Ánh Họa

Chương 6




Sáng hôm sau đi làm tinh thần vẫn không tốt được.

Bên người thiếu mất một người như âm hồn bất tán thực sự là không quen. Không có ai tìm bạn trò chuyện, không có ai bóp vai cho bạn, không có ai thi thoảng lại nói năng linh tinh khiến bạn đầu đầy hắc tuyền. Không quen, thực không quen.

Tần Dật rất buồn bực, vì sao cái tên thối tha kia lại có thế dễ dàng tác động đến tâm trạng của mình như vây, còn không nói tiếng nào đã biến mất, ngay cả di động cũng không mang. Cho dù y mang mình cũng chưa chắc đã chủ động liên hệ với y.

Nhớ đến di động, Tần Dật lại càng tức giận. Tối qua mình thật sự thần kinh rồi, nửa đêm không ngủ được dậy sạc pin hộ y, kết quả vẫn không thấy có động tĩnh gì. Mẹ nói, quay về bắt y trả tiền thuê phòng với tiền điện nước.

Dường như lúc tức giận hiệu quả làm việc liền trở nên cực kỳ cao, Tần Dật tám giờ sáng đến công ty, đọc báo và tạp chí kinh tế tài chính, tám giờ hơn họp phân công công việc thường lệ rồi về xem báo cáo. Lượng việc bình thường làm trong cả buổi sáng chỉ cần hai tiếng đã hoàn thành, phê duyệt mấy thứ giấy tờ xong thực sự không có việc gì để làm. Xác định lại với trợ lý lịch làm việc, biết được ngoại trừ tối phải đi ăn với Tần Dụ Sinh ra thì cũng không có sắp xếp nào khác. Thế là giám đốc Tần quyết định xuống tầng ba đi thị sát phòng Marketing một chút. Phải, chủ yếu là đi xem bạn nhỏ An Nhược Uyên một chút, nói chuyện gì đó giết thời gian.

Một công ty văn hóa như Văn Đặc Sâm, công việc chủ yểu là xuất bản truyện tranh cùng tạp chí tiểu thuyết. Phần Tần Dật phụ trách chủ yếu nhắm vào một vài tay bút mới tài năng cùng mấy họa sĩ trẻ tuổi đang nổi. Hắn từ trước đến nay luôn mẫn cảm, biết người đồng lứa thích cái gì, sau khi nhậm chức thì lượng tiêu thụ của công ty cứ tằng tằng thẳng tiến. Nói là công ty chi nhánh, kỳ thực chỉ là một văn phòng lớn. Nhan Tử Khâm ban đầu chịu ký hợp động cũng là vì nơi này đủ tình người. Yêu cầu với y cũng chỉ cần mỗi năm ra hai bộ sách tranh là được.

Khi đi ngang qua phòng làm việc, nghe thấy tiếng cãi nhau bên trong thì nhất thời hiếu kỳ mà đi vào, đúng lúc nghe thấy mấy cô nàng biên tập viên đang nói chuyện.

“Nè, sao hôm nay Nhan thiếu gia không tới nhỉ?”

“Anh ấy tới mới là không bình thường.”

“Đâu có, cậu không thấy từ sau khi giám đốc tới anh ý hôm nào cũng đến trình diện sao?’

Thế là giám đốc làm bộ làm tịch e hèm hai tiếng.

Không khí phòng làm việc luôn thoái mái, mọi người cũng đều quen tùy tính, thấy hắn đến cũng không cảm thấy căng thẳng. Đại khải thấy hắn còn nhỏ, người to gan thậm chí còn cười đùa nói “Nhan thiếu gia thả cậu ra rồi sao.”

Tần Dật ngoài cười mà trong không cười ra khỏi phòng làm việc, sau đó tìm được thực tập sinh An Nhược Uyên, hình như rất nhiều năm rồi không có cảm giác xúc động muốn chửi bậy như thế này.

Bạn nhỏ An nói: “A Dật cậu không biết, thực ra nồi nào đậy vung ấy. Nghe theo lòng cậu là được.”

…………….

Vậy, đồng chí Nhan Tử Khâm đang ở đâu nhỉ.

Được rồi, y đã bị gió thổi bay tới nơi chân trời.

Giây này phút này, Nhan thiếu gia đang cầm trong tay một cuốn album, từ ảnh chụp trăm ngày đến lễ tốt nghiệp, từ kỷ niệm du lịch đến ảnh chân dung nghệ thuật, đồ quý đầy rẫy, cái gì cũng có. Có điều không phải của y mà là của Tần Dật. Ai biết y kiếm được ở đâu sau đó thuận tay lấy ra.

Ánh nắng vừa đủ. Nhan Tử Khâm đứng trước cổng một trường mẫu giáo, hơi nhíu mày, đầu bút di chuyển.

Xung quanh có không ít người đang nhìn y, thế nhưng y dường như không nhận ra, trong mắt chỉ có quyển phác họa kia, thi thoảng đưa tay sờ cằm. Cậu ấy hẳn là tức giận đi. Mình không lời từ biệt mà biến mất, hẳn là để ý, hẳn là vậy đi, hẳn là vậy đi.

…………..

Quan hệ Tần Dật với Tần Dụ Sinh trước nay đều không tốt. Tuy không đến mức tồi tệ, những cũng không hề thân cận. Tần Dụ Sinh bận rộn, hắn luôn ở với mẹ. Sau khi hiểu chuyện liền biết giữa cha mẹ không có tình yêu. Tần Dụ Sinh có rất nhiều tình nhân, mẹ hắn lại không để ý chút nào. Đến năm cấp ba hai người cuối cùng cũng ly hôn. Mẹ hắn tái giá rất vội vã, sau này hắn mới biết vì sao. Sau khi mẹ qua đời hắn được Tần Dụ Sinh đón về, mới dần nhận ra chung quy là cha con, dù không thân thiết thì vẫn có thể hiểu nhau, ở chung ngược lại cũng không vất vả.

Tối đó, hai cha con cùng ăn cơm, gặp mấy người bạn của cha mới biết Tần Dụ Sinh rất tán thưởng và vừa lòng với mình, sau đó hai người cùng về nhà. Có lẽ vì không khí đêm đó đầm ấm, con người cũng trở nên tình cảm, Tần Dụ Sinh cư nhiên quan tâm hỏi chuyện tình cảm của hắn.

Tần Dụ Sinh nói: “Con trai, nếu có người thích thì hạ quyết tâm đi. Con xem cha từng này tuổi rồi, hồng nhan chi kỷ đầy rẫy nhưng chưa từng thật lòng với ai. Nói mà thấy nực cười, được gọi là người thành công tinh anh trong giới thương gia cũng chẳng qua chỉ là một kẻ chưa từng có gia đình mà thôi.”