Anh Đến Cùng Rạng Đông

Chương 35




Tưởng Xuyên cũng ôm hai người một nam một nữ còn lại ở ghế sau ra. Đều là những khuôn mặt trẻ trung, chỉ khoảng hơn 20 tuổi, người con trai ngồi ở ghế lái bị kẹt, anh cũng đã kiệt sức, không thể làm gì được.

Cơn mưa đã nhỏ dần, anh lấy ô, vải lều trại từ trên xe xuống che cho hai cô gái kia, xong xuôi ngồi bệt xuống dựa vào thành xe bị đâm đến biến dạng, thở dốc từng ngụm. Mỗi giây mỗi phút của quá trình chờ đợi cứu viện dài như cả thế kỉ.

Lâm Hạo chết là một sự cố ngoài ý muốn, ngoài ý muốn đến mức anh trở tay không kịp.

Đáy lòng anh trống rỗng, đầu óc cũng bắt đầu trống rỗng.

Nước mưa tinh tế cọ rửa mọi thứ.

Tưởng Xuyên nhìn qua bàn tay lộ ra bên ngoài của cô gái kia. Bàn tay được nước mưa cọ rửa sạch sẽ, đốt ngón tay tinh tế, trên mu bàn tay trắng bệch là một hình xăm. Nước mưa trong suốt rơi trên những cành lá nhỏ xíu màu xanh, nhị hoa màu vàng, những cánh hoa màu hồng, sắc màu đậm dần từ trong ra ngoài…..

Trong màn mưa ngợp trời kia, khi khắp mọi nơi đều là bùn đất lấy lội, hình xăm kia là màu sắc tươi đẹp duy nhất.

Sau vụ tai nạn kia, người nhà đối phương không tới tìm anh.

anh cũng nằm viện, chờ đợi xử phạt từ cấp trên. Tất cả như dự đoán, anh bị tước cảnh tịch.

……….

Điện thoại đột nhiên đổ chuông.

Tưởng Xuyên thanh tỉnh lại, bàn tay đang siết chặt dần nơi lỏng. Đưa tay lên vuốt mặt xong anh lấy điện thoại trong túi ra, nhìn thoáng qua sau đó nhanh chóng bắt máy.

Tào Thịnh hỏi, “Sao rồi?”

Tưởng Xuyên đi về phía bãi đỗ xe, “Ra rồi, không có chuyện gì. Có một người tên Trần Nguyên, các anhđiều tra hắn một chút. Có thể hắn bị Khương Khôn mượn sức.” anh dừng một chút, nhẹ giọng hỏi, “Đội trưởng, chuyện năm đó tôi bị tước cảnh tịch và sự việc kia, thật sự không liên quan sao?”

Tào Thịnh không nghĩ anh sẽ hỏi chuyện này, trầm mặc vài giây, “không liên quan. Chuyện đã qua lâu như vậy rồi. Hơn nữa, lúc ấy tôi chỉ là đội phó, mọi chuyển là do đội trưởng Hàn xử lý. Trách nhiệm chính của sự việc không phải do anh, cho nên đối phương cũng không theo đuổi.”

Vẫn giống y như năm đó anh ta nói cho anh nghe.

Tưởng Xuyên không hỏi nhiều nữa, đóng cửa xe, tự giễu cong khóe miệng, “Tôi biết rồi.”

Ngắt điện thoại.

Tưởng Xuyên ngồi trên xe, miệng ngậm điếu thuốc, vẻ mặt lạnh nhạt hút vài hơi, sau đó dập tàn thuốc, lái xe đi.

………

Giai đoạn tiếp theo của buổi đấu giá từ thiện đã có lão Viên phụ trách nên Tần Đường chỉ cần tới xem qua. Buổi đấu giá thực sự rất thành công, số tiền quyên góp được còn nhiều hơn dự tính 100 vạn, số tiền dư ra này tạm thời giữ lại để làm chuyện khác.

Các tờ báo lớn đều tranh nhau đưa tin buổi đấu giá tối qua, Tần Đường do chịu ảnh hưởng từ mẹ mình nên lập tức lên Weibo hot Search, trong một đêm lượng theo dõi tăng vô số.

trên Weibo mọi người nghị luận sôi nổi, bởi từ thiện vốn dĩ là một hoạt động gây xôn xao dư luận.

Tần Đường nhìn bảng xếp hạng Weibo hot Search, kéo xuống xem phần tin nhắn và bình luận.

“Nếu nhà mấy người giàu như vậy thì mấy người hãy quyên nhiều một chút đi. Mỗi năm kiếm được nhiều tiền như vậy, đủ cho không ít đứa nhỏ vùng núi dùng rồi, lại còn đi hô hào mọi người nữa à?”

“Đạo đức bị bắt cóc thật là đáng sợ mà. Người ta kiếm được bao nhiêu tiền là chuyện của người ta, quyên bao nhiêu tiền cũng là chuyện của người ta. Vốn dĩ là một chuyện rất tốt, không hiểu sao lại luôn có một số người tài phú nhưng trí không phú nhảy ra để vũ nhục trí thông minh của người khác.”

“Nước mình đúng là còn rất nhiều nơi nghèo khó và lạc hậu, nếu lầu trên xem Weibo của cô ấy thì biết. Chuyện mình không làm được thì cũng đừng có nghĩ người khác cũng như vậy. Có một số việc không ai ép buộc ai được cả, cũng làm ơn tôn trọng tấm lòng của người khác một chút.”

…….

Tần Đường thoát khỏi Weibo. Mấy bình luận trên mạng kiểu này cô chưa bao giờ để tâm đến.

Làm có tốt hơn nữa, vẫn sẽ có người bất mãn.

Bởi một người thì không thể thỏa mãn tất cả mọi người được.

Hạ Tòng An ngồi đối diện nhìn cô, hỏi: “Sao, bị ảnh hưởng à?”

Tần Đường lắc đầu, “không có. Em chưa bao giờ bị mấy bình luận thế này ảnh hưởng cả. Em biết bản thân mình đang làm gì là được rồi.”

“Đúng là đã trưởng thành rồi.” Hạ Tòng An cười cười, “anh còn lo lắng em sẽ bị ảnh hưởng, cố ý tới đây để an ủi em này.”

Tần Đường trợn trắng mắt, tiếp tục cúi xuống xử lý ảnh.

Hạ Tòng An cảm giác được tâm trạng của cô hôm nay không tệ, nghĩ nghĩ rồi hỏi: “Có chuyện gì vui à?”

Tần Đường đến đầu cũng không nâng, “Buổi đấu giá rất thành công.”

Hạ Tòng An không hỏi tiếp nữa, cười, “Vậy buổi tối cùng nhau ăn cơm nhé.”

“Buổi tối à…..” Tần Đường nghĩ nghĩ một chút, “không được.”

“Vì sao? Em có hẹn ư?”

Tần Đường còn chưa kịp trả lời, Chu Đồng liền hấp tấp chạy tới, nhỏ giọng nói bên tai cô, “Chị Tần Đường, Tưởng...Tưởng tiên sinh tới….”

nói xong, còn nháy mắt với Hạ Tòng An ngồi đối diện.

Ở trong mắt cô ấy, Tưởng Xuyên và Hạ Tòng An chính là tình địch của nhau, nếu cùng xuất hiện ở mộtchỗ nhất định sẽ khó coi.

Hơn nữa….nhìn vẻ bên ngoài thì Hạ Tòng An chắc chắn đánh không lại Tưởng Xuyên.

Tần Đường vừa ngẩng đầu lên thì Tưởng Xuyên đã bước vào.

Hạ Tòng An nhíu mày, xoay người lại nhìn, hơi nhăn mặt lại. anh ta nghĩ tối hôm qua những lời anh ta nói ít nhất Tưởng Xuyên sẽ nghe vào một ít, không ngờ đối phương căn bản không hề quan tâm.

Tần Đường lớn lên xinh đẹp, các phương diện đều vô cùng ưu tú, từ nhỏ đến lớn người theo đuổi cô ấy đã rất nhiều.

Tưởng Xuyên cũng thấy Hạ Tòng An, trên mặt không biểu tình gì nhưng đáy mắt thì lại lặng lẽ trầm xuống.

Hạ Tòng An quay đầu lại nhìn Tần Đường, phát hiện khóe môi cong cong, vô cùng sửng sốt.

Tưởng Xuyên đi đến trước mặt Tần Đường, ngồi xuống đối diện cô, “Khi nào thì xong việc?”

Tần Đường đáp: “Khoảng một tiếng nữa.”

“Vậy anh qua phòng khách chờ em.” anh đứng lên, lúc đi vòng qua người cô còn nâng tay không nặng không nhẹ nhéo tai cô một cái.

Lỗ tai Tần Đường nhanh chóng đỏ lên. cô không quen ở trước mặt người khác tỏ ra thân mật như vậy nên có chút hoảng loạn ngẩng đầu lên. Chu Đồng thì che miệng chạy đi trước, còn Hạ Tòng An thì nhìn cô chằm chằm, môi mím chặt.

anh ta nhìn về phía bóng dáng Tưởng Xuyên đang khuất dần, hỏi: “Chuyện này là thế nào?”

Tần Đường bình tĩnh nhìn lại, không hề phủ nhận: “Chính là như anh thấy đấy.”

Hạ Tòng An nhíu mày, không thể diễn tả cảm giác trong lòng gì. Thậm chí ngày trước khi cô và Trần Kính Sinh ở bên nhau anh ta cũng chưa từng cảm thấy khó tiếp nhận như bây giờ, bởi anh ta cảm thấy Tần Đường và Trần Kính Sinh sẽ không thể cùng nhau đi đến cùng được. Trần Kính Sinh gặp chuyện ngoài ý muốn, anh ta không lường trước được. Nhưng chính bởi vì hai người họ lấy phương thức như vậy để tách ra nên cho dù Trần Kính Sinh tốt hay không tốt, Tần Đường cũng sẽ không bao giờ quên được người này.

Sau một đoạn tình cảm kích thích như vậy, đáng lẽ ra cô ấy nên tìm cho mình một người đàn ông có thể mang lại sự bình yên cho mình mới phải chứ.

Tưởng Xuyên có lẽ thích cô ấy, nhưng lại không phải là người đàn ông có thể mang lại cho cô sự yên bình.

“Đường Đường….” Giọng nói của Hạ Tòng An chợt khàn đi, đột nhiên túm lấy tay cô kéo ra ngoài.

Tần Đường nhíu mày, kêu lên một tiếng: “anh làm gì thế….”

Tưởng Xuyên ở trong phòng khách thấy một màn này lập tức đi tới, Tần Đường ngoái lại nhìn anh, khẽ lắc đầu.

Tưởng Xuyên đứng ở cửa, đôi mắt đen tuyền nhìn cô chằm chằm.

Nhìn cô đi ra ngoài với Hạ Tòng An.

Hạ Tòng An kéo cô ra đến ngoài cửa, mím môi nhìn cô, nửa ngày sau mới nói:

“Em nghiêm túc?”

Tần Đường nhìn anh ta trong chốc lát, nói: “Ừ.”

“Em hiểu rõ anh ta sao?”

“Cũng đủ.”

“anh ta là người giống như Trần Kính Sinh, mặc dù tràn đầy kích thích, nhưng tuyệt đối không phải là một người đàn ông tốt để dựa vào. anh ta….”

“anh ấy không giống. anh ấy không phải Trần Kính Sinh, anh ấy sẽ không lôi tính mạng ra để đánh cuộc.” cô đột nhiên cắt ngang lời nói của Hạ Tòng An, lại như một ma chú mà không ngừng lặp lại, “anhấy không giống….”

Hạ Tòng An bị chọc tức đến không nói lên lợi, trong chốc lát mới nói tiếp, “Ba mẹ em tuyệt đối sẽ khôngđồng ý đâu.”

Tần Đường cúi đầu, “Em chưa nghĩ xa đến thế.”

Vậy là đã tính tới khả năng một ngày nào đó bọn họ sẽ chia tay rồi phải không?

Hạ Tòng An cuối cùng cũng hòa hoãn xuống. Tần Đường ngẩng đầu nhìn anh ta: “anh đừng lãng phí thời gian lên người em nữa.”

Những lời này dường như năm nào cô cũng sẽ nói.

Hạ Tòng An đáp: “Chuyện này em không cần quan tâm.”

Tần Đường cắn môi dưới, “anh đi về trước đi.”

Sau đó cô không hề nhìn Hạ Tòng An thêm cái nào nữa, xoay người trở lại.

………

Tưởng Xuyên vẫn đứng ở cửa phòng khách, thân hình cao lớn dựa vào khung cửa, vẻ mặt lạnh lùng, có chút thất thần nhìn về phía cửa ra vào. Vừa thấy cô đi vào, lưỡi lại đảo một vòng quanh hàm răng.

Tần Đường cùng anh đối mắt vài giây, sau đó chậm rãi cúi đầu.

Ngồi yên trước bàn làm việc vài phút, Tần Đường lấy lại tinh thần, tiếp tục xử lý ảnh chụp. Tưởng Xuyên ngồi uống hai cốc cafe, hút hai điếu thuốc, ánh mắt thỉnh thoảng nhìn về phía Tần Đường đang ngồi. Dáng ngồi của cô nghiêm túc, cánh tay trắng như tuyết, tay phải không ngừng di chuyển con chuột, ngón trỏ khẽ ấn khiến đóa hoa cách tang kia ở trước mắt anh như ẩn như hiện.

Hoàn toàn mê hoặc ánh mắt anh.

Tần Đường tắt máy tính đi, cất vào trong túi rồi đeo lên vai.

Tưởng Xuyên cũng dập điếu thuốc, thong thả đứng dậy chờ cô đi tới.

Tần Đường vô cùng tự nhiên hỏi: “đi đâu ăn cơm đây?”

Tưởng Xuyên cúi đầu nhìn cô, “Em chọn đi.”

“Ừ.’ cô gật đầu, “Cũng được, dù sao anh cũng không quen thuộc Bắc Kinh lắm mà.”

Hai người đi ra khỏi An Nhất Quỹ.

Tưởng Xuyên đột nhiên nắm lấy tay phải của cô, ngón cái thô ráp nhẹ nhàng vuốt ve. Tần Đường ngốc lăng, sau đó nhanh chóng nắm lại tay anh. Lòng bàn tay anh khô ráo mang theo mấy sự thô ráp của những vết chai. Ngón tay Tần Đường khẽ cào lên mấy vết chai đó một chút, quay đầu lại nhìn Tưởng Xuyên cười: “Tay anh to thật đấy.”

Tưởng Xuyên cúi đầu nhìn cô, một lúc lâu sau mới cười ra tiếng, nói bên tai cô: “Thế à? Có thứ còn lớn hơn nữa đấy, em có muốn xem không?”

Tần Đường đỏ bừng cả mặt, hơi rụt tay lại, bước nhanh về phía trước, “Lưu manh.”

Tưởng Xuyên nhìn theo bóng dáng cô, chậm rãi thu liễm lại thần sắc.

………

Buổi đấu giá vừa mới kết thúc tối hôm qua nên bây giờ Tần Đường đi ra đường sẽ có người nhận ra côcho nên vì để tránh phiền toái, cô chọn một nhà hàng khá yên tĩnh, còn chọn phòng bao riêng.

Tưởng Xuyên nhìn cô ăn xong, gọi người mang hóa đơn tới.

Tần Đường nhìn anh, “Có phải anh có chuyện muốn nói với em không?”

Tưởng Xuyên đi tới, đỡ cô dậy: “Lát trên đường đi thì nói.”

Tần Đường nương theo cánh tay anh đứng lên, bị anh nắm tay dắt ra khỏi nhà hàng. đi theo phía sau Tưởng Xuyên, cô nghĩ nghĩ một lát, rồi nói: “Em từ chối Hạ Tòng An rồi.”

Bước chân Tưởng Xuyên dừng lại, xoay người kéo cô vào lòng, “anh biết em không thích anh ta.”

“Vậy lúc chiều anh gấp cái gì chứ?” cô hỏi lại.

Tưởng Xuyên cong cong khóe miệng: “không khống chế được thôi.”

“.......”

Tưởng Xuyên cười nhìn cô, “Giờ em muốn đi đâu?”

“Hả?”

Ngón tay anh khẽ nâng cằm cô lên, “Tần Đường, tối mai anh phải trở về rồi.”

Tần Đường đứng hình, ngẩng đầu nhìn anh, nhỏ giọng nói, “Nhanh như thế à………”