Anh Động Tâm

Chương 20: Bàn bạc




Edit: meowluoi

Quả thật, vị ảnh đế quốc dân này ở trong con mắt quần chúng là người bình dị gần gũi, lịch sự đẹp trai, đối với hai đứa con trai, chính là thái độ nghiêm túc thận trọng, người đàn ông lạnh lùng không có tình người, ngày đó ở trước mặt cô, miệng lưỡi trơn tru, là một quái thai không thể hiểu được. Thay đổi phong phú như vậy, trừ đa nhân cách trong truyền thuyết, Kỳ Diệu không thể nghĩ ra được nguyên nhân khác.

Nhìn lại Mạc Minh lúc này, hình như lại biến thành người ăn nói khéo léo, vô liêm sỉ.

Kỳ Diệu thật là bội phục anh.

“Ai nha, tôi mặc kệ. Dù sao anh không có tư cách tước đoạt quyền lợi hưởng thụ lúc nhỏ của hai đứa bé, mỗi ngày bắt bọn chúng học này học nọ còn chưa tính, ăn chút đồ ăn vặt cũng không được, anhnên mang bọn chúng đến miếu tu làm hòa thượng luôn đi!”

Mắt Mạc Minh nhìn chăm chú vào mặt Kỳ Diệu.

“Kỳ tiểu thư, cô có phải nhầm vị trí của mình rồi không?”

“Vị trí gì? Người sai là anh mới đúng! rõ ràng là ba đứa bé, vài tuần không đến thăm bọn chúng một lần, anh không biết tình hình đứa bé lớn lên, không biết tâm lý của bọn chúng, còn ở chỗ này khoa tay múa chân, lập ra quy định không có lý này, anh nên có lương tâm một chút, có người làm cha như vậy sao?”

Kỳ Diệu kích động, thao thao bất tuyệt nói rõ. Khi cô ý thức được thì đã nói xong rồi, phát hiện mình lại quên mất tất cả mọi thứ. cô quẫn bách, khẽ rụt cổ một cái, quan sát người đàn ông từ trên xuống dưới không có gì biến hóa quá mức.

Trong phòng khách rất yên tĩnh, dường như rất lâu sau, cô mới thấy người đàn ông không chút hoang mang rút ra tờ khăn lau lau miệng, trầm giọng nói: “Mẹ bọn chúng có bệnh tiểu đường rất nghiêm trọng, tôi không hy vọng tương lai bọn chúng cũng như vậy.”

Ngoài dự đoán lời vừa nói ra Kỳ Diệu sững sờ tại chỗ.

Lần đầu tiên Mạc Minh nói về mẹ Mạc Du và Mạc Nhiên trước mặt cô.

cô đột nhiên không biết phải làm sao.

Cảm giác trở tay không kịp này cũng chỉ duy trì trong chốc lát, cô hồi phục lại tinh thần rất nhanh, thì ra đấy là lý do Mạc Minh không cho phép hai đứa bé ăn nhiều đồ ngọt.

Kỳ thật, anh không giống như bề ngoài không quan tâm đến con trai đúng không?

Nghĩ tới đây, tâm tình Kỳ Diệu đột nhiên thoải mái hơn.

“Tôi hiểu. Cho tôi mạo muội hỏi một câu, mẹ bọn chúng bị bệnh tiểu đường, là loại nào?” cô cẩn thận hỏi thăm.

“không rõ lắm.”

“…”

Vừa mới nghĩ người đàn ông này rất quan tâm đến con trai xong.

Kỳ Diệu giật giật khóe miệng, lại hỏi năm nay Mạc Minh có mang Mạc Du và Mạc Nhiên đi bệnh việm kiểm tra lượng đường máu hay không.

Mạc Minh liếc mắt nhìn cô một cái, ầm ĩ một lát, hóa ra cô cũng hiểu rõ tính nghiêm trọng của vấn đề rồi.

“đi rồi.”

“Chỉ tiêu thế nào?”

“Bình thường.”

Lời vừa nói ra, Kỳ Diệu không tự chủ được thở phào nhẹ nhõm.

“thật xin lỗi, lúc trước tôi không biết trong này có ẩn tình. Nhưng mà anh yên tâm, tôi làm điểm tâm ngọt sẽ khống chế lượng đường, hơn nữa sẽ không cho bọn chúng ăn nhiều…” cô thành tâm thành ý xin lỗi, bất đắc dĩ nói, liền bắt gặp ánh mắt người đàn ông dịu dàng.

“cô vì sai lầm của chính mình mà kiếm cớ sao?”

Kỳ Diệu lập tức cứng họng.

“Đúng vậy! Là tôi không đúng, đều là lỗi của tôi. Nhưng mà Mạc tiên sinh, anh bình tĩnh nghĩ mà xem, xuất phát từ lòng tốt, nhưng anh lại giáng một gậy xuống. Có câu thành ngữ rất hay, tốt quá hóa dở. anh bảo Mạc Du và Mạc Nhiên ăn ít đường, thật ra là vì suy nghĩ cho tương lai bọn chúng, nhưng mà đường cũng là một phần dinh dưỡng trong cơ thể của chúng ta, lẽ nào anh còn có thể không cho bọn chúng ăn cơm sao?” Kỳ Diệu là một cô nương dám làm dám chịu, cô cắn răng một cái, giậm chân mộtcái, trực tiếp thừa nhận sai lầm của cô, nhưng mà cùng lúc đó, cô không có ý định buông tha cho ý kiến của mình, “Thế nên, từ hôm nay trở đi, tôi sẽ chú ý đến lượng đường bọn chúng hấp thụ mỗi ngày, dựa trên điều này, tôi vẫn sẽ làm điểm tâm cho bọn chúng ăn như cũ.”

Thấy Mạc Minh định mở miệng nói chuyện, cô lại nói trước một bước: “Điểm tâm không chỉ là đồ ngọt, đồ mặn và nhạt cũng được đúng không?”

Mạc Minh không hiểu cô nương này sao lại cố chấp như vậy, vì sao phải làm điểm tâm cho Mạc Du và Mạc Nhiên chứ?

“cô chắc chắn nhạt sẽ ăn ngon sao?” anh không muốn tranh luận chính diện với cô, lạnh lùng hỏi mộtcâu ngược lại.

“Chắc chắn sao? Con trai anh ăn thanh đạm, rau trộn không có muối cũng có thể ăn rất ngon lành, những thứ này dùng trứng gà và sữa làm điểm tâm, bọn chúng có thể ăn không trôi sao?” Tiểu nha đầu lộ ra vẻ mặt tất nhiên, trực tiếp nhìn anh.

Lần đầu tiên Mạc Minh cảm thấy, hóa ra nuôi dưỡng con trai quá tốt, cũng không hẳn là chuyện tốt.

“Tùy cô làm thế nào thì làm.” Người đàn ông bị nghẹn không muốn tiếp tục tranh cãi với người phụ nữ trước mặt nữa, nói xong mấy chữ này, anh lại cảm thấy hơi hối hận.

“Mỗi tháng chỉ được ăn hai lần,” Vì vậy, ma xui quỷ khiến anh nói thêm một câu.

Kỳ Diệu dằn lòng.

“Đồng ý.”

Như thế nào lại có cảm giác bán con trai nhỉ…

Mạc Minh không tự chủ ngắm cô thêm vài lần, hai đầu lông mày lộ ra chút tâm tình.

Đúng lúc này, anh thấy tiểu nha đầu nhíu lông mày với anh, nói: “Này, nói thật, tay nghề của tôi khôngtệ phải không?”

Mạc Minh trầm mặc chốc lát.

“…Ừ.”

Ha ha, rất thành thật.

Vốn không ôm hi vọng nhận được câu trả lời, kết quả lại ngoài ý muốn nhận được câu trả lời khẳng định của người đàn ông, Kỳ Diệu cô nương rất tự tin về tài nấu nướng của bản thân cảm thấy rất vui vẻ.

“Vậy được. Nếu Mạc tiên sinh thích, về sau, tôi có thể thường làm cho anh ăn.” Chỉ cần anh thường xuyên đến thăm hai đứa bé, thuận tiện cho tôi làm quen với anh.

Trong lòng tính toán, Kỳ Diệu cô nương cười tủm tỉm với người đàn ông trước mặt.

“…không cần.”

Tiểu nha đầu phát cáu.

“Vì sao lại không cần chứ? anh không có bệnh tiểu đường mà!”

Mạc Minh không nghe lời cô nói, trong đầu anh chỉ xuất hiện gương mặt Thích Mẫn Hạo chế nhạo.

Nếu như bị fan nữ biết anh thích ăn món điểm tâm ngọt…

Ken két.

Mạc Minh xóa bỏ hình ảnh người đại diện trong đầu, bởi vì hương vị trong miệng mà khẽ nhếch khóe miệng.

không thể không thừa nhận, cô làm món điểm tâm ngọt rất ngon. Thế nên…

“Lúc khác nói.” Ảnh đế quốc dân nhẹ nhàng nói, từ trên ghế salon đứng dậy.

“anh làm gì thế?” Kỳ Diệu đột nhiên có dự cảm xấu.

“đi.”

Quả nhiên!

“đi cái gì chứ? đã đến rồi, ở lại ăn cơm tối đi!”

Thấy người đàn ông lạnh lùng nhìn cô, Kỳ Diệu vội vàng đổi giọng, “không phải là anh vừa mới công nhận tay nghề của tôi sao? anh xem, hôm nay anh Thích không đến cùng anh, anh còn muốn tự mình ra ngoài ăn, rất phiền toái đúng không?”

cô xem anh là thiếu gia lúc nào cũng cần người hầu hạ sao? không có Thích Mẫn Hạo bên cạnh thìkhông được à?

Tuy nghĩ vậy, cuối cùng Mạc Minh vẫn ở lại.

Tài nấu nướng của cô coi như không tệ.