Ảnh Hậu Trùng Sinh: Nhật Ký Tình Yêu

Quyển 1 - Chương 20: Chị gái như mẹ




Qua hơn hai tháng quay phim, bản 《 Phong Thần 》được cả công chúng quan tâm cũng gần quay xong, cảnh quay hôm nay là cảnh cuối cùng của Lê Thu trong vai Tô Đát Kỷ.



Võ vương phá thành, Trụ vương tự thiêu ở Trích Tinh lâu, vương hậu Đắc Kỷ bị Khương Tử Nha bắt.

Ngày hôm nay là ngày xử quyết cửu vĩ hồ Tô Đát Kỷ.

Bầu trời vốn trong xanh thoáng chốc đã trở nên âm u, tiếng sấm vang dội không ngừng, từng trận sấm rền âm vang mạnh mẽ khiến lòng người cũng trở nên hoang mang rối loạn, nhưng cũng không ngăn cản được mong muốn muốn nhìn yêu phi họa quốc bị xử quyết của toàn thể nhân dân.

Trên đài cao nửa thước, Khương Tử Nha với dáng vẻ tiên phong đạo cốt ngồi ngay ngắn ở trên vị trí quan giám trảm.

“Cửu vĩ hồ yêu, ngươi phụ thân vào người Tô Đát Kỷ là con gái Ký Châu hầu Tô Hộ, bầu bạn bên người Trụ vương, mê hoặc Trụ vương giết hại trung lương, làm chuyện thương thiên hại lí, thiên địa bất dung!” Giọng nói uy nghiêm của Khương Tử Nha truyền vào trong tai mọi người, “Hôm nay không thể không xử quyết ngươi, lấy đó an ủi linh hồn vô số anh hùng đã bị ngươi hại chết!”

Nữ tử nằm ở trên đài mặc một bộ áo trắng như tuyết, trâm cài tóc tai hỗn độn. Nghe thấy lời ấy mới chậm rãi nâng đầu lên, đôi mắt đẹp liếc nhìn mỗi một người ở đây.

Mọi người vừa trông thấy khuôn mặt của nàng người nào cũng không nén nổi mà thần hồn điên đảo.

Hoá ra đây là Đắc Kỷ, đẹp, thật sự quá đẹp! Thật không hổ là thiên hạ đệ nhất mỹ nhân ah!

Ngay thời khắc mọi người mê muội, vẻ mặt Đắc Kỷ bình thản như không thể bình thản hơn nữa.

Cũng có thể là vì hiện tại nàng ta đã không còn gì để nghĩ nữa.

Cờ chiêu yêu vừa ra, nàng, cửu vĩ hồ tu hành ngàn năm và Trĩ Kê Tinh, Tỳ Bà Tinh cùng vâng mệnh Nữ Oa nương nương, tới đây mê hoặc Trụ vương. Mà hiện tại, hai muội muội nàng đã chết, ngay cả phu quân của nàng Trụ vương cũng tự sát rồi.

Nhưng mà Nữ Oa đâu? Chỉ riêng bà ta không có ở đây.

Nàng không sợ chết, chết có gì đáng sợ. Nhưng mà nàng chỉ hận mình đã hại Trụ vương, làm hao hết khí số của hắn, không thể nào chết già.

Chung quy cũng là nàng phụ hắn!

Ánh mắt mị nhân kia giờ đây chứa vô tận hối hận cùng tâm tĩnh như tro tàn.

Tay người hành quyết mãi mê muội trên người nữ tử yêu mị khuynh thành, vài lần cũng không thể xuống tay.

Tự thân Khương Tử Nha cầm lấy Đả Thần Tiên hành quyết.

Máu tươi từ trong miệng nàng phun ra, rơi từng giọt lên bộ quần áo thuần trắng.

Một trận hào quang hiện lên, một con hồ ly chín đuôi hiện hình trước mặt mọi người.

Cả đời hoa lệ của cửu vĩ hồ cuối cùng cũng kết thúc.

“Cắt! OK!”

Theo một tiếng lệnh của Tạ Tông, mọi người xung quanh mới phục hồi tinh thần từ sau màn tử vong của Đắc Kỷ.

Không biết tại sao, bọn họ đều có một cảm giác hy vọng yêu tinh đáng thương này không chết đi.

“Chúc mừng em đã hoàn thành vai diễn của mình!” Tạ Tông hài lòng nhìn Lê Thu vừa lấy lại tình trạng bình thường.

“Vô cùng cám ơn anh đã chiếu cố em trong suốt thời gian qua!” Lê Thu nói, “Cũng cảm ơn các vị tiền bối đã quan tâm tới!”

“Hi vọng chúng ta còn có thể hợp tác ở những lần sau!” Chu Kha nói. Anh cảm thấy diễn chung với Lê Thu thực nhẹ nhàng!

Lê Thu diễn xong được mọi người mời chụp ảnh chung.

Không ai chú ý tới bên ngoài studio có một chiếc Ferrari màu đen đang đậu.

Ngồi ở sau ghế là một người đàn ông nhìn qua khoảng hơn ba mươi tuổi, một đôi mắt phượng xinh đẹp khiến người người phải ghé mắt ngóng nhìn.

Anh là Nam Thần.

Mặc dù Đỗ Vũ nói anh không cần tới tìm hiểu làm gì, nhưng mà hôm nay anh có chút chuyện phải làm vừa lúc đi ngang qua studio, cũng thuận tiện xem tình hình quay phim.

Nhưng mà, anh không nghĩ tới anh lại nhìn thấy thiếu nữ này!

Nhìn qua trông cô chỉ hơn hai mươi, nhưng kỹ thuật diễn của cô lại có thể tương tự Hiểu Tình tới vậy.

Là Hiểu Tình đã trở về thật sao?!

Là linh hồn của cô nhập vào đúng không?!

“Điều tra rõ ràng tình hình của cô gái đóng vai Đắc Kỷ trong 《 Phong Thần 》 cho tôi!”

Anh vội vã gọi điện thoại bảo trợ lý đi thăm dò.

Không tới một giờ, Nam Thần đã nhận được thông tin từ trợ lý.

Đóng vai Đắc Kỷ trong 《 Phong Thần 》 tên là Lê Thu, 24 tuổi, lớn lên ở cô nhi viện, cha mẹ không rõ. Tham gia tuyển vai phim truyền hình, bước vào nghề từ bộ phim truyền hình 《 Tình yêu khuynh thành 》 do Quách Lâm đ*o diễn, nhờ khí chất trang nhã và kỹ thuật diễn siêu phàm mà có được vô số fan hâm mộ.

Nam Thần nhìn ảnh chụp Lê Thu trong máy tính, không khỏi muốn gặp mặt cô một lần.

Anh muốn biết liệu Lê Thu có quen biết Hiểu Tình hay không, dù sao anh cũng không biết liệu trước kia Hiểu Tình có tốt tới mức chỉ dẫn giúp đỡ kỹ thuật diễn của mình cho bạn bè biết không.

Ngàn phòng vạn phòng, chuyện Đỗ Vũ sợ hãi nhất rốt cục đã xảy ra, mà giờ khắc này cô ta còn không biết.


 

Nếu Lê Thu đã kết thúc phần diễn của mình Lê Thu có thể tạm thời nghỉ ngơi trước mọi người một đoạn thời gian, Trịnh Hải thấy mấy ngày này cô đều phải mệt nhọc quay phim bèn cho cô thêm mấy ngày nghỉ.

Từ sau khi vụ scandal lần trước được làm sáng tỏ, cô cũng tìm tới bên trinh thám lần trước nhờ điều tra, qua mấy ngày thông tin scandal này cũng đã được gửi tới hòm thư của cô.

Bám đuôi sau xe chụp ảnh cô và Giang Giai Hành tối hôm đó chính là nhiếp ảnh gia của một tòa soạn nhỏ, thế nhưng trong tài khoản của nhà xuất bản tòa soạn ấy lại đột ngột có thêm một khoản tiền, nhìn thời gian là ở sau khi Lê Thu gia nhập đoàn làm phim không lâu, năm trăm nghìn nhân dân tệ chẳng biết từ đâu mà có, mà khoản tiền mờ ám này lại được gửi từ một người.

Đỗ Vũ.

Nhìn kết quả này, Lê Thu thoáng chốc sửng sốt.

Tại sao chứ?

Đời này cô và Đỗ Vũ không hề xuất hiện cùng nhau, chưa từng va chạm gì nhau, sao Đỗ Vũ lại tìm người chụp lén cô chứ!

Lê Thu không khỏi nhớ tới chuyện đời trước.

Cô không nhớ rõ cha mẹ ruột của mình, chỉ biết mỗi cái cô nhi viện rách nát kia.

Hình như sau khi cha mẹ chết, Đỗ Tình bảy tuổi và Đỗ Vũ ba tuổi bị đưa vào đó.

Cuộc sống ở cô nhi viện rất khốn khổ, đồ ăn ăn không đủ no, quần áo cũng chỉ có thể mặc quần áo cũ người khác quyên tặng. Hơn nữa vì chị em Đỗ Tình là người mới tới, thường bị những đứa trẻ lớn hơn bắt nạt, bị cướp đồ ăn là chuyện thường xuyên xảy ra nhất. Vì không muốn để em gái mình chịu khổ, đồ ăn của mình Đỗ Tình cũng cho em gái, bản thân thì nhẫn nhịn chịu đói. Vì bảo vệ không để em gái bị bắt nạt, lần nào cô cũng cố gắng đứng cản trước mặt em cô, khiến mình bị thương tích đầy mình.

Khi đó vẻ ngoài của Đỗ Tình rất đẹp đẽ đáng yêu, ngoại trừ vì dinh dưỡng không đầy đủ nên làn da có hơi vàng ra thì bề ngoài của cô rất dễ khiến người ta thích. Lúc ấy có rất nhiều người đến cô nhi viện nhận nuôi trẻ con, người nào cũng liếc mắt một cái cũng chọn trúng cô. Chính là cô không chịu đi, bởi vì cô muốn mãi mãi ở chung với em gái, nhưng lại không có gia đình nào bằng lòng thu dưỡng tới hai cô bé.

Cứ thế Đỗ Tình ở lại cạnh Đỗ Vũ sống chung trong ở cô nhi viện.

Lớn hơn một chút cô nhận được sự giúp đỡ của nhiều nhà tài trợ trong xã hội thành công lên tiểu học. Cô cố gắng học tập, mỗi cuộc thi đều dành được vị trí thứ nhất, rất nhanh liền nhảy lên hai cấp hơn nữa còn giành được rất nhiều học bổng. Trung học, đại học cô cũng lên học xong. Cô chọn lựa bước vào giới diễn viên nghệ sĩ cũng bởi vì nghề này có thể kiếm được tiền rất nhanh, cô dùng tiền làm thuê cùng tiền mình có được khi chụp hình quảng cáo để cung cấp cho Đỗ Vũ vào học trường học tốt nhất, tạo cho cô ấy một cuộc sống sung túc, đầy đủ. Dù cô là chị, nhưng tình yêu mà cô dành cho Đỗ Vũ lại như tình mẹ, dù hai người chỉ kém nhau hai tuổi. (Lin: hơi bị khó hiểu, một người 7t một người 3t mà sao lại kém nhau 2 tuổi, tác giả chị có bị mù toán k vậy???)

Bởi vì thường xuyên làm việc tới kiệt sức, Đỗ Tình bị bệnh đau bao tử, bị bệnh thoái hóa đốt sống cổ, viêm khớp rồi dần dần trở thành di chứng nặng hơn, nhưng cô vẫn không nói cho Đỗ Vũ biết, chỉ vì sợ em gái mình lo lắng.

Nhưng mà thực tế thì sao ——

Cũng vì cô quá tốt với Đỗ Vũ, cho nên cô lại càng khó chấp nhận chuyện em gái có quan hệ bất chính với chồng chưa cưới của mình.

Hiện tại cô đã trùng sinh sống một cuốc sống khác, nhưng không nghĩ tới Đỗ Vũ lại cố ý gây sự với cô như vậy.

Được rồi, tuỳ ý em ấy đi.

Hiện tại Lê Thu không có năng lực chống chọi với Đỗ Vũ, thuyền tới cầu tự nhiên thẳng, cứ thế đi.