Anh Hai Boss, Đừng Nghịch Lửa

Chương 73-2




Du Lăng Thần trở lại biệt thự, cảm thấy bên trong cũng không có ánh sáng của bóng đèn, đôi mày kiếm nhíu chặt lại một chỗ.

Trong biệt thự trống rỗng, không có mùi cơm chín như thường ngày.

Trên bàn trà, điện thoại của Dư Tư Nhạc nằm lặng lẽ trên đó.

Du Lăng Thần ý thức được điều gì, cô gái nào đó lại mất tích lần nữa.

Chuông điện thoại đột nhiên vang lae6b, là điện thoại của Trịnh Thiểu Hoa gọi đến.

Giọng nói của đối phương vẫn ấm áp không thay đổi: "Du thiếu, anh ngàn vạn lần phải vui vẻ, vừa rồi cô ấy gọi điện thoại cho tôi, nói là muốn mượn phòng của tôi để ở tạm."

Nói là ở tạm, nhưng thật ra muốn trốn tránh vị boss nào đó.

Du Lăng Thần nhíu mày: "Cậu nói đã trễ, Tiểu Nhạc bỏ trốn rồi. Quan hệ của cậu rộng rãi hơn so với tôi, cậu gọi cho nhiều người đi tìm giúp tôi đi."

Đối phương như sửng sốt một chút, sau đó nói: "Không thành vấn đề, chúng ta là bạn bè, loại việc này vẫn nên giúp đỡ. Nhưng mà, Du Lăng Thầ, Tiểu Nhạc là đứa bé ngoan, cậu đừng nhất thời hồ đồ mà làm tổn thương đến cô ấy."

Du Lăng Thần nhíu mày: "Không nghĩ tới cậu sẽ nói tốt giúp Tiểu Nhạc, nhưng mà lo lắng của cậu thật là dư thừa."

Cho dù anh làm tổn thương đến ai, cũng sẽ không làm tổn thương Dư Tư Nhạc. Cô gái kia là người anh yêu thương nhất, tổn thương đến cô, chẳng khác nào dùng dao đâm vào tim anh.

Giống như bây giờ, rõ ràng Dư Tư Nhạc đã rời khỏi nhà. Anh lại tức không chịu được, trong lòng ngoại trừ lo lắng cô ở bên ngoài ra, không còn cái nào khác.

Sau khi cúp điện thoại của Trịnh Thiểu Hoa, Du Lăng Thần vừa gọi điện cho vài nhân vật lớn trong thành phố C, bảo họ hỗ trợ tìm kiếm Dư Tư Nhạc. Trong một lúc, người của hai phái hắc bạch được điều động đi.

Du Lăng Thần không yên lòng ở trong biệt thự, anh lái xe ra ngoài.

Lúc tay anh nắm lấy tay lái, Du Lăng Thần còn đang suy nghũ, có lẽ Dư Tư Nhạc cố ý để anh gấp đến uýnh lên, nhất định cô đang trốn ở một chỗ nào đó trong thành phố mà anh không biết, ngẫm nghĩ muốn anh buông tha cho chuyện kia.

Du Lăng Thần tự lái xe, đi qua đường lớn hẻm nhỏ, anh lái xe với tốc độ rất chậm, vừa lái xe, vừa quan sát hai bên đường, nhìn xem có thấy bóng dáng quen thuộc kia hay không.

Chỉ tiết, đáp án làm anh thất vọng.

... ...... ...... .....

Tiết trời mùa hè đã qua, lá mùa thu bên ngoài bay vào cửa sổ, làm cho người ta cảm thấy cái lạnh thấm từ ngoài da vào tim gan.

Dư Tư Nhạc có thói quen, sau khi cuộc sống xảy ra sự thay đổi lớn, cô càng không ngủ được.

Chăn bông này có mùi ẩm mốc, Dư Tư Nhạc chỉ ngửi một cái, trong đầu chợt nổi lên ý nghĩ.... ......Đã bao lâu rồi không có người ngủ. Vì vậy cô đẩy chăn bông sang một góc, cũng không muốn đắp nữa, nằm thành hình chữ đại trên chiếc giường.

Hai mắt mở ra lại nhắm vào, một chút buồn ngủ cũng không có.

Cùng lúc đó, đã ba bốn giờ sáng, Du Lăng Thần vẫn lái xe chạy vòng vòng thành phố C.

Mỗi ngày trôi qua, không nghe thấy tin tức của Dư Tư Nhạc, sắc mặt của Du Lăng Thần ngày càng khó coi.

Không ít người đều biết thiên kim của tập đoàn Du thị mất tích, mỗi người đều sống trong nơm nớp lo sợ không dám đi gặp Boss.

Trong thời gian này, Trịnh Thiểu Hoa có gọi điện thoại đến vài lần, tỏ vẻ an ủi đối với vị Boss nào đó.

Mỗi lần anh ta gọi điện thoại, Du Lăng Thần kích động đến mức hận không thể lột da anh ta.

Mà cuối cùng, luôn đổi lấy một câu của Trịnh Thiểu Hoa: "Đều nói đối xử với con gái, thì không thể gấp gáp, nhìn một chút xem, Tiểu Nhạc sợ đến chạy trốn luôn rồi. Nếu không tìm được, tôi thật lo lắng nửa đời sau của anh phải trải qua như thế nào."

Du Lăng Thần luôn bị anh ta chọc tức đến sắc mặt rất khó coi, không đợi anh ra nói xong đã thẳng tay cúp điện thoại.

Thời gian từng chút trôi qua, đảo mắt đã đến ngày sinh nhật của Dư Tư Nhạc.

Đến chín giờ tối, Du Lăng Thần cũng không tìm được tung tích của Dư Tư Nhạc, có thể thấy lần này Dư Tư Nhạc quyết tâm trốn tránh anh.

Trên bàn cơm được bày món bánh ngọt hình trái tim thơm ngon. Có bánh ga tô hình tròn, nhưng đã qua sinh nhật, mà người đó vẫn không trở về.

Lúc đầu Du Lăng Thần muốn chúc mừng sinh nhật cho Dư Tư Nhạc, cũng không nghĩ sẽ mở bửa tiệc chiêu đãi những người khác làm gì. Vì anh chỉ nghĩ đến lợi ích cho bản thân, sinh nhật mười tám của Tiểu Nhạc, sau này cùng với những sinh nhật khác, đều chỉ do anh và cô chúc mừng thôi, không để những người khác chia sẻ những thức đặc biết vốn thuộc về anh.

Đang lúc anh thất thần nhìn bánh sinh nhật, chuông điện thọa vang lên trong phòng khách.

Một lúc sau, anh mới chậm chạp nhận điện thoại.

"Du thiếu, cuối cùng ngài cũng nhận điện thoại." Giọng nói của đối phương mang theo vẻ đắc ý "Chúng tôi tìm được tung tích của tiểu thư Du rồi, cô ấy đang ở trong khách sạn của khu nhà nhỏ. Nơi tiểu thư Du trốn cũng thật bí mật, nếu không phải có người của tôi ở bên đó, nói không chừng đến bây giờ cũng không tìm ra tung tích của cô ấy."

Tất nhiên là Du Lăng Thần biết được cuộc sống của khu vực đó như thế nào, vừa nghĩ đến hoàn cảnh đó, Du Lăng Thần nhíu mày thật sâu.

Người gọi điện thoại cho anh tên là Bành Dũng, là người lẫn lộn trong giới xã hội đen.

Tuy Du Lăng Thần làm ăn trong giới bạch đạo, nhưng ít nhiều cũng quen biết vài người trong giới này. Hàng năm tập đoàn Du thị đều cho họ một khoảng tiền, xem như xử lý mối quan hệ trên dưới. Quan hệ giữa hai bên cũng không tệ, không có mâu thuẫn vì lợi ích.

"Tổng giám đốc Du, cô công chúa nhỏ của ngài cách vài ngày lại mất tích một lần, nên dạy dỗ thật tốt, con cái bây giờ quen thói được chiều chuộng, ngài không cho cô ấy biết tay, cô ấy không biết cái gì gọi là 'sợ'." Bành Dũng có lòng tốt nhắc nhở Du Lăng Thần.

Trong lòng Du Lăng Thần thầm nghĩ, nên dạy dỗ thật tốt.

Trong miệng lúc nào cũng phun ra những từ đơn giản, "ừ, được"... ......Cách diễn đạt dường như hơi qua loa một chút.

Trong điện thoại truyền đến âm thanh khởi động xe, không cần nghĩ cũng biết Du Lăng Thần đang định lái xe đến khách sạn bắt người.

Cuối cùng Bành Dũng lên tiếng khuyên bảo tận tình: "Tổng giám đốc Du, lái xe phải cẩn thận, tôi sẽ không quấy rầy anh......"

Nói xong, đối phương muốn cúp điện thoại, xa xa truyền đến một loạt tiếng bước chân.

Du Lăng Thần ở đầu dây bên kia nghe rất rõ ràng.