Anh Hùng Mạn Tẩu

Chương 59




quay về lưỡng nan

Chính đạo chiến mãi vẫn không thắng, sĩ khí đại hàng, các gia tộc cũng thập phần táo bạo, bất động liền quay sang vung tay với nhau. Đối với hành vi chó cắn chó đấu tranh nội bộ của bọn họ, Anh hùng giáo nhiệt liệt hoan nghênh, một bên châm ngòi thổi gió, một bên châm ngòi ly gián, thậm chí thả ra những tin tức Anh hùng giáo thu nạp hiền nhân.

Nháo hơn nửa tháng, uy hiếp của chính đạo càng ngày càng … nhỏ, vài gia tộc đều có thế lui binh, chỉ còn mấy đại phái là kiên trì tới cùng, thà rằng tan xương nát thịt cũng không chịu toàn thân trở ra, chỉ tiếp tục nháo. Bất quá thật sự song phương đều hiểu được , cứ nháo như thế, chính đạo hoặc là dẹp đường hồi phủ hoặc là toàn bộ bị tiêu diệt.

Trong Anh hùng giáo sớm không còn khẩn trương như vài ngày trước, nhưng hội nghị tác chiến tức thời vẫn họp mỗi ngày. Mới vừa bàn bạc xong việc nhiễu loạn hôm nay , một thị vệ vội vàng xông vào đại sảnh, cúi người nói bên tai Đỗ Lâm Lâm vài câu. Đỗ Lâm Lâm sắc mặt đột nhiên biến, ánh mắt hướng Lâm Thục Nhân, lại nhanh chóng tiến lại. Phạm Đình Chí lập tức liền phát giác y không thích hợp, mở miệng nói “Đỗ hộ pháp có việc bẩm báo?”

Đỗ Lâm Lâm sắc mặt nan kham, lại liếc mắt nhìn Lâm Thục Nhân một cái , lúc này mới ấp a ấp úng nói, “Bẩm báo giáo chủ giáo phụ, chính đạo có người cầu kiến Giáo phụ, là người Danh kiếm môn.”

Lời vừa nói ra, toàn trường yên tĩnh. Lâm Thục Nhân mặc dù đã nhập Anh hùng giáo, cũng có địa vị cao, nhưng dù sao cũng sinh ra và lớn lên ở Danh Kiếm môn , lúc này không lựa lời mà nói, ngày sau khó tránh khỏi gặp nghi ngờ.

Không đợi Lâm Thục Nhân đáp lời, vẫn là Sở Ngạo Thiên nhàn rỗi giành nói, ” Người của Danh kiếm môn ? Mau mau mời vào !”

“Giáo chủ, này. . . . . .” Đỗ  Lâm Lâm muốn nói lại thôi, thật không phải không tin Lâm Thục Nhân, mà là chính đạo lấy cấu kết ma đạo là sỉ,  ma giáo bọn họ  đương nhiên lấy kết giao chính đạo làm nhục!

“Đỗ hộ pháp đừng lo, chính đạo nếu cho đệ tử Danh Kiếm môn tiến đến, tức là không có chiến ý.” Sở Ngạo Thiên như đã định liệu trước nói, có thểđình chiến sớm một chút tự nhiên là chuyện tốt, hơn nữa nói như thế nào kia cũng là gia tộc của Thục Nhân ,  chậm trễ không tốt.

Phạm Đình Chí lại cảm thấy sự tình không đơn giản như vậy, Danh kiếm môn Lâm lão đầu, khụ khụ, Lâm chưởng môn  là kẻ dễ dàng chịu thua vậy sao ? Ngày xưa đại chiến đều là song phương người chết ta sống, lần này làm sao chịu yếu thế ? Đánh chết hắn cũng không tin Lâm lão đầu già rồi lẩm cẩm !

Đồng dạng ôm hoài nghi còn có Lâm Thục Nhân, cho dù nhận thua  vị phụ thân kia của hắn cũng tuyệt sẽ không phái Danh kiếm môn đệ tử tiến đến, thật đúng là làm người ta hiếu kì muốn nhìn một chút là chuyện gì xảy ra.” Đưa hắn tiến vào.”

Thị vệ tiếp lệnh, liền đem một người mang tới trong sảnh, người này vừa thấy Lâm Thục Nhân, lập tức gào khóc, bùm quỳ xuống ôm lấy chân đối phương. Cảnh này làm cả giáo chúng Anh hùng giáo không ai có từ nào chống đỡ, đều ngơ ngác nhìn phía Lâm Thục Nhân mặt không chút thay đổi.

“Tiểu sư ca. . . . . . Ô ô ô. . . . . .” Người nọ ôm lấy chết không thả, ngửa lên vẻ mặt đầy nước mắt cùng nước mũi.

Lâm Thục Nhân cũng không có vẻ chán ghét, lạnh lùng nói , “Tuyển Văn, ngươi đứng lên nói.”

Người này đúng là tiểu sư đệ Ngũ Tuyển Văn của Lâm Thục Nhân , khóc như ruột gan đứt từng khúc, thượng khí không tiếp hạ khí. Lâm Thục Nhân đối với tiểu sư đệ này vẫn có hảo cảm, cảm thấy được y vô hại, cho nên cũng không giận y  thất thố như vậy, chỉ đợi y khóc xong, mới hỏi y tình hình cụ thể và tỉ mỉ.

“Tiểu sư ca. . . . . .” Ngũ Tuyển Văn nhu nhu hai mắt sưng đỏ , nức nở nói “Sư phụ. . . . . . Sư phụ đã xảy ra chuyện, ngươi mau cứu lão nhân gia đi!” Mới vừa nói xong, lại ôm lấy chân Lâm Thục Nhân khóc lớn lên.

Lời vừa nói ra, Anh Hùng giáo hết thảy đều có biểu tình nghẹn họng nhìn trân trối, sắc mặt Lâm Thục Nhân hiển nhiên trầm xuống. Sở Ngạo Thiên biết không ổn, vung tay lên đối giáo chúng phân phó nói, “Các ngươi trước tiên lui đi.”

Sau khi giáo chúng thối lui, Sở Ngạo Thiên nhìn Ngũ Tuyển Văn đang khóc than ôm đùi Lâm Thục Nhân , nói “Nam tử hán đại trượng phu khóc cái gì, ngươi trước đem sự tình nói rõ ràng!”

Ngũ Tuyển Văn hấp hấp nước mũi, nói ” người Thuần Dương phái đem sư phụ nhốt “

Lâm Thục Nhân nghe xong, mặt không đổi sắc nói “Các ngươi không phải cùng một ruột sao ?”

” Vâng, vốn tất cả mọi người là bởi vì trừ Ma mà kết minh,  Danh kiếm môn ta đức cao vọng trọng, được mọi người tôn sùng là đầu lĩnh,  Thuần dương phái kia tiểu nhân liền đối với việc này ghi hận trong lòng, nhiều lần tác chiến không chịu phối hợp, làm cho kế tiếp bại lui,  về sau lòng người đều tan, bọn họ lại  quay lại hãm hại nói là do chúng ta lãnh đạo mới trở nên bất lợi ” Ngũ Tuyển Văn càng nói càng phẫn nộ, “Sư phụ vì đại cục, không muốn cùng bọn chúng khởi phân tranh, lời công lý tự tại lòng người, việc đúng việc sai mọi người xem đều thấy, không ngờ Thuần dương phái kia không chịu bỏ qua!”

Sở Ngạo Thiên nghe được lập tức sửng sốt, hận không thể đem hạt dưa đến cắn, này quả thực so với Lữ lắm mồm thuyết thư còn phấn khích a!

Ngũ Tuyển Văn lại lau một phen nước mắt bi phẫn, nói “Thuần dương phái chửi bới Danh kiếm môn ta cấu kết ma nhân, nói. . . . . . Nói tiểu sư ca đã nhập ma giáo, phái ta là cố ý phóng thủy.” y thử nhìn nhìn ánh mắt Lâm Thục Nhân, tiếp tục nói “Bọn họ thế nhưng. . . . . . Thế nhưng đòi chúng ta lấy tiểu sư đệ ra làm mục tiêu, nói ngươi nếu niệm tình huynh đệ , liền đem ngươi đưa tới tru sát, ngươi nếu không niệm, liền chứng minh chúng ta không cùng ma giáo cấu kết, còn nói cái gì việc này đối với phái ta cũng không tạo thành tổn thất gì, còn là sách lượt vạn toàn ! Sư phụ tự nhiên sẽ không đồng ý, tỏ vẻ thà rằng ly khai trừ ma hội, cũng không đáp ứng biện pháp này, song phương bởi vậy mà nháo cương”

Nghe đến đó,Lâm Thục Nhân không khỏi hừ lạnh một tiếng, lão phụ thân hắn kia không phải luyến tiếc hắn, chính là đau lòng tiểu nhi tử kia đi ” “Mặc dù nháo cương, Thuần dương phái không phải đối thủ của Danh kiếm môn ?”

“Nếu là minh đao minh thương, bọn họ tự nhiên đánh không lại chúng ta, chính là bọn họ dùng ám chiêu! ” Ngũ Tuyển Văn trong mắt đầy hận ý, nói “Bọn họ bỏ vào nước trà thất bộ thất hồn (chém) , độc này vô sắc vô vị , người trúng độc trong vòng bảy bước sẽ hôn mê, đệ tử Danh kiếm môn đương nhiên trúng chiêu, ngày thường chúng ta không thường ẩm trà , may mắn thoát nạn. Sư phụ nội lực thâm hậu hơn, trong lúc chưa hôn mê tiền bày mưu đặt kế khiến ta lập tức mang tiểu sư đệ đào tẩu. Ta mang theo tiểu sư đệ mê man thật vất vả bỏ chạy, lại lo lắng bị đuổi giết, không dám quay về Danh kiếm môn, đành phải đến nơi này tìm đến tiểu sư ca ngươi.”

Lâm Thục Nhân vẫn đang một bộ dáng sự không liên quan mình , hỏi ” Mấy môn phái khác đâu? Liền như vậy mặc cho bọn chúng làm như vậy ?”

“Vài lần đánh đều thua, tất cả mọi người đối chúng ta có oán khí, hiện nay Danh kiếm môn toàn bộ bị bắt, Thuần dương phái kiêu ngạo, phế đi võ công của mấy người bất mãn để thị uy, cho nên cũng không có người dám đứng ra .” Ngũ Tuyển Văn càng bất mãn, mắng to  một tiếng”Vô sỉ” .

Lâm Thục Nhân nhíu nhíu mày , lại hỏi “Cha cho ngươi tới tìm ta?”

Ngũ Tuyển Văn lập tức ách đi, nửa ngày mới lắc đầu, hai mắt đẫm lệ mông lung nói, “Tiểu sư ca, sư phụ tuy rằng đuổi ngươi xuất môn, nhưng hắn dù sao đối với ngươi có dưỡng dục chi ân, ngươi không thể nhìn  hắn bị gian nhân hãm hại a!”

“Nên làm như thế nào, không cần ngươi dạy ta.” Lâm Thục Nhân cắt lời y nói, nói “Tiểu đệ hiện tại nơi nào?”

“Ta sợ tới tìm ngươi sẽ bị ma nhân chặn giết, làm phiền hà tiểu sư đệ, liền đem y giấu ở sơn động trong núi.” Ngũ Tuyển Văn vội vàng nói, “Tiểu sư ca, ngươi nhất định phải cứu cứu sư phụ a!”

Lâm Thục Nhân không để ý tới y, quay đầu đối Sở Ngạo Thiên  nói, “Sở huynh,  phiền toái ngươi phái người cùng Tuyển Văn đi tìm tiểu đệ ta lại đây ?”

“Hảo.” Sở Ngạo Thiên  liền dẫn Ngũ Tuyển Văn đi ra ngoài , khi đi tới cửa không khỏi quay đầu lại trông lại, phát hiện Lâm Thục Nhân vẫn ngồi ở chỗ kia không nhúc nhích .  Y biết rõ Lâm Thục Nhân hiện tại có thể nói tiến thối lưỡng nan, cứu cũng không được bỏ cũng không xong, cứu đi thực xin lỗi Anh hùng giáo, mặc kệ đi có vì hiếu đạo, dù làm như thế nào trái phải đều phạm phải nhân tình. Y đương nhiên sẽ không làm cho Thục Nhân của y buồn rầu, nếu Thục Nhân  quyết định không được, vậy cứ để hắn đi.



Anh hùng mạn tẩu – Tác giả : Địch Hoa – Biên : Dạ