Anh Hùng Ngục Giam

Chương 20: Lột xác​




Hoàng Dật trong lòng rất thoả mãn, công năng của Thời Gian Chi Lệ quá nghịch thiên! Hắn có thể xem thấu động tác gần muốn làm ra của kẻ địch, có thể nói lúc nào cũng đều chiếm tiên cơ chiến đấu, kẻ địch còn chưa động, hắn đã làm tốt chuẩn bị tiếp chiêu. Hơn nữa thân thể của hắn và ý thức chiến đấu lúc đầu được trải qua huấn luyện trường kỳ, hai cái kết hợp, cho dù thực lực mạnh hơn hắn cũng không có cách.

Đương nhiên, nếu như là kẻ địch quá mạnh mẽ, vậy Thời Gian Chi Nhãn cũng không có biện pháp, cái này không phải chiến đấu cùng một tầng. Hơn nữa Thời Gian Chi Nhãn cũng gần như chỉ có thể nhìn thấy chỉ lệnh của hệ thống vài giây sau, có tính cực hạn nhất định.

Ba con sói lui trở lại, lòng vòng xa xa, hai con bị thương liếm liếm vết thương của mình, ánh mắt nhìn Hoàng Dật đều trở nên có chút sợ hãi.

"Meo meo~" Mèo trắng nhỏ trong lòng của mèo mẹ mở thật to của con mắt, nhìn chằm chằm Hoàng Dật hài lòng kêu một tiếng, dồn hết sức lực, tựa như đang hô cố gắng lên.

Hoàng Dật ánh mắt bình tĩnh đảo qua ba con sói, dành thời gian nhìn một chút giá trị năng lượng của mình, còn lại 2999 điểm. Lúc này mới qua chưa được một phút đồng hồ, cũng đã dùng mất 1 điểm giá trị năng lượng, mà cái giá trị năng lượng này khôi phục cực kỳ dài, không thể lãng phí, phải tốc chiến tốc thắng mới được.

Hoàng Dật không hề đợi, bắt đầu chủ động xuất kích hướng con sói bị thương nghiêm trọng nhất!

Con sói kia vừa nhảy bên phải, muốn né tránh công kích của Hoàng Dật, nhưng Hoàng Dật đã biết nó sẽ làm như vậy, cũng đã sớm vọt tới khu vực tránh né của nó, một đôi lợi trảo hung hăng vồ lấy, lưu lại một vết thương tại nơi bụng của con sói!

Con sói kia kêu thảm một tiếng, lại trốn qua bên trái, ai biết vừa qua mới phát hiện trảo của Hoàng Dật đã đợi ở đây từ lâu, trên cổ nó lần thứ hai bị lóc ra một miếng thịt.

...

Cứ như vậy, Hoàng Dật dựa vào năng lực biết trước, thành thạo chiến đấu với ba con sói, mỗi một lần hắn đều có thể đủ chuẩn xác tránh né công kích của bầy sói, có thể công kích chuẩn xác không gì sánh được. Thân hình thoăn thoắt di chuyển như mây bay nước chảy lưu loát sinh động trong bầu trời đêm, dường như đang khiêu vũ với bầy sói, lọt vào trong mắt của mèo mẹ và mèo trắng nhỏ, khắc thật sâu vào trong đầu chúng nó.

Mười phút sau, con sói cuối cùng bị đánh gục!

Hoàng Dật giẫm ánh trăng, chậm rãi trở về, trên người sạch sẽ, giống như đi ra ngoài tản bộ một vòng. Bạn đang xem truyện được sao chép tại: TruyenFull.vn chấm c.o.m

"Meo meo~" Đôi mắt to của mèo trắng nhỏ vụt sáng, hài lòng kêu một tiếng, chui ra cái ôm của mèo mẹ, xiêu xiêu vẹo vẹo bò tới trước người của Hoàng Dật, vươn móng vuốt nhỏ, chăm chú ôm lấy cái cổ của hắn, vươn đầu lưỡi thân mật liếm. Hoàng Dật nhắm mắt lại, hưởng thụ em gái thân thiết.

Rất lâu rất lâu trước đây, cũng từng có một cô gái, cũng thân mật với hắn như vậy.

"Xoạt!" Đúng lúc này, trong bụi cỏ lại truyền đến một âm thanh của dã thú, ngay sau đó, một con báo săn đi ra, ánh mắt lạnh nhìn chằm chằm mèo trắng nhỏ.

Hoàng Dật lắc đầu, lần thứ hai đi ra nghênh chiến.

Cả buổi tối này tràn ngập giết chóc, mèo trắng nhỏ mới ra sinh, khí tức non nớt trong đêm tối giống như là một ngọn đèn sáng, hấp dẫn một đợt rồi lại một đợt dã thú kéo tới. Bên trong thậm chí có vài con mãnh hổ, đây là kẻ địch mà linh miêu căn bản không cách nào đối kháng, nhưng dưới sự cường đại từ Thời Gian Chi Nhãn của Hoàng Dật, cũng chỉ có thể ôm hận mà chết.

Dần dần, bốn phía Hoàng Dật chất đầy các loại thi thể, máu tươi làm màu lông của hắn nhuộm thành màu đỏ tươi.

Mà dưới sự bảo vệ của hắn, mèo mẹ và mèo trắng nhỏ đều bình yên vô sự, hắn dường như là bức tường kiên cố nhất trên đời này, không ai có thể đột phá!

Trời dần dần sáng, ánh mặt trời bắn nhanh mà đến, vượt qua mặt đất, vượt qua khu rừng rậm này, tản ra từng đợt ánh sáng vàng rực rỡ, xinh đẹp đến cực điểm, ban đêm nguy hiểm rốt cục trôi qua, kế tiếp là an bình khó có được.

Mèo mẹ lo lắng cả đêm, mệt không chịu được, ôm mèo trắng nhỏ nặng nề ngủ, một lớn một nhỏ hai con mèo xinh đẹp, dường như hai thiên sứ trong cánh rừng này.

Hoàng Dật nhìn chúng nó ngủ yên, thở ra một hơi thật dài, rốt cục yên tâm xuống, kế tiếp chúng nó được an toàn.

Hoàng Dật vươn đầu lưỡi, nhẹ nhàng liếm liếm chúng nó, sau đó lập tức đăng xuất ( Logout).

Ngày hôm nay, là ngày hắn chuyển tới nhà tù công cộng.

Mở hai mắt, Hoàng Dật về tới thế giới hiện thực. Trong phòng giam một mảnh âm u, khe cửa sổ nhỏ duy nhất cũng không có bất luận tia sáng gì. Xuyên qua cửa sổ nhìn ra, bầu trời của thế giới bên ngoài đầy mây đen, tia sét chớp nhoáng, thỉnh thoảng có tiếng sấm truyền đến, tựa như trời gần mưa.

Hoàng Dật đem nhẫn vàng tháo xuống, giấu kín đi, đây là bí mật lớn nhất của hắn! (Đố mọi người chiếc nhẫn giấu ở đâu )

Người khác cả đời đều chỉ có thể bị giam ở chỗ này, ngay cả một quyển sách một quyển tạp chí cũng không có, sinh hoạt tràn đầy khô khan. Nhưng bản thân hắn có chiếc nhẫn này, có thể rong chơi trong Thế Giới Thứ Hai, tiếp tục dẫn dắt tổ chức đi hướng huy hoàng. Chiếc nhẫn này, là tuyệt đối không thể bị người phát hiện, chỉ cần bại lộ ra, vậy tương lai của hắn coi như là hoàn toàn mai táng.

"Kịch! Kịch! Kịch!" Lúc này, ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân, tiếng bước chân này tràn ngập khẩn trương và đề phòng, âm hưởng của bước chân cũng có chút không giống với lúc trước, nhưng Hoàng Dật vừa nghe chỉ biết đây là cảnh ngục.

"Hoàng Dật, thời hạn giam giữ của mày kết thúc! Kế tiếp sẽ chuyển tới nhà tù công cộng!" Rất nhanh, ngoài cửa truyền đến âm thanh của cảnh ngục, ngay sau đó cửa sắt nhúc nhích, chậm rãi mở.

Cánh cửa này đã rất lâu không được mở ra, từ khi Hoàng Dật bị giam vào đến nay, thì chưa từng mở qua.

Hoàng Dật đứng dậy, từ trong bóng tối chậm rãi đi ra, thân thể mông lung dần dần trở nên rõ ràng.

Ngoài cửa sắt là hai người cảnh ngục vũ trang hạng nặng, bọn họ ngày hôm nay đặc biệt mặc một thân quần áo màu trắng rất kỳ lạ, loại quần áo này là đồ điện, trên đó có điện cao thế đang chảy, chỉ cần phạm nhân đụng vào quần áo cụa bọn họ, lập tức sẽ bị điện cao thế giật cho hôn mê! Mà đầu của bọn họ, thì mang mũ trong suốt, giống như lớp vỏ thủy tinh, đem đầu của bọn họ phủ hoàn toàn, loại mũ giáp này chất liệu vô cùng kiên cố, ngay cả đạn đều bắn không vỡ.

Trong mũ giáp trong suốt, là hai cặp mắt đề phòng, hai cặp mắt ấy gắt gao địa nhìn chằm chằm Hoàng Dật, trong ánh mắt để lộ ra một vẻ khủng hoảng và bất an, tuy rằng bọn họ đã mặc đồ điện, nhưng vẫn không có cảm giác an toàn. Chủ tịch của Liên Bang Thế Giới Bắc Dã Khang dưới tầng tầng lớp lớp bảo hộ, lại vẫn bị Hoàng Dật ám sát bỏ mạng, mà bọn họ chỉ là hai gã cảnh ngục bình thường, tại trước mặt Hoàng Dật thật sự rất khó trấn định được.

Rốt cục, Hoàng Dật đi ra, đây là hắn lần đầu tiên đi ra phòng giam, một cảm giác tự do nhất thời bao phủ xuống. Tuy rằng hắn vẫn còn đang trong Hoa Hồng Ngục Giam, có cánh cũng không thoát, nhưng ít ra đã không còn bị giới hạn trong cái phòng giam âm u hắc ám kia nữa.

"Đi thôi!" Hoàng Dật liếc mắt nhìn hai gã cảnh ngục hạng nặng vũ trang nói, ngữ khí có chút đảo khách thành chủ, tựa như hắn là cảnh ngục, mà hai gã cảnh ngục này mới là phạm nhân.

Hai gã cảnh ngục lập tức tiến lên, bắt đầu dẫn đường. Ba người đi qua từng phòng giam, trong những phòng giam này là những tên tù phạm bị giam riêng biệt, bọn họ hâm mộ nhìn chằm chằm Hoàng Dật ngoài cửa.

Hoa Hồng Ngục Giam rất lớn, bên trong giam giữ rất nhiều tội phạm trên thế giới, bên trong chia làm nhiều khu khác biệt. chỗ phòng giam của Hoàng Dật là khu biệt lập, ở đây tất cả đều là phòng giam riêng biệt, dùng để giam cầm riêng tù phạm, tù phạm bị giam ở chỗ này ngay cả một người nói chuyện cũng không có, sinh hoạt cực kỳ khô khan.

Mà nhà tù công cộng thì không giống, bọn họ có thể hoạt động trong một ít phạm vi theo quy định của Hoa Hồng Ngục Giam, không hề bị giới hạn trong một phòng giam nhỏ, tù phạm có thể giao lưu với nhau.

Hiện tại, Hoàng Dật sẽ chuyển vào nhà tù công cộng nơi mà tất cả phạm nhân bị giam biệt lập hâm mộ!