Anh Em

Chương 26




Vì mình mà sống sao? Đến thứ sáu cuối tuần trước khi hết giờ làm, nhìn điện thoại trên bàn, Hách Tịnh nhiều lần cũng muốn bỏ qua quá khứ nói cho mọi người biết tuần này muốn về nhà, cũng không thể thay đổi hành động.

Cô không phải Lương Thanh, sẽ không đơn thuần giống bà ấy, chỉ để ý bản thân không nghĩ sẽ quan tâm người khác, cô cũng không muốn cùng mẹ mình trở mặt lần nữa.

Vào thời điểm điền nguyện vọng thi đại học, hai mẹ con cũng đã có một trận huyên náo long trời lở đất, thương gân động cốt, cuối cùng cùng nhau thỏa hiệp kết quả là cô đồng ý học cảnh sát, nhưng lại bày mưu đổi thành học tiếng Anh.

Hằng năm Đan Dũng đều thăng chức, ông ta xuất thân trong gia đình tốt, ở trong quan trường vốn có ưu thế, nếu những việc không cần vi phạm pháp luật nhất định cũng không thanh liêm, càng hiếm có chuyện để cho ông ấy không vận dụng công quyền —— vì Hách Tịnh mà sửa đổi nguyện vọng, còn lại hai bên đều không lấy lòng nhau. Hách Tịnh vốn cũng không hoan nghênh ông ta, ngoài chuyện này ra thì càng không cần nhiều lời; Lương Thanh có ý định khiến Hách Tịnh không thể học ngành cảnh sát, xem như tốt nghiệp xong cũng không thể đi làm ở trụ sở cảnh sát, hiện tại không như ý định, nên cũng không hài lòng.

Xem ra Đan Dũng vì Lương Thanh hy sinh cùng nhượng bộ, thật đúng là không ít, Hách Tịnh trong bụng mỉm cười, rồi lại có một loại hâm mộ, mẹ tùy hứng vì bản thân, nhưng bà vốn có tiền, tối thiểu cả hai người Hách Kính cùng Đan Dũng, đều cưng chiều yêu thương bà, dung túng cho bà.

Còn bản thân cô, cô có cái gì, bản thân cô độc kiếm sống ở nơi này, duy nhất chỉ có mẹ Lương Thanh, còn quan tâm chăm sóc cho cô, cũng chẳng qua vì máu mủ tình thâm, vì áy náy mà thôi.

Trên thế giới này người thương yêu cô nhất đã đi xa, vĩnh viễn không trở về nữa.

Sợ tâm tình lần nữa lâm vào cảnh hối tiếc không cách nào tự kềm chế, Hách Tịnh quyết định thu dọn đồ đạc, sau đó trở về nhà. Thật ra thì cũng không có gì nhưng cũng dọn dẹp, cũng chỉ là tắm thay thường phục, mang theo một vài bộ quần áo. Tại của hàng hoa chọn đại một bó làm quà tặng, chủ yếu chọn mua hoa cẩm chướng, bởi vì Lương Thanh rất thích loài hoa này.

Mặc dù có chìa khóa, nhưng Hách Tịnh còn có thói quen nhấn chuông ở cửa chờ đợi, người giúp việc gia đình họ Đan, bà ta không có mở cửa liền, không cần để ý chỉ bước mấy bước đã đến cửa.

Cửa mở ra rồi, mở cửa không phải gương mặt tươi cười của dì Trương, mà là vẻ mặt không vui của Đan Nhĩ Nhã.

"Trở về từ khi nào?" Hách Tịnh có một chút vui mừng, người anh này cho cô ấn tượng cũng không tệ lắm, vẻ mặt của hắn thường rất nghiêm túc, xem ra dáng vẻ nói chuyện trong nghiêm trang thật không tốt, thật ra tính tình lại hiền hoà, tối thiểu đối với cô là như thế này.

Đoạn thời gian đó Hách Tịnh vừa mới tới thành B, bởi vì tâm tình buồn bực cộng thêm chưa quen cuộc sống nơi đây, cơ hồ cả ngày đêm đều đem mình nhốt ở trong nhà.

Đan Dũng bận rộn công việc, Lương Thanh mới vừa điều đến bệnh viện ở đây, mới đến cũng không dám nghỉ nhiều. Chỉ có khi trao đổi bác sĩ với nhau mới ra nước ngoài, ở nhà lúc này chỉ có Đan Nhĩ Nhã là rãnh rỗi.

Nhưng kinh nghiệm chung sống với con gái của Đan Nhĩ Nhã không nhiều lắm.

Lần đầu tiên gõ cửa phòng Hách Tịnh, trong tay hắn ôm một bộ cờ vây. Mà Hách Tịnh mặc quần short với dây thắt lưng bằng lụa tơ tằm —— mấu chốt là bên trong không mặt nội y, Hách Tịnh có thói quen ở trong phòng mình không có mặc áo lót.

Cô vốn tưởng rằng dì Trương giúp việc gọi ăn cơm, Hách Tịnh còn chưa kịp có phản ứng, thì nghe âm thanh tiếng quân cờ rơi xuống đất truyền đến, mặt Đan Nhĩ Nhã không đổi còn giúp Hách Tịnh đóng cửa.

Chờ Hách Tịnh mặc quần áo tử tế xong ra mở cửa, Đan Nhĩ Nhã vừa đúng đem toàn bộ những quân cờ rơi tán loạn dưới đất nhặt bỏ vào trong rổ bằng tre, mặt bình tĩnh hỏi cô: "Muốn đánh cờ không?"

Nếu như không phải phát hiện hai lỗ tai của anh ta đã đỏ bừng không giống bình thường, Hách Tịnh cho rằng nội tâm của anh ta với vẻ mặt bên ngoài đều bình tĩnh.

Đan Nhĩ Nhã không nói nhiều lời, kỹ thuật đánh cờ cũng không cao siêu lắm, nhưng đối với Hách Tịnh mà nói thật sự là hiếm có một người bạn tốt như vậy, anh ta không nói nhiều, tài đánh cờ của anh ta cũng không cao.

Anh ta thua không còn mảnh giáp, trong lòng Hách Tịnh cũng tốt lên.

Mặc dù tấc đất tấc vàng, trụ sở gia đình họ Đan ở thành B so với thành C còn tốt hơn rất nhiều, trong tiểu khu ngoài sân bóng rỗ hồ bơi cái gì cần có đều có. Hai người ngoài đánh cờ chơi bóng bơi lội, sắp tới Hách Tịnh tốt nghiệp xong trung học sẽ thi tiếp lên, nên Đan Nhĩ Nhã còn dẫn theo cô đi khắp mấy trường cao đẳng ở thành B, ngày trôi qua rất là tự tại.

Đan Nhĩ Nhã hiện tại đang học năm 3 ngành kiến trúc tại ĐH tốt nhất cả nước, nhưng bây giờ anh ta chuẩn bị đi du học, không có ý muốn học thạc sĩ thì cũng phải đi du học.

Hách Tịnh đối với điều này có chút không hiểu, ở vườn trường đại học A quay đầu qua nhìn Đan Nhĩ Nhã hỏi: "Đi du học thật có tốt như vậy không?"

Vẻ mặt Đan Nhĩ Nhã vẫn là trước sau như một không đổi: "Có được hay không, phải thử qua mới biết."

Hách Tịnh gật đầu một cái, mặc dù thời gian sống chung với nhau không còn lâu nữa, nhưng cô đặc biệt đã nhìn ra vẻ tự tin của Đan Nhĩ Nhã... Người này. Thứ nhất người như thế có một đặc điểm, chính là sẽ không phân vân, rất có chủ kiến, chuyện gì đều muốn mình trải nghiệm thử, muốn đạt được thứ gì sẽ tự mình tranh thủ. Anh ta sớm có quyết định phải ra nước ngoài du học, cũng không giống như một số bạn cùng tuổi sau khi tốt nghiệp trung học liền bị người nhà đưa ra nước ngoài, là anh ta tự tiềm kiếm học bổng mà đi du học.

Người như thế mục tiêu rất rõ ràng, sẽ không bàng hoàng, thế giới của anh ta rất phong phú cũng rất đơn giản, phong phú là nội tâm, đơn giản là cuộc sống, Hách Tịnh tự nhận không làm được, lúc này mang theo ánh mắt tán dương nhìn anh ta.

Thiếu niên anh tuấn, yểu điệu thục nữ, thiếu niên mặt mày đoan chính trầm ổn, thiếu nữ điềm tĩnh xinh đẹp tuyệt trần, hai người quần áo sạch sẽ, xem ra cùng được nuôi dạy tốt, đi bên cạnh trong vườn trường đại học, bản thân chính là một bức tranh tuyệt đẹp.

Cảm giác bức tranh rất nhanh bị xé rách, một thiếu niên mắt to mày rậm đạp xe đạp đi qua, tiếp theo chính là tiếng thắng xe: "Đan Nhĩ Nhã, thầy phụ đạo bảo bạn đi gặp thầy một chuyến, nói chuyện về giải thưởng cuộc thi thiết kế." Vừa liếc nhìn Hách Tịnh bên cạnh, mắt mở to nhìn, mặt anh ta hưng phấn đỏ lên: "Tốt, bạn gái. . . . . ."

Mặt Hách Tịnh mờ mịt, đây là người nào? Nhìn về phía Đan Nhĩ Nhã chờ anh ta giải thích, người này chỉ bước lên trước vài bước ngang mặt người thiếu niên đi xe đạp: "Bạn dẫn tôi đến đó." Lại phân phó Hách Tịnh: "Đi trước tới uống nước ở căn tin chờ, tôi làm xong việc đi tìm em."

Gió đêm ở bên trong, thiếu niên oán trách đứt quãng truyền tới: "Cũng không phải là. . . . . . Thật. . . . . . Bạn gái, xinh đẹp. . . . . . Cùng đi ra nước. . . . . ." Xa hơn liền nghe không rõ rồi, Hách Tịnh lắc đầu cười một tiếng, bước chậm lại ở trong sân trường, không lâu lắm liền có nam sinh mượn cớ đến gần, hỏi thăm đường, cô lắc đầu một cái ý nói không giúp gì được, muốn xin điện thoại, cô cũng nói năng thận trọng —— cô ăn nhờ ở đậu không có chỗ ở cố định, không có phương tiện để liên lạc được?

Bị từ chối như vậy nhưng mà người thiếu niên này hình như không có tự ái, gãi đầu cười giống quả cà chua, nội tâm còn không chết, cùng với cô đi tới tiệm nước giải khát, cho đến khi Hách Tịnh lấy tài liệu học tập lớp mười hai để xem, sách bài tập còn mới tinh, Hách Tịnh không dám mở ra, chỉ là mục đích đã đạt tới.

Nam sinh đầu tiên là sửng sốt, ngay sau đó cười, lần này trong tươi cười ít đi mấy phần lúng túng, nhiều hơn là tự hào: “Em gái vẫn còn học cấp ba, sang năm thi đại học A nha."

Hách Tịnh mặt mày cong cong cười: "Em sẽ cố gắng." Thấy nam sinh ngồi xuống duỗi tay chuẩn bị bắt tay làm quen, vội vàng chỉ chỉ cửa: "Em đang đợi anh ấy, anh ấy đang đến."

Nam sinh quay đầu lại nhìn theo, nhìn thấy người mới vừa vào cửa là Đan Nhĩ Nhã, nghiêm mặt, sắc mặt còn có chút khó coi, vội vàng tìm đường rút lui, trước khi đi còn vội vã hỏi Hách Tịnh: "Em gái nên biết nơi này đi?" không kịp đợi trả lời bước vội, trước khi đi chỉ thấy cô bé bật cười, đại khái là sẽ đến, nam sinh trong lòng nghĩ.

Đan Nhĩ Nhã không nói gì thêm, liếc nhìn sách trong tay Hách Tịnh, trầm mặc một hồi đột nhiên hỏi: "Chuẩn bị đi trường đại học nào?" Anh ta biết rất rõ thành tích học tập của Hách Tịnh, chính là dùng"Đi" mà không phải"Thi", Hách Tịnh lần nữa bội phục hắn tiếc chữ như vàng cùng năng lực biểu đạt.

"Len lén nói cho anh biết, anh đừng lộ ra." Hách Tịnh biểu tình không tránh được thoáng hiện một tia nghịch ngợm, "Ý định của tôi là thi cảnh sát."

Đan Nhĩ Nhã không nghi ngờ lời nói, mặc dù bản thân biết được đáp án thì cau mày gương mặt giống như không đồng ý. Vì vậy cho đến thi tốt nghiệp trung học kết thúc, điểm số lấy xuống, kiểm tra hồ sơ dự thi, Lương Thanh nhờ người tra ra mới biết con gái lại muốn thi làm cảnh sát, một phen dùng quen biết chỉnh sửa lại một chút, bởi vì nếu như Hách Tịnh không thể trúng tuyển cảnh sát, xem như đã thi rớt rồi, bà chỉ điền giúp một nguyện vọng.

Về sau khi Đan Nhĩ Nhã đi nước ngoài du học, cô rời nhà đi học trường cảnh sát, đôi khi giả bộ, nhưng cô cũng có rất nhiều kế hoạch học tập cùng nhiệm vụ phiên dịch; còn Đan Nhĩ Nhã hàng năm trở về nước thăm người thân, thời gian cũng không dài, có rất nhiều chuyện cần xử lý, không có gọi điện thoại cũng không viết thư nhưng mà trời xui đất khiến, lần này hai người năm năm không gặp đây là lần đầu tiên mới gặp lại.

Đan Nhĩ Nhã đã sớm mất đi nét thiếu niên trẻ trung, vốn đã mọc râu nhưng cạo sạch sẽ, ngũ quan khắc sâu, thân hình cao lớn, mười phần là một thanh niên tuấn lãng, trở thành kiến trúc sư nên ở bên ngoài có rất nhiều hoạt động, màu da cũng trở nên ngăm hơn, nếu như không phải là kiểu nghiêm trang, Hách Tịnh sẽ hoài nghi trước mắt thật ra là Đan Nhĩ Tín —— thật may là, cô chưa từng nhận sai hai người này.

Nhớ tới Đan Nhĩ Tín, Hách Tịnh trong lòng hơi có chút khác thường, chỉ là cô muốn che giấu quá khứ, hướng đến người đã giúp đỡ cô như Đan Nhĩ Nhã liền cười đến mặt rực rỡ: "Cám ơn anh Nhĩ Nhã."

Đan Nhĩ Nhã hiển nhiên không thể tiên đoán được cô sẽ vui mừng cùng nhiệt tình, vẻ mặt xuất hiện một tia ngạc nhiên, khóe môi khẽ nhúc nhích đang muốn mở miệng, Hách Tịnh đã thay xong giày đi tới phòng, hướng chủ nhân chào hỏi: "Chú Đan, mẹ."

Đan Dũng là một nam nhân trong thời kỳ huy hoàng nhất, sự nghiệp cùng gia đình đều như ý, con cái xuất sắc, "Con gái" tài danh cũng sớm bị mọi người lan truyền tới trong lỗ tai, vì vậy ông ta xem ra so với sáu năm trước không già bao nhiêu, hơi có chút mập mạp.

Còn Lương Thanh một chút mập cũng không có, cuộc sống an nhàn sung sướng làm cho bà ngày càng xinh đẹp hơn ngày trước, dáng người thong dong cùng bình tĩnh, hiển nhiên sinh hoạt rất tốt, nếu như không phải nói là bà không có điều như ý, chỉ sợ chính là đứa con gái bất hiếu này.

Quả nhiên, Lương Thanh cảm thấy Hách Tịnh vui sướng rất nhanh liền biến mất, thay vào đó là cau mày oán giận: "Con nói xem con đang là một cô gái trẻ tuổi, nhưng sao tới lui cũng chỉ có mấy bộ quần áo vậy, nếu không có chuyện gì thì đi dạo một chút, nếu không mẹ cùng con đi mua?"

Hách Tịnh bị bà nói cảm thấy như tê dại, biết đại khái là bà sắp đến giai đoạn mãn kinh, liền nhịn cho đến khi ăn xong một lúc thì tính nhẫn nại cũng không còn, vì vậy trước sau như một trả lời: "Bận rộn công việc, không có thời gian. Hơn nữa con trước nay đều mặc quân phục." Sau đó ném ánh nhìn đến mẹ mình, cố ý đổi chủ đề: "Anh Nhĩ Nhã lần này trở về trong bao lâu?"

Trong lòng Lương Thanh không có việc khác, tiếp tục quở trách: "Vội gì mà vội, cục trưởng của các con còn có thời gian dẫn vợ đi Hongkong mua đồ, con gái như con chỉ có một mình có thể bận gì?"

Hách Tịnh tốt hơn trả lời: "Tốt, chờ con làm cục trưởng, sẽ theo mẹ đi Hongkong mua đồ."

Lương Thanh hiển nhiên không nói qua loa với cô, nói xong đều không nhận, đưa tay sờ sờ mặt Hách Tịnh, đem Hách Tịnh sợ hết hồn, cô cùng mẹ từ nhỏ cũng không thân mật, nhiều năm qua hòa hoãn đi một ít, rất hiếm khi tiếp xúc tay chân.

Theo bản năng Hách Tịnh tránh né khiến Lương Thanh sửng sốt một chút, chỉ là cô còn không có quên mục đích: "Thành B vốn là khô ráo, con từ Giang Nam tới đây, nên chú ý bảo dưỡng, xem xem mặt của con rất xấu? So với mẹ tuổi đã già này đều muốn thô ráp, hai ngày nay nơi đó cũng chưa đi, mẹ dẫn con đi mua quần áo cùng mỹ phẩm dưỡng da.

Hách Tịnh không nhịn được cũng sờ sờ mặt của mình, xem có sao không? Lương Thanh bản chất trời sinh có cuộc sống nhàn hạ, bản thân vừa sung sướng, không tự nhiên giống như bà già, nhưng cô cảm thấy mình không quá kém xa so với những bạn cùng trang lứa sống chung quanh mình, tối thiểu là Triệu Lôi thích giày xéo mặt của cô, nói không tốt thì không đúng.

Phía bên kia Lương Thanh đã bắt đầu kiểm tra cô có phải hay không bởi vì ngồi nhiều quá mà bụng có tí xíu nhô rồi, Hách Tịnh vội vàng kéo tay của bà đi về phía bàn ăn.

Dừng lại! Lại bị xoi mói bắt đi xuống nấu đồ ăn, tự mình nấu không ngại, nhưng mẹ đại nhân có được không? Hách Tịnh không có ý tốt liếc qua Lương Thanh vẫn như cũ bụng cùng vòng eo vẫn mảnh khảnh.

Thoáng nhìn khiến Hách Tịnh cũng nhìn thấy Đan Nhĩ Nhã, hai người bọn họ là nam nhân dĩ nhiên là không có tiện tham gia vào chủ đề của hai mẹ con, Đan Dũng sớm theo lệ thường ngồi trên ghế đọc báo, còn Đan Nhĩ Nhã cũng là lần đầu tiên được khai thông tầm mắt, xem cuộc vui thấy say sưa ngon lành.

Hách Tịnh thậm chí nhìn thấy được khuôn mặt ngàn năm đóng băng của anh ta lộ ra nụ cười, hồi tưởng nội dung mới vừa rồi bị mẹ chỉ trích, không có nhịn được thẹn quá hóa giận, vì vậy mỉm cười: "Anh Nhĩ Nhã, lần này trở về có mang chị dâu về không?" Họa vô đơn chí cho là cô sẽ không sao? Hừ hừ.

Đơn Nhĩ Nhã thu lại nụ cười, nhàn nhạt liếc cô một cái: "Không có." Như cũ vẫn tiếc chữ như vàng, đáng tiếc biểu đạt cũng không rõ ràng, là không có mang hay vẫn chưa có đây?

Lực chú ý của Lương Thanh quả nhiên bị hấp dẫn, Bà hỏi: "Nhĩ Nhã có bạn gái rồi sao? Lần sau nhớ dẫn về, có hình hay không, trước cho cả nhà xem một chút."

"Không có." Vẫn là tiếc chữ như vàng, còn là biểu đạt không rõ ràng lắm.

Đáng tiếc không rõ ràng lắm dường như chỉ có cô mà thôi, Lương Thanh cũng phối hợp gật đầu một cái: "Ai ya, chỉ chớp mắt các con đều trưởng thành rồi, đúng rồi Nhĩ Nhã, con xem một chút những bạn học hoặc đồng nghiệp của con những người có điều kiện tốt lại độc thân, giúp Tịnh Tịnh lưu ý."

Lời kinh thiên động địa của mẹ Lương, làm Đan Dũng cũng để tờ báo xuống nhìn lại, Đan Nhĩ Nhã mặt đóng băng càng thêm sức công phá, há to mồm nhìn mặt ngu ra, về phần Hách Tịnh, trước bị chính nước miếng của mình sặc gần chết, một hồi khàn cả giọng ho khan đi qua, khuôn mặt không thể tin của cô: "Giúp ai?"

Bình tĩnh chỉ có Lương Thanh Lương, không, bà giờ phút này càng giống như một nữ vương, Lương nữ vương vừa xuống ý chỉ: "Giúp con, tốt nghiệp đại học cũng đã gần một năm vẫn không thấy nói đến chuyện yêu đương, nói ra cũng mất mặt, tương lai không ai thèm lấy làm sao bây giờ?"

Trời đất ơi, sét đánh trúng bản cô nương đi, xem xem cô có phải hay không bị chuyển kiếp, tư tưởng như thế nào lập tức biến hóa nhiều như vậy? Cha mẹ bắt con cái yêu sớm, đến nỗi dẫn mối xem mắt, dường như chưa từng xảy ra!