Anh Đừng Đi

Quyển 1 - Chương 5: Mở lòng




Hôm nay, cô được Hải đèo đến trường, cảm giác ngày xưa như chưa hề mất. Cô muốn nó tồn tại với một kỉ niệm đẹp. Cô sẽ mở lòng, sống bình thường như trước kia nhưng sẽ độc đón hơn, bớt tin người hơn và đặc biệt là... không nên đặt niềm tin vào bất kì ai. Cô tự nhủ...

"Chị thấy sao rồi...còn buồn không?"-Sau một đoạn đường im ắng, Hải lên tiếng bắt chuyện cho bớt ngượng ngập.

"Chị có sao đâu"-Cô trả lời bâng quơ nhưng mang âm điệu đùa cợt.

Hải bật cười trước câu trả lời từ cô, cô rất ít khi mở lời, nhưng dạo gần đây khi nó hỏi câu nào cô cũng chịu khó trả lời. Như vậy...có nghĩa là cô đã chấp nhận một người em , người bạn như nó rồi hả. Nó vui sướng trong lòng, nhưng không dám thể hiện ra ngoài. Nó ước gì nó hơn tuổi cô, à mà bằng tuổi cô cũng được...Như thế sẽ dễ dàng bày tỏ tình cảm trong lòng này hơn. Cậu thở dài cảm thán.

"Chị nặng lắm hay sao mà thở dài thế"-Cô lên tiếng quan tâm.

"Bộ thì như cầy mà nặng cái gì"-Nó cười nói.

Chỉ tại cô ngồi sau nên không biết, mặt của Hải đằng trước đang méo mó đến tội nghiệp. Chỉ thở dài vì suy nghĩ thôi mà cô lại nghĩ một nam nhi tử hán này đèo một con cầy ngoài sau không nổi. Haizzz.

"Thấy em thở dài nên chỉ cứ tưởng...mệt thì nói chị biết"

"Chị nghiêm túc quá, yên tâm đi, đèo một người đẹp ngoài sau thì có mệt cũng nói không à, haha"

Cô chau mũi đưa tay đập một cái mạnh vào lưng Hải. Đây có phải là nói móc không nhỉ. Thằng nhỏ này từ khi nào mà biết giởn quá trớn với mình thế này. Biết thế im luôn cho lành. Cô giận dỗi như trẻ con...sau đó im lặng không nói lời nào làm Hải giật mình thắng xe. Cú phanh xe đột ngột làm cô mất đà đập đầu vào lưng Hải một cái đau điếng. Cô nhăn mặt trông khổ sở..đau muốn khóc.

"Cái thằng điên này...đang đi dừng lại tán gái à."

Bất giác..như một thói quen. Đây là một câu nói khá quen thuộc mà mỗi khi Anh Tuấn thắng xe lại đột ngột. Đó là những lúc cô giận anh chuyện gì đó, nên cô im lặng. Anh thấy bức bối thì sẽ thắng xe lại để nói chuyện rõ ràng. Hậu quả để lại là đầu cô lúc nào cũng tấp vào lưng anh, cái nào cũng đau muốn sụp cả sống mũi.

"Uầy, chị chửi mà cũng hay phếch ấy..chị giận đáng yêu quá à"

Vừa nói nó vừa đưa hai tay nhéo hai cái má phống phính của cô. Cô đau tới ứa nước mắt, bựuc bội vì kéo tay cỡ nào cũng không buông, cô đá mạnh vào chân Hải làm Hải đau điếng, vội thả tay ra để ôm chân theo phản xạ. Chỉ đợi thế cô co giò chạy nhanh đến trường. Để lại phía sau một khuôn mặt đen muốn bốc khói.

Cô vừa chạy vừa cốc đầu mình, tự dưng lại nói câu đó chi không biết. Và trong lúc chạy cô không để ý đã dẫm phải chân một người. Tiếng "Á" thảnh thoát vang lên làm cô mím môi bịt cả hai tai.

"Mày bị đuôi à, làm bẩn giày tao với cả bộ đồng phục rồi. Làm sao tao còn mặt mũi đến lớp."

Cô nhíu mày, quan sát từ trên xuống dưới, chả bẩn chỗ nào sất, vậy mà dám tri hô như thế. Làm cả đám đứng trước cổng trường bu lại xem cô chuyện gì. Cô biết là mình sai, nhưng đâu nghiêm trọng đến mức đó. Giày thì cũng bình thường, áo thì giống như dính bụi, vậy mà dám kêu cô làm bẩn..

"Xin lỗi"

Cô nhìn thẳng vào mắt người con gái đối diện, nhẹ giọng nói, làm nhỏ trước mặt khẽ bối rối, một ánh mắt buồn nhưng đẹp. Nhưng lỡ rồi, dù gì cũng là tiểu thư Phạm Linh-Công ty đá quý giàu nhất Sài Thành, sao có thể tha cho cô để chuốc lấy cái bẽ mặt trước đám đông này được.

"Cứ xin lỗi là xong hả, nếu như xin lỗi như mày thì người chết oan chắc cũng nhiều lắm đó"

Cô nhăn mặt khó chịu, đây là thích gây chuyện à..Cô khoanh tay trước ngực, nghiêng đầu nói nhỏ...

"Bao nhiêu"

Phạm Linh thoáng chau mày, cách nói chuyện không sợ sệch này là sao. Nhỏ nhìn lại nó, cách ăn mặc, cách đi đứng, cách nói chuyện giống như một tiểu thư quyền quí, chắn hẳn gia đình cô không tầm thường. Nhưng có thế nào đi nữa, cô cũng không bỏ qua cho cô được.

"50triệu"

Tính giết người à, cho dù cô có là tiểu thư đi nữa nhưng cô chả bao giờ mua đồ đắc tiền, hay xài tiền phung phí như vậy. Cô gái này tính đùa cô à. Với lại đi học cô chẳng bao giờ đem số tiền lớn đó bên mình. Giờ giải quyết chuyện này ra sao đây, gần vô lớp rồi. Hay là hẹn nhỏ tí về gặp nhau ở đâu rồi đưa. Đầu cô đang đấu tranh suy nghĩ, không biết nên làm thế nào thì một chàng trai từ trong đám đông kéo cô đi ra, trước khi đi còn ném tờ chi phiếu cho nhỏ Linh..

"Cô còn gây chuyện với cô ấy thì tôi không chắc cô còn được học trường này đâu đó"

Còn ngơ ngác, chưa hiểu chuyện gì nên mặc cho cánh tay đang nắm lấy tay mình, kéo đi đâu thì đi. Bởi có lẽ, nó ấm áp giống tay của Anh Tuấn. Cô miên man suy nghĩ...

"Cậu có sao không?"

"Không..không sao?"

Cô khó nhọc lên tiếng, gỡ tay hắn ra khỏi tay mình, có chút hụt hẫng nhưng cô không muốn người khác hiểu lầm.

"Cảm ơn"

Thấy hắn cứ nhìn mình chằm chằm, không nói gì. Cô hơi khó chịu nhưng chẳng biết nói gì nên đành nói cảm ơn rồi chuồng lẹ cho lành.

"Đi chơi không? Giờ trường đóng cổng rồi, có vô thì cũng không học được đâu"

Cô quay lại nhìn hắn, suy nghĩ...Lại trốn học à. Vui đây...

Cô gật đầu, bước chân song song với hắn. Hắn thấy thế thì mỉm cười nhẹ. Cô thật dễ thương, mặc dù lạnh lùng nhưng rất ấm áp. Cậu thấy như thế vì mỗi lần bên cô, trái tim cậu ấm áp lạ lùng..

Tình yêu sét đánh...hay chỉ là một cơn cảm nắng bình thường. Bởi vì cậu chẳng thể tin vào tình yêu được nữa. Cậu đã bị phản bội, một người con gái cậu yêu hết lòng, vậy mà đã bỏ cậu để theo những đồng tiền kia, danh lợi kia. Thật phi lí, tất cả con gái đều như vậy. Liệu...cô có khác họ không?

"Cậu rất đặc biệt"

Cô nheo mắt nhìn cậu khó hiểu..

"Ai cũng đặc biệt cả"

Cậu im lặng, suy nghĩ lời cô nói, vậy hóa ra ai cũng đặt biệt à. Sao cậu không biết.

"Đi ăn kem nhé"-Hắn đề nghị.

Cô trề môi..

"Tôi không thích ăn kem...chỉ có con nít mới ăn thôi...đi uống trà sữa thạch đi, tôi thích"

Hắn đưa đôi mắt như muốn nói "Không thể tin được" nhìn cô. Con gái cậu quen đa số nhắc tới kem thì hai con mắt sáng rực rỡ, gật đầu lấy gật đầu để, bởi họ nói con gái là phải thích ăn kem. Còn cô gái trước mặt...cô ấy vừa phát ngôn câu gì ấy nhỡ..."Tôi không thích ăn kem...chỉ có con nít mới ăn thôi...đi uống trà sữa thạch đi, tôi thích".

Để mặc cho hắn với những miên man suy nghĩ, nó lẳng lặng quay lưng bước đi mặc cho hắn có đồng ý hay không. Bởi có lẽ thói quen uống trà sữa một mình đã không còn xa lạ với cô nữa...không nhất thiết phải có người đi cùng mới có thể uống.

---------

"Cậu thường uống ở đây lắm à"

Cô chống cằm nhìn ra ngoài cửa sổ như thói quen thường ngày tới đây. Cô nghe hắn hỏi, chỉ gật đầu thay cho câu trả lời. Vì cô đang cảm nhận cái cảm giác bình yên mỗi khi đặt chân đến nơi này.

Còn hắn, đang suy nghĩ về cô. Một cô gái lạnh lùng, trầm tính nhưng mang một cảm giác bình yên mỗi khi ở bên cạnh. Mỗi lần nhìn vào gương mặt cô, trái tim hắn lại không tử chủ mà đập mạnh liên tục.

Cả khoảng thời gian uống trà sữa, cô chẳng bận lên tiếng làm gì, chỉ nhìn ra một hướng vô định. Làm hắn cũng chả biết nói gì cho vừa. Đây chỉ là buổi đầu tiên của việc bắt đầu mối quan hệ mới.

Một người im ru...

Còn người kia...cũng im re...

Nhưng hai người đang có hai cảm xúc giống hệt nhau....