Ánh Họa

Chương 13




Một cậu trai dáng cao gầy mặc áo nỉ trắng đi lên, tiến thẳng đến ghế sofa bên cạnh Nhan Tử Khâm ngồi xuống, bộ dạng thanh tú, có chút giống Bách Thần.

“Anh Nhan, lâu rồi không gặp.”

Nhan Tử Khâm đưa tay ra vò tóc cậu, “Lâu rồi không gặp, tiểu Khê.”

Thực sự rất lâu rồi, sau khi thầy giáo cùng vợ ly dị, Diệp Khê theo mẹ, Nhan Tử Khâm cũng không gặp lại cậu nữa. Đứa nhỏ kia từ bé đã không được khỏe, thầy Diệp lại là người say mê nghệ thuật, quan tâm đến gia đình không đủ, dẫn đến tích cách Diệp Khê có chút hướng nội cũng thân thiết hơn với Nhan Tử Khâm. Yếu ớt đặc biệt khiến người ta đau lòng, không ngờ lớn lên lại cao như này.

“Ôi ôi ôi, anh Nhan!!!” Vị MC nào đó máu chó sôi trào.

Diệp Khê không vui méo miệng.

Nhan Tử Khâm cũng không thoải mái. Đứa nhóc này y đã quen thương yêu rồi, có một vài bên truyền thông dựng chuyện rất quá mức. Cậu vẫn còn nhỏ như vậy, không nên bị kéo vào.

“Tiểu Phỉ Phỉ có gì chỉ bảo?”

“Tiểu Khe Khê, nhẫn cậu đâu? Không mang sao?”

Mặt Nhan Tử Khâm lạnh lại. Cậu thanh niên nào đó ngồi trước màn hình máy tính đột nhiên cười.

Diệp Khê có phần mất tự nhiên, “Em không biết chị đang nói gì cả.”

“Anh Nhan nhà cậu có một chiếc nhẫn, chiếc còn lại không ở trên tay cậu sao?”

Diệp Khê lúc này mới nhìn về phía tay Nhan Tử Khâm, một lúc sau mới đáp: “… Không ở chỗ em.”

“Cậu Nhan vẫn chưa tặng sao?”

Diệp Khê ngẩng phắt đầu, trong ánh mắt tràn đầy mong chờ.

Nhớ tới bộ dạng chăm chú đọc báo của Tần Dật, Nhan Tử Khâm không khỏi mỉm cười: “Đã tặng rồi.”

“Ô, cậu thật sự có người yêu rồi? Tôi vừa rồi đều là gạ cậu…” Cô gái kia cũng thật thành thực.

“Phải, tôi rất yêu người đó.”

“Có thể nói cụ thể không?” Mắt long lanh, mắt long lanh.

“Tôi yêu người đó đến mức muốn giấu người ấy đi. Như vậy đó.”

Đến cuối, Lâm Phỉ Phỉ hỏi Nhan Tử Khâm còn điều gì muốn nói nữa không.

Nhan Tử Khâm trầm ngâm một lúc rồi nói: “Không có gì muốn nói với người ấy, những gì nên nói em ý đều hiểu. Thế nhưng lại có vài lời muốn khuyên nhủ những người khác.”

“Tam nhân thành hổ. Tôi không hy vọng người yêu tôi cùng những người tôi quan tâm bị quấy nhiễu bởi những thứ không rõ ràng.” (Tam nhân thành hổ: ba người nói có hổ, thiên hạ sẽ tin rằng có hổ một chuyện dù không có thật nhưng có nhiều người bảo nó là thật thì đến cuối tất cả mọi người đều sẽ tin nó là thật)

“Có những lời các bạn nói thực vui vẻ, nhưng ảnh hưởng nó gây nên thì lại rất lớn.”

“Chuyện tình cảm không thể đùa giỡn. Không chỉ tôi, mỗi người đều vậy. Tôi mong họ có thể nhận được sự tôn trọng.”

Lâm Phỉ Phỉ có phần xấu hổ. Chuyện gán ghép chọc cười kiểu này không phải lần một lần hai, nhưng lại là lần đầu tiên bị người ta lên án rõ ràng.

Sau khi buổi phỏng vấn kết thúc, Diệp Khê kéo áo Nhan Tử Khâm, vành mắt đỏ hồng, “Anh Nhan, em có thể gặp cô ta không?”

Trong lòng Nhan Tử Khâm thực không muốn. Y là người thông minh, cái gì nên biết cái gì nên giả bộ không biết y đều rõ ràng. Thế nhưng đây là đứa nhỏ y yêu thương từ bé đến lớn. Thôi đi, sớm để cậu nhận rõ thực tế cũng tốt.

Diệp Khê theo sau Nhan Tử Khâm, từng bước chân đều thực nặng nề. Cậu đã cao gần bằng y, cậu cho rằng mình cuối cùng có thể sóng vai cùng y tiến về trước. Cuối cùng mới nhận ra, sự dịu dàng của y lại tàn nhẫn như vậy.

Đẩy cửa phỏng làm việc Giám Đốc, Tần Dật đang viết gì đó, ngẩng đầu lên thấy y liền cụp mắt xuống, sau đó cố ý coi như không thấy, tiếp tục công việc trên tay.

“Đây, chính là cậu ấy.”

“Anh ta?……. Đàn ông……”

Tần Dật lúc này mới chú ý tới theo sau Nhan Tử Khâm còn có một người. Ô, không phải cậu nhỏ kia sao.

Nước mắt Diệp Khê trong thoáng chốc liền như đê vỡ.

“Anh Nhan… Vì sao?! Anh ta cũng là nam… Vì sao không thể là em…”

“Anh Nhan, nếu là nữ, em… em liền chịu. Thế nhưng anh ta rõ ràng là một thằng đàn ông!”

“Anh Nhan, anh từng nói, em xinh đẹp thế này… tương lai có thể làm cô dâu của anh…. Anh quên rồi sao….”

Tần Dật nhíu mày, chỉ tay về phía Nhan Tử Khâm nói: “Anh ra ngoài.”

Nhan Tử Khâm nhìn thoáng qua hai người, lắc đầu một chút rồi đi ra.

Tần Dật để hộp giấy ăn đến trước mặt Diệp Khê. Hắn quay người kéo mở rèm, mây đen mịt mù, mưa to tầm tã.

“Biết mưa sẽ kéo dài trong bao lâu không?”

Diệp Khê lấy tay che mắt, không phản ứng lại.

“Nghe nói sẽ mưa ba ngày. Cậu biết trong ba ngày có thể làm những gì không?”

“Anh rốt cục muốn nói gì?” Dù sao cũng là trẻ con, nhìn thấy một người đàn ông lớn tuổi hơn mình thì sẽ có chút cứng đầu không nhận thua.

“Ba ngày có thể khiến Jesus sống lại đấy. Qua ba ngày, cậu liền sẽ nhận ra việc làm hôm nay của mình ngốc nghếch tới mức nào.”

“Tôi ngốc! Tôi quả là ngốc! Ban đầu tôi không nên rời đi!”

Tần Dật dường như có chút mệt mỏi. Hắn khẽ thở dài nói: “Lúc tôi lớn bằng cậu cha mẹ vừa ly hôn, những người xung quanh đều lo lắng việc này sẽ có ảnh hưởng như thế nào tới tôi, kết quả tôi vẫn vui vẻ như cũ. Vfì bọn họ sớm đã nên chia tay, tôi không muốn trở thành lý do để hai người họ ràng buộc nhau.”

“Vì cha mẹ tôi, tôi không tin vào tình yêu.”

“Được một năm thì mẹ tôi tái hôn. Tôi vẫn sống rất tốt, nên đánh bóng thì đánh bóng, nên gây họa thì gây họa. Sau đó không lâu, bà tự sát.”

“Tôi dùng ba ngày để quên đi quá khứ. Bắt đầu phong bế bản thân, bắt đầu sợ hãi tình yêu, thậm chí không thể tiếp tục đối xử thật lòng với ai khác.”

Tần Dật nhìn bộ dạng nhíu mày không hiểu của cậu nhóc trước mặt, khẽ cười: “Cậu rất thích tên lưu manh ấy?”

“Đương nhiên!”

“Vậy, anh ấy với cậu là gì? Là anh trai, là người thầm mến hay là đối tượng để theo đuổi?”

Diệp Khê cúi đầu không nói.

— “Anh ấy chính là ánh sáng của tôi.”