Ảnh Hậu Đối Mặt Hàng Ngày

Chương 107: Đăng ký kết hôn




“Em…em không qua được, hay là anh thuê một người giúp việc về đi?”

Cô nói xong, đầu dây bên kia lại hoàn toàn yên lặng, Tô San nhìn vào điện thoại, sau đó lại nhẹ giọng nói:

“Nếu không thì anh qua bên nhà ba mẹ của anh ở mấy ngày đi. Anh thường xuyên bận rộn, lại ở nhà riêng, nên chắc chắn không có nhiều thời gian ở cùng với ba mẹ.”

Cô cảm thấy nếu Tạ Duyên mà về nhà bên đó ở, ba mẹ của hắn chắc chắn sẽ rất vui mừng.

Cô vừa nói xong, trong điện thoại lại truyền tới một giọng nói trầm thấp thản nhiên:

“Bọn họ đi du lịch rồi.”

Tô San: “……”

Cô ho khan nhẹ một tiếng, nằm trong chăn nhỏ giọng nói:

“Vậy nếu anh ăn cơm hộp thì chọn nhà hàng nào đó có chất lượng một chút, dù sao thì mấy tháng trước anh đi đóng phim cũng toàn ăn cơm hộp mà.”

Nói xong, Tô San cũng cảm thấy hắn quá đáng thương, sợ mình lại mềm lòng chỉ có thể vội vàng nói:

“Em ngủ đây, anh cũng nghỉ ngơi sớm đi, ngủ ngon.”

Sau khi cúp máy, Tô San lại nhắn tin cho Triệu Đồng, nói anh ta thường xuyên mang đồ ăn có nhiều dinh dưỡng qua cho Tạ Duyên. Thực ra bên ngoài có rất nhiều nhà hàng nấu đồ ăn cũng khá ngon.

Giữa tháng Chín phim “Li Cung” mới khởi quay, nhưng hiện giờ nhà sản xuất cũng ra ra thông báo chính thức rồi. Đây cũng là lần đầu tiên Tô San biết được toàn bộ thông tin liên quan tới dàn diễn viên tham gia trong phim. Lúc trước Diêu Nhân cũng chỉ nói sơ qua với cô là đội ngũ diễn viên không tồi, bởi vì danh tiếng của đội ngũ chế tác và đạo diễn cũng không phải tầm thường. 

Diễn viên đóng vai nam chính là Mạnh Tiêu, một nam diễn khoảng trên dưới ba mươi tuổi khá nổi trong mảng truyền hình trong mấy năm gần đây, đã từng có một lần lấy được giải thưởng Nam diễn viên xuất sắc nhất. Bình thường cũng không có scandal gì, vì vậy hình tượng của anh ta trong lòng khán giả cũng khá tốt.

Đất diễn của vai nam thứ là Tam Hoàng Tử tương đối nhiều, diễn viên thủ vai là một nam diễn viên trẻ cũng được rất nhiều người yêu thích. Mặc dù có ngoại hình kiểu thư sinh trắng trẻo đẹp trai, nhưng diễn xuất lại khá tốt, chưa từng đóng phim thần tượng bao giờ mà từ khi debut đến giờ vẫn chỉ luôn trung thành với thể loại chính kịch. Còn những nam diễn viên khác trong đoàn cơ bản cũng đều là những diễn viên rất có thực lực.

Còn vị trí của Đường Toàn trong bộ phim này tương đối đặc biệt. Bởi vì với địa vị của cô ấy ở trong giới giải trí mà nói, không thể nào lại đi làm nữ phụ để làm nền cho cô. Vì vậy chắc chắn lúc quay phim, vai diễn của cô ấy cũng sẽ có một chút khác biệt, cũng không hẳn là nữ phụ. Vai của Đường Toàn là con gái của Thái Phó, cuối cùng bị đính hôn cho nam chính là Đại Hoàng tử. Có điều cả hai người đều không có tình cảm gì với nhau, chỉ bởi vì Hoàng Thượng tứ hôn mà bị ép phải thành thân. Nàng ấy cũng đã có người trong lòng nhưng lại không thể ở bên nhau được. Lúc đó thì nữ chính vẫn còn nhỏ, đến lúc nữ chính đã dần lớn hơn. Vì có một lần ngoài ý muốn, người trong lòng của nữ thứ bị người ta hãm hại mà bỏ mạng. Sau đó có người vu oan cho nữ chính là thủ phạm, vì vậy nữ thứ chuyển sang căm hận nữ chính, rất nhiều lần lén ngáng chân nàng.

Còn những nữ diễn viên khác trong đoàn cũng có năng lực diễn xuất không tồi, không có ai từng phẫu thuật thẩm mỹ, thoạt nhìn mỗi người một vẻ. Sau khi đoàn phim công bố danh sách diễn viên tham gia, cũng không ngoài dự đoán, anti-fan lại vào bình luận công kích cô.

Cư dân mạng A: “Có bạn trai lót đường thay cho tốt thật đấy, khiến cho  một đám ngôi sao có tên tuổi như vậy đóng vai phụ để làm nền cho Tô tiểu thư, còn dùng một chân để đè ép mấy người như Đường Toàn, Mạnh Tiêu. Tô tiểu thư đúng là thiên hạ vô địch *mặt mỉm cười*”

Cư dân mạng B: “Trên poster còn đứng trước cả nam chính, xin lỗi cho tôi nói thẳng, địa vị của Tô Tiểu thư trong giới truyền hình còn chưa lớn được đến như vậy đâu a *vừa cười vừa khóc*”

Cư dân mạng C: “Muốn tranh cãi về vị trí trên poster thì vui lòng trước hết nên xem kỹ cốt truyện đi được không? Bộ phim này là nói về cuộc đời của nữ chính, nữ chính đứng đằng trước thì có gì là sai?”

Cư dân mạng D: “Bọn anti-fan thật nực cười, năm nay cả ba bộ phim của Tô Tô đều được đánh giá cao đấy nhé! Cả phim ‘Chút ánh sáng rực rỡ’ cũng có tỉ suất người xem cao nhất trong tháng, nhìn lại mấy tiểu hoa đán khác có ai có được thành tích như vậy?”

Cư dân mạng E: “Tôi chỉ là người qua đường nói một câu, không thể không thừa nhận Tô San có được quá nhiều cơ hội tốt, có điều năng lực diễn xuất của cô ấy cũng không còn gì phải bàn cãi *vừa cười vừa khóc*”

Có rất nhiều người vào tranh cãi với nhau về vấn đề này, Tô San cũng đã quen rồi. Đến ngày phim khởi quay, Diêu Nhân đi cùng với cô. Nghi thức khởi quay được cử hành tại phim trường, bên ngoài đã có rất nhiều phóng viên chờ ở đó. Khi Tô San tới, những người khác gần như cũng đã có mặt đông đủ. Chờ đến 10 giờ rưỡi thì chính thức bắt đầu thắp hương.

Đoàn làm phim cũng không chính thực nhận phỏng vấn, Tô San cũng vậy. Chỉ có một vài nghệ sỹ khác đứng ra trả lời phỏng vấn mà thôi. Còn Tô San thì về phòng trang điểm để tạo hình cho cảnh quay đầu tiên.

Hiện giờ không giống như trước đây nữa, cô được sử dụng riêng một phòng trang điểm, hơn nữa có được đãi ngộ tốt nhất, nào là trang phục, đồ trang điểm cũng có chất lượng tốt nhất. Bộ phim này cảnh diễn của nữ chính khá là nhiều. Đóng vai nữ chính lúc còn nhỏ là một diễn viên nhí, đến lúc nữ chính trưởng thành sẽ là Tô San đóng. Cô đã ký hợp đồng với đoàn làm phim là sẽ quay trong vòng bốn tháng, bởi vì cảnh quay của cô quá nhiều. Cát xê của cô trong phim này cũng không quá cao, thù lao trọn gói cả bộ phim là hai ngàn năm trăm vạn tệ. So với những bộ phim thần tượng hiện giờ mời cô đóng đều đề ra mức thù lao khoảng ba bốn ngàn vạn thì phim này thấp hơn nhiều. Nhưng cô cũng không thấy cần phải có thù lao cao làm gì, bù lại, cô thích việc đoàn làm phim sử dụng tiền đó để đầu tư cho trang phục và tạo dựng hình ảnh nhiều hơn.

Cảnh quay dùng để khởi quay cho bộ phim là cảnh lần đầu tiên gặp mặt giữa nam chính và nữ chính. Do nữ chính bị nữ thứ sai chó chạy tới cắn rách váy nữ chính. Nàng chỉ có thể đứng sau một tòa núi giả để chờ cung nữ mang trang phục khác tới đây, nhưng lại vô tình chạm mặt nam chính. Nam chính rất bất ngờ là nữ chính lại không sợ mình, đột nhiên cảm thấy tò mò về thân phận của nàng. Sau đó hắn giúp nàng đi tìm cung nữ tới đây, nữ chính choàng lấy chiếc áo choàng mà cung nữ mang đến để trở về.

Sau khi đã tạo hình xong xuôi, Tô San đi ra ngoài sân của phim trường. Đạo diễn đang ngồi sau máy theo dõi nói chuyện gì đó với trợ lý đạo diễn. Thực ra Tô San cũng rất tò mò, vị đạo diễn này tại sao lại kiên trì nhất định chờ cho bằng được cô đồng ý đóng vai này.

“Tô San, cô tới đây.”

Nghe thấy có người gọi, Tô San lập tức từ phía núi giả chạy qua chỗ máy theo dõi. Đạo diễn vừa ngồi nhìn kịch bản, vừa nhấn mạnh:

“Lát nữa sẽ quay từ phía bên phải của cô, sau đó cô đứng ló đầu ra một chút.”

Tô San cũng nhìn vào kịch bản, gật gật đầu. Sau khi các nhân viên đã dựng cảnh hoàn tất, cô liền cởi áo khoác đưa cho Tiểu Chu, ngay lập tức một làn gió lạnh ập tới khiến tà váy bay bay.

Tô San hít một hơi thật sâu, sau đó đi ra đằng sau núi giả. Cho đến khi đạo diễn hô “Action!” thì máy quay chậm rãi di chuyển từ phía ngoài núi giả dần lại gần.

Cả người Tô San dán lên vách đá, mắt đảo đảo vài vòng, tay đặt trên vách đá, sau đó ló đầu ra nhìn.  Khi máy quay chiếu tới mặt nàng, từ hướng con đường rải đá cuội đằng kia có hai bóng người đi tới đây. Nhìn thấy có người tới, nàng lập tức lui lại nấp phía sau tảng đá. Nhưng do nàng cử động quá mạnh khiến có một khối đá vụn lăn ra, lọt vào trong tầm mắt của hai người kia.

Tô San hoảng sợ, nhưng vẫn chỉ nấp sau núi giả không dám lên tiếng. Mà hai người đứng đó cũng bắt đầu lại gần bên này.

“Điện hạ?”

Người tùy tùng nhìn về phía nam nhân còn lại, lên tiếng với vẻ mặt dò hỏi.

Nam nhân kia xua xua tay, ánh mắt nhìn về hướng đằng sau núi giả:

“Chỉ là một con mèo hoang mà thôi.”

Mặc dù miệng thì nói như thế, nhưng hắn vẫn chậm rãi cất bước lại gần núi giả. Người tùy tùng thì đứng đó không đi theo nữa.

Khi màn ảnh chuyển sang khuôn mặt của Tô San, lúc nàng nghe thấy câu nói của người kia thì thở phào nhẹ nhõm.

“Ngươi đang làm gì?”

Đột nhiên một giọng nói vang lên dọa Tô San giật mình. Nàng hiện đang tựa lưng vào vách đá, mắt mở thật lớn nhìn về phía nam nhân đột nhiên xuất hiện, mắt thoáng nhìn qua trang phục bằng gấm ở trên người hắn, sau đó hơi cụp mí mắt, nhẹ giọng nói:

“Y…y phục của tôi bị hỏng, đang chờ cung nữ tới.”

Đoạn diễn này rất khó xử lý, nếu sơ suất thì sẽ khiến cho khán giả có cảm giác nữ chính vì nhận ra thân phận của nam chính không đơn giản nên mới giả vờ tỏ vẻ đáng thương. Có điều ngữ điệu của Tô San lại không mang vẻ đáng thương yếu đuối, chỉ có vẻ lúng túng xấu hổ của một cô gái mới lớn lại thêm một chút quật cường.

Đạo diễn ngồi đằng sau máy theo dõi cũng rất chăm chú nghiêm túc nhìn chằm chằm vào màn hình.

Mạnh Tiêu nhìn cô gái có khuôn mặt tinh xảo ở trước mặt. Anh ta đã từng nghe nói tới Tô San, dù sao thì năm nay cô ấy hot như vậy, ngày nào cũng xuất hiện trên bảng xếp hạng hot search, không biết mới là lạ. Chẳng qua Mạnh Tiêu không ngờ rằng diễn xuất của cô ấy cũng khá tốt, có thể xem là người có năng lực diễn xuất nổi bật trong số mấy tiểu hoa đán trẻ tuổi mà anh ta từng biết.

“Hử? Ngươi là công chúa sao? Sao bổn điện hạ chưa từng gặp hoàng muội là ngươi bao giờ?”

Hai tay bắt chéo sau lưng, mày nhướng lên, ánh mắt trực tiếp nhìn thẳng trên người nàng.

Tô San vẫn đang dựa lưng lên vách núi giả, nghe vậy thì chậm rãi ngẩng đầu lên, mắt chớp chớp lúng túng, sau đó giải thích:

“Ta không phải là công chúa, ai quy định cứ ở trong hoàng cung thì chắc chắn phải là công chúa chứ?”

Câu sau nàng nói nhỏ tới mức chỉ như tiếng muỗi kêu. Mạnh Tiêu lại nhìn lên mặt nàng, sau đó định tiến lên một bước. Tô San đứng đó lập tức dơ tay ra, nói với vẻ kháng cự:

“Ngươi đừng tới đây, hiện giờ trang phục của ta không chỉnh tề, cung nữ của ta cũng sắp tới rồi.”

Nói xong, có vẻ thật sự nghe thấy tiếng gọi của cung nữ, Tô San lập tức nhìn thẳng vào hắn nói:

“Ngươi thấy đấy, có người tới tìm ta rồi.”

Nàng vừa dứt lời, Mạnh Tiêu lại nhìn kỹ nàng một lần, sau đó xoay người biến mất khỏi phạm vi của máy quay.

“Cắt!”

Đạo diễn hô lên xong, chuyên viên trang điểm lập tức đi tới dặm thêm phấn cho cô và sửa sang lại kiểu tóc. Còn ánh mắt của mấy diễn viên khác đứng xung quanh nhìn cô với vẻ khác lạ. Lúc trước có rất nhiều người thổi phồng rằng diễn xuất của Tô San rất tốt. Bọn họ cũng chỉ nghĩ đó là chiêu trò marketing mà thôi, dù sao thì phần lớn mấy tiểu hoa đán hiện nay diễn xuất tốt thì cũng chỉ toàn giới hạn trong dòng phim thần tượng. Nhưng không ngờ bây giờ tận mắt nhìn thấy, diễn xuất của cô ấy đúng là không tệ.

Một loạt cảnh quay trong đoạn này quay rất thuận lợi. Đây cũng là lần đầu tiên Tô San và Mạnh Tiêu gặp mặt ở ngoài đời, vì vậy cảm giác lạ lẫm thể hiện rất đúng với kịch bản. Đạo diễn cũng là do đã xem qua phim điện ảnh ‘Loạn thế chi ca’ do Tô San đóng nên ông mới nghĩ rằng cô ấy sẽ phù hợp với vai diễn này. Thực ra đây là một quyết định rất liều lĩnh, nhưng hiển nhiên là, trực giác của ông không hề sai.

Sau khi đã sửa soạn lại xong, Tô San lại đi qua chỗ máy theo dõi, Mạnh Tiêu cũng đang đứng ở đó. Đạo diễn nhìn lại toàn bộ cảnh quay một lượt, sau đó nói với hai người:

“Đoạn này rất tốt, có điều vẫn có một chỗ không được hoàn hảo, ánh mắt của hai người hơi lệch. Khi máy quay chiếu tới gần, phải nhìn máy quay như là người đang nói chuyện với mình, ánh mắt lúc đó phải dừng lại lâu thêm một chút, vậy mới thể hiện được cảm giác của cảnh gặp mặt nhau lần đầu tiên. Có lẽ là do hai người còn chưa đủ sự ăn ý với nhau nên mới vậy, dần dần về sau sẽ tốt hơn.”

Nghe đạo diễn nói vậy, Tô San cũng gật gật đầu, Mạnh Tiêu đứng bên cạnh cũng không nhịn được khẽ cười nói:

“Là do tôi không có chú ý dẫn dắt cô ấy, những chi tiết như thế này cô ấy không chú ý tới là điều bình thường.”

Thấy anh ta còn nhận lỗi về bản thân mình, Tô San cũng cười khách sáo với anh ta một cái:

“Là do tôi không chịu chú ý những chuyện đó, lần sau nhất định tôi sẽ làm tốt hơn.”

Nói xong, cô liền cầm lấy tập kịch bản đi khỏi. Nhìn hình bóng cô khuất dần khỏi tầm mắt, ánh mắt Mạnh Tiêu hơi trầm xuống, vẻ mặt sâu xa. Mọi mặt của cô Tô San này đều rất hợp khẩu vị của mình, đáng tiếc là đã có bạn trai rồi.

Mấy cảnh sau, Tô San chú ý những điều đạo diễn đã nhắc lúc nãy, nhưng còn bị NG hai lần mới xong. Đạo diễn yêu cầu với cảnh quay khá nghiêm khắc, mỗi cảnh quay xong đã tốt rồi nhưng lại muốn tốt hơn. Đến khi tối về tới khách sạn đã là mười giờ.

Trong đoàn cũng có khá nhiều diễn viên nữ, trong lúc ở phim trường cũng có xảy ra xung đột, chẳng hạn như chuyện giành giật trang phục hay chuyên viên trang điểm. Có một nữ diễn viên trong đoàn còn cho người qua nói muốn lấy một chuyên viên trang điểm của Tô San qua làm cho cô ta. Cô ta là một nữ diễn viên khá nổi tiếng trước đây, có lẽ làm vậy vì nghĩ rằng hiện giờ mình vẫn còn nổi tiếng như trước. Có điều Tô San thẳng thừng từ chối, cái gì của cô thì là của cô.

Khác biệt là, kiểu ngôi sao nổi tiếng như Đường Toàn thì lại không phải là người thích hơn thua với người khác. Thỉnh thoảng cô ấy còn chỉ dạy cô một vài điều khi đóng phim, Tô San cũng rất hay trao đổi này nọ với cô ấy.

Ngày hai mươi bảy tháng Chín, Tô San xin nghỉ nửa ngày. Qua buổi trưa lập tức trở về khách sạn. Đối với việc ngày mai đi đâu Tô San cũng chỉ nói sơ sơ với Đường Toàn mà không nói rõ ràng. Nhìn thấy cô thu dọn đồ đạc, tinh thần phơi phới ra khỏi phim trường, Đường Toàn ngồi trên ghế uống cà phê nhịn không được cười cười trêu chọc:

“Mặt mày hớn hở quá nha.”

Mấy nhân viên đoàn ở xung quanh nghe cô ấy cảm thán thì không hiểu ý của cô ấy là gì, còn Tô San thì mang theo tâm trạng ngại ngùng xấu hổ cúi gằm mặt nhanh chóng đi khỏi.

Về lại khách sạn thu dọn đồ đạc, cô cùng Tiểu Chu lập tức ra sân bay. Trên đường đi vào còn bắt gặp một vài fan hâm mộ, đứng lại chụp ảnh chung xong rồi mới đi vào phòng chờ. Khi về đến nhà thì đã là chín giờ tối. Mẹ cô thấy cô về thì cũng không nói gì, vẫn ngồi trên sô pha đắp mặt nạ.

Tô San đi vào phòng tắm rửa, sau đó đi ra vô tình nhìn thấy trong ngăn kéo của cô có đặt sổ hộ khẩu. Chắc chắn là do mẹ cô đã đặt vào đó, đột nhiên sống mũi cảm thấy ngèn ngẹn, nhưng Tô San cũng không biết phải làm sao, nằm trên giường lăn qua lộn lại mãi không ngủ được. Mở điện thoại ra lại không biết phải nói gì với Tạ Duyên, cứ thổn thức như vậy tới hơn nửa đêm mới dần thiếp đi.

Ngày hôm sau Tô San bị tiếng la của mẹ cô đánh thức. Mò mò mở điện thoại ra thì thấy đã là tám giờ sáng, vẫn loáng thoáng nghe thấy tiếng mẹ cô ở dưới lầu, Tô San hô lên đáp lại một tiếng sau đó lập tức đi vào phòng tắm đánh răng, rửa mặt. Đi xuống lầu, đột nhiên nhìn thấy trên sô pha có một hình bóng quen thuộc đang ngồi đó, hắn đang trò chuyện gì đó với ba của cô. Tô San nhìn thấy lập tức giật mình, vội vàng chạy lại về phòng, chọn lựa một bộ quần áo đẹp mắt, sau đó lại trang điểm nhẹ rồi mới chậm rãi xuống lầu.

“Con nhìn xem bây giờ là mấy giờ rồi. Ngay cả chuyện kết hôn của mình mà cũng không chịu để tâm, con bé này thật đúng là quá vô tâm vô tính.”

Mẹ Tô lắc đầu tỏ vẻ bất lực, vừa đi vừa bưng đĩa trái cây đặt xuống bàn tiếp khách.

Tạ Duyên ngồi trên sô pha cũng chỉ mỉm cười nhẹ:

“Không sao ạ, thời gian đã hẹn với họ là 10 giờ rưỡi, bây giờ còn rất sớm.”

“Như vậy thì cũng phải để ý chứ, lề mà lề mề, ai biết đi đường có bị kẹt xe hay không.”

Mẹ Tô vẫn rất bất mãn trừng mắt với Tô San một cái.

Tô San chỉ bĩu môi, sau đó đi vào phòng ăn, ăn qua loa bữa sáng, còn Tạ Duyên thì vẫn ngồi trong phòng khách nói chuyện với mẹ cô. Sau khi ăn sáng xong, cô đi ra giục hắn đi cho kịp giờ.

“Đi thôi, đi thôi, nhìn thấy mẹ em còn gấp gáp hơn cả em nữa.”

Tô San vừa dứt lời, mẹ Tô lập tức giơ tay ra cốc vào trán cô một cái:

“Con nói lại một nữa thử xem!”

Tạ Duyên vừa đứng dậy, Tô San bị dọa sợ lập tức lui ra núp sau lưng hắn, kéo tay áo của hắn, đầu ló ra nói với mẹ của cô:

“Không nói, không nói. Đợi lúc con về nhất định sẽ tự tay nấu cho ba mẹ một bữa thật thịnh soạn là được chứ gì!”

Nghe thấy cô nói vậy, mẹ Tô lại mang theo vẻ mặt không quan tâm lắm, hừ lạnh một tiếng:

“Đi nhanh nhanh đi, đứng đó mà lải nhải dông dài. Con mà biết nấu cơm gì chứ, không đốt cháy phòng bếp đã may lắm rồi.”

Nghe vậy, Tạ Duyên không thể không quay đầu lại nhìn Tô San thêm một cái. Không hiểu sao mẹ vợ lại nói như vậy, không lẽ khẩu vị của cả nhà mẹ vợ đã kén chọn đến mức cho dù đồ ăn của Tô San nấu nhưng vẫn không hài lòng sao?

Thấy hắn vẫn còn đang nhìn nhìn mình, Tô San lập tức kéo kéo tay áo của hắn:

“Anh nhìn gì vậy?”

Tỉnh táo lại, Tạ Duyên lập tức quay sang chào hỏi ba Tô mẹ Tô rồi kéo Tô San đi ra khỏi nhà.

Thời tiết hôm nay hơi âm u, gió thổi khiến Tô San cảm thấy hơi lạnh. Cô quay mặt sang thấy Tạ Duyên còn mới cắt tóc, trời lạnh như vậy mà cũng chỉ mặc áo quần bình thường, có điều tay hắn vẫn rất ấm áp. Tô San cúi đầu, trong một khoảnh khắc không biết phải nói gì.

“Mấy ngày nữa em mang đồ chuyển qua chỗ anh đi.”

Tạ Duyên nắm chặt lấy bàn tay lạnh như băng của cô, nhẹ giọng nói.

Tô San hơi ngẩng đầu lên, nhìn qua sườn mặt tuấn tú của hắn:

“Vẫn còn chưa cử hành hôn lễ mà.”

Nghe vậy, người bên cạnh đột nhiên cúi đầu, nhìn cô với ánh mắt sáng quắc:

“Ai nói với em là phải như vậy?”

Thấy vẻ mặt vô cùng nghiêm túc của hắn, Tô San lập tức nhanh chóng thỏa hiệp:

“Được, được, được, em dọn qua là được chứ gì.”

Thực ra cũng chẳng có gì nhiều để thu dọn cả, đồ đạc của cô gần như đều để ở bên nhà của Tạ Duyên hết rồi, chỉ cần đến lúc đó đi người không qua là được.

Nghe vậy, Tạ Duyên mới vừa lòng không nói gì nữa, kéo tay cô nhanh chóng đi qua chỗ xe đang đậu.

Sau khi ngồi vào trong xe, Tô San thấy Hạ Hoa cũng ngồi bên trong, chắc là do sợ ở Cục Dân chính có nhiều người quá, sẽ xảy ra sự cố. Anh ta ngồi đằng trước lái xe, cô và Tạ Duyên thì ngồi ở hàng ghế sau. Nhìn thấy Tô San, Hạ Hoa còn cười nói:

“Chúc mừng, chúc mừng.”

Tô San đỏ mặt, quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ xe, tim không hiểu sao bắt đầu đập dồn dập, giống như cô sắp sửa phải lên pháp trường vậy. Từ trước tới giờ, cô chưa bao giờ cảm thấy hồi hộp lo lắng như bây giờ.

Hôm nay cô mặc một chiếc áo gió màu vàng nhạt, bên trong là một chiếc váy dài kẻ ca rô đen trắng. Mặc dù mặc khá dày nhưng thoạt nhìn cả người cô vẫn rất mảnh khảnh, tinh tế, phần eo nhìn càng nhỏ hơn. Không biết có phải do ảo giác của Tạ Duyên không mà hắn thấy Tô San lại gầy hơn rồi.

“Bên ngoài có hoa sao?”

Hắn ghé đầu qua, nhìn khuôn mắt nhỏ nhắn trắng nõn của cô.

“Hả?” 

Tô San mang theo vẻ khó hiểu quay đầu lại, đột nhiên đụng phải ánh mắt đen nhánh sâu thăm thẳm của hắn. Một lúc sau cô mới ho nhẹ một tiếng che giấu sự lúng túng, trả lời:

“Không phải, em chỉ cảm thấy thời tiết hôm nay đúng là không tồi.”

Hạ Hoa: “……”

“Vậy sao?”

Tạ Duyên khẽ nhướng mày, sau đó nhắm hờ mắt, dựa lưng vào ghế nghỉ ngơi:

“Vậy em tiếp tục ngắm đi, hiếm khi có ngày thời tiết tốt như hôm nay.”

Ngoài trời âm u một mảnh, Tô San thật sự chỉ muốn vả miệng mình một cái. Nhưng hiện giờ cô thật sự rất hồi hộp, hồi hộp lo lắng tới mức cảm giác trái tim sắp nhảy ra khỏi lồng ngực.

Cục Dân Chính cách nhà cô cả bốn mươi phút đi xe, nhưng Tô San lại cảm thấy bốn mươi phút này chỉ nháy mắt một cái đã trôi qua. Cô còn chưa chuẩn bị sẵn sàng thì xe đã tới nơi rồi.

“Tôi xuống trước xem bên trong có nhiều người không, lát nữa hai người cũng nhanh chóng đi vào đi nhé.”

Hạ Hoa nói, sau đó đẩy mở cửa xe ra bước xuống.

Tô San căng thẳng ngồi đó, tim đập nhanh đến mức cực hạn.

Thấy cô có vẻ hồi hộp, bất an, Tạ Duyên nhẹ nhàng ôm lấy vai cô, ghé mặt lại gần hôn nhẹ lên môi cô một cái, giọng nói trầm ấm:

“Tin tưởng anh.”

Hai người nhìn vào mắt nhau. Tô San nhìn thấy rõ hình ảnh của mình phản chiếu trong mắt hắn, không hiểu sao tâm trạng dần dần thả lỏng. Trong lúc vẫn còn đang mơ màng ngơ ngác thì bị kéo đi vào trong Cục Dân Chính. Bởi vì do đã hẹn trước nên cũng không cần lấy số chờ, tuy vậy vẫn còn vài trình tự thủ tục phức tạp, khoảng một tiếng đồng hồ mới xong xuôi hết thảy. Trong lúc làm thủ tục, một nhân viên của Cục còn kích động chụp chung với hai người tụi cô mấy tấm ảnh nữa.

Sau khi Tô San cầm trong tay giấy chứng nhận kết hôn đi ra, bầu trời không ngờ lại dần dần trở nên trong xanh hơn. Tạ Duyên đứng bên cạnh cô, nhìn lên bầu trời trước mặt, khóe miệng hơi cong lên, mang theo ý cười vui vẻ nói:

“Thời tiết hôm nay đúng là không tồi.”

Hạ Hoa đứng bên cạnh chỉ biết thở dài. Trai ế lâu năm như Tạ Duyên chưa gì đã kết hôn rồi, thật sự khiến anh ta cảm thấy không thể tin được. Dù sao bây giờ cũng không còn việc gì của anh ta nữa, vì vậy Hạ Hoa rất nhanh chóng đi ra bắt taxi đi khỏi. Còn Tô San và Tạ Duyên thì lên chiếc xe lúc nãy trở về.

Ngồi trên ghế phụ, Tô San cất giấy đăng ký kết hôn vào trong túi xách, hiện giờ lại hoàn toàn không còn cảm giác hồi hộp như lúc nãy nữa. Vừa lúc này điện thoại của cô đột nhiên vang lên, thấy là mẹ gọi tới, Tô San lập tức bắt máy.

Nghe mẹ cô hỏi, Tô San chậm rãi trả lời:

“Dạ, con với Tạ Duyên xong việc rồi, hiện giờ đang chuẩn bị về.”

Đầu dây bên kia lại nói thêm hai ba câu sau đó Tô San mới cúp máy. Cô thắt dây an toàn vào, rồi quay sang nói với người ngồi bên cạnh:

“Anh đi nhanh lên, mẹ đang ở nhà đợi chúng ta về ăn cơm.”

Cô nói xong, tay Tạ Duyên đang đặt trên tay lái lại đột nhiên buông xuống, ghé đầu qua nhìn cô nói:

“Em vừa mới gọi anh là gì?”

“Cái gì cơ?”

Tô San ngơ ngác nhìn hắn, không hiểu gì.

Một tay đặt trên vai cô, Tạ Duyên nhìn chằm chằm vào mắt cô, thấp giọng nói:

“Từ nay về sau phải gọi anh là ông xã.”

---Hết Chương 107---