết cậu ấy một lòng vì cậu, nhưng nói thật… Không ai dám kí hợp đồng với nghệ sĩ tính tình cứng rắn vậy đâu, bên Tinh Quang ngoài mặt không biểu hiện gì, còn nói vài ba câu bội phục gì đó, nhưng trong lòng chắc chắn đã kiêng kị Giang Trì, nói tới nói lui cũng là không muốn kí hợp đồng với cục phiền này… Hôm nay Giang Trì quá tay rồi, cậu ấy đắc tội với tất cả mọi người…”

Rốt cuộc Diệp Lan cũng lên tiếng lại được, anh tỏa sát khí, hỏi: “Chị nói gì?”

An Á ngượng ngùng, “Cậu đừng gấp, giờ chị đi tìm chủ tịch, có ông ấy thì các cấp cao của Tinh Quang không dám nói gì đâu.”

“Bọn họ không muốn kí hợp đồng nữa?” Diệp Lan đã tích được cả ngọn núi lửa trong lòng, đang không có chỗ phun, vừa hay có người đâm đầu vào, “Không muốn kí? Kệ xác bọn họ muốn hay không! Mẹ kiếp tổ tông dòng họ bên đó em cần bọn họ à?!”

An Á cuống lên, “Cậu đừng vậy mà! Giang Trì đã trở mặt triệt để với Giải Trí Thế Ký rồi, trước sau gì cậu ấy cũng phải vào Tinh Quang, cậu như thế làm sau này cậu ấy khó xử đó.”

“Ai nói trước sau gì cậu ấy cũng vào Tinh Quang?!” Từng lời từng chữ của Diệp Lan đều đang bốc lửa, “Đi… Ngay lập tức, bảo tổ luật sư soạn hợp đồng, em cóc cần Tinh Quang nữa! Em tự kí!”

An Á ngơ ngẩn, “Là sao, ý cậu là sao?”

“Tự em không có văn phòng làm việc à?! Người của em mà cần dùng công ty khác à?” Mắt Diệp Lan đỏ lên, đi một vòng phòng khách, cầm chìa khóa xe lên, vừa ra cửa vừa nói ào ào: “Bảo tổ quan hệ xã hội bắt đầu soạn thông báo ngay đi, Giang Trì sẽ là nghệ sĩ đầu tiên ngoài ông chủ trực thuộc văn phòng Diệp Lan, em không cần ai khác hết, em tự kí hợp đồng với cậu ấy, em tự lăng xê cậu ấy.”

Diệp Lan vặn khóa cửa, bốc mùi thuốc nổ nồng nặc, “Lập tức gửi bản thảo cho em, Giải Trí Thế Kỷ đúng không? Gửi bọn họ một bản trước, nói thật rõ ràng, em muốn cướp người của bọn họ! Bảo đến đây mà tìm em, không đập chết cái công ty này em theo họ bên đó luôn! Em…”

Diệp Lan tay cầm điện thoại tay xách chìa khóa xe, nhìn người cách không xa ngoài cửa, bỗng quên mất mình đang định nói gì.

Cách đó mười mấy mét, Giang Trì biến mất đã lâu không ai tìm thấy tóc tai rối bù, áo quần xộc xệch.

Cậu hì hà hì hục tha hai cái vali to đến cửa nhà Diệp Lan, trông chẳng khác gì dân chạy nạn.

Giang Trì mặt mũi lấm lem ngẩng lên thấy Diệp Lan, khuôn mặt tái nhợt lập tức hồng hào lên đôi chút, cậu thấp thỏm nắm chặt tay kéo vali, môi mấp máy, không nói được gì.

[1] Như nhân ẩm thủy, lãnh noãn tự tri: Như người ta uống nước, ấm lạnh tự người ấy biết.