Anh Hùng Thời Loạn

Chương 13: Diệp Diễm đến




Không thấy vẻ điềm tĩnh của anh ta nữa, ngược lại còn lộ ra ánh mắt chờ mong, Trình Thanh Lam không nói được gì, trái tim chợt mềm nhũn đến mức hỗn loạn. Làm sao có thể mềm lòng như vậy? Như thể sóng triều trên biển tạt vào bờ cát mềm mại.

Tới vùng đất chết, chắc chắn Hồng lão đại và quái thú đã khiến cô kinh hồn bạt vía nhiều ngày. Mà Đinh Nhất, người lính đánh thuê có nụ cười lãng tử, nói rằng sẽ bảo vệ cô mãi mãi, không thể nghi ngờ là chỗ dựa vững chắc nhất của cô. Nhưng sự che chở không cần nguyên do, những bí mật như có như không khiến cô không thể nào kháng cự, lại sinh lòng cảnh giác.

Trước mặt người đàn ông mang gien bán thú và thân phận hèn mọn này, một tên lính quèn, một kẻ chưa quen biết được bao lâu, một kẻ không có quan hệ gì với cô cả, lại có thể là giống đực đầu tiên khiến cô yên tâm và cảm động trong chuỗi ngày dài nơi đây. Tay hai người nắm chặt, không mang theo chút dục vọng và mưu tính nào, chẳng qua cô mang tới cho anh cảm giác mềm mại ấm áp, còn anh mang tới cho cô cảm giác ấm áp yên ổn. Tựa như hai người bạn thân quen lâu năm, chỉ là cái nắm tay đơn giản, liếc nhìn lẫn nhau.

Thật ra cô chưa nói gì nhưng cũng muốn biết thêm chút về anh.

“Được rồi!” Cô thở dài một hơi, “Tùy anh.” Ánh mắt của cô chợt trở nên kiên định, “Binh lính bán thú A Thành, tôi không nhu nhược như vẻ bề ngoài. Lát nữa Diệp Diễm tới đây, anh không cần lên tiếng, tôi cũng sẽ cố hết sức để bảo vệ anh.”

A Thành nhìn chằm chằm vào đôi mắt trong veo như nước biển và chóp mũi hơi vểnh thanh tú quật cường mà không lên tiếng. Sau đó mới thốt lên một chữ trầm ấm: “Được.”

Cô muốn bảo vệ anh? Một phụ nữ muốn bảo vệ một bán thú? Tay trái đặt bên người mình của bán thú đột nhiên siết chặt lại trong vô thức, rồi lại buông ra. Anh phát hiện bản thân mình lại muốn nắm lấy bàn tay bé nhỏ kia của cô.

Nhưng cô lại không hề phát hiện ra, tay cô cho vào trong ba lô của mình lấy ra một miếng thịt khô. Cô cắn một miếng rồi ném nửa còn lại cho anh. Anh chìa tay ra bắt lấy.

“Ăn chút đi! Bổ sung năng lượng!” Cô nói với vẻ rất thành thạo.

“Ừm.” Bán thú lặng lẽ cắn thịt khô, mùi vị cũng được. Ngẩng đầu lên lại thấy hàm răng nho nhỏ trắng tinh trong đôi môi đỏ của cô đang cắn miếng thịt khô, để lại dấu răng nhạt.

Chết. . . . . . tiệt!

Miếng thịt khô cực kỳ hiếm hoi trên vùng đất chết này đột nhiên trở nên nhạt nhẽo vô vị. Yết hầu chợt siết chặt, anh nhìn chằm chằm vào cô. Cô tỏ vẻ “Hiểu rồi”, cắn một miếng thịt khô rồi lấy một bình nước nhỏ từ trong ba lô ra, nói không rõ tiếng: “Khô quá hả? Đây!”

Nhận lấy bình nước, bán thú cười tự giễu, ngửa đầu uống sạch để dập tắt sự khó chịu ngứa ngáy trong lòng. Cúi đầu lại liếc thấy cô trừng lớn hai mắt, dáng vẻ không nỡ. Bán thú chợt bật cười: “Chỉ có một bình nước?”

“Ặc. . . . . .” Cô khoát tay, “Không sao đâu.”

Ngón tay cái của bán thú nhẹ nhàng vuốt ve mu bàn tay cô, giọng điệu dịu dàng: “Đừng lo. Nhà tôi còn chút nước và đồ ăn, đều cho em hết.”

“Được! Cảm ơn!” Mày cô giãn ra, cười nói sang sảng, “Nếu tôi có thể thuận lợi giải quyết vấn đề với Diệp Diễm rồi hẵng nói.”

Ăn uống no đủ, dưới yêu cầu của Trình Thanh Lam, hai người buông bàn tay đã nắm chặt rất lâu ra. Hoàng hôn trải dần về phía tây, lúc chạng vạng, cửa nhà kho không hề mong đợi lại được bao phủ bởi ánh trời chiều màu vàng kim.

Đối diện cửa nhà kho là bức tường của một nhà kho khác ở đằng trước. Xung quanh nhà kho vẫn im ắng như cũ, nhưng Trình Thanh Lam lại nghe thấy chấn động trong không khí. Cô trấn tĩnh tập trung, quả nhiên nghe thấy tiếng động cơ truyền tới từ rất xa. Phân biệt kỹ càng, âm thanh này giống với tiếng xe bọc thép cô nghe thấy trước cửa nhà Diệp Diễm sáng nay.

Cô hết sức tập trung, cũng không chú ý A Thành ở bên cạnh hơi nhíu mày.

“Diệp Diễm tới rồi.” Trình Thanh Lam nhìn A Thành, cô giải thích, “Thính giác của tôi tốt hơn người bình thường, cho nên có thể nghe thấy tiếng động từ rất xa.” Thấy anh gật đầu, Trình Thanh Lam hít sâu một hơi rồi đứng lên. A Thành cũng lập tức đứng lên. Anh cao hơn cô nửa cái đầu, thân hình cao lớn tĩnh lặng đứng sừng sững trước mặt cô.

“A Thành, tôi không phải là người của thời đại này. Tôi đến từ năm 2010, hơn hai trăm năm trước.” Thấy anh đột nhiên nhíu mày, nhìn cô đầy kinh ngạc, cô nói bình thản, “Đừng hỏi tôi vì sao, bản thân tôi cũng không biết vì sao vừa tỉnh lại đã xuyên không tới đây. Tôi cũng muốn tìm ra đáp án. Có phải rất khó tin không?”

“Không.” A Thành nhìn nụ cười gượng của cô, giọng điệu ôn hòa kiên định, “Tôi tin em. Nghe nói vài thập niên trước chính phủ nghiên cứu chế tạo ra cỗ máy thời gian, kênh khoa học đã từng đưa tin. Nhưng về sau không thấy đả động gì nữa, có người nói là trò bịp bợm.”

Ánh mắt Trình Thanh Lam sáng lên. Ngay cả anh cũng từng nghe nói, xem ra cỗ máy thời gian thật sự tồn tại. Nghe thấy tiếng động cơ trầm thấp càng lúc càng gần, cô nhìn anh bằng ánh mắt bừng sáng: “Dù là nguyên nhân gì đi nữa, tôi nhất định sẽ tìm ra đáp án. Mấy ngày trước, tôi phát hiện ra có người đã cài đặt thiết bị trên người mình.” Thấy mắt anh trầm xuống, cô mỉm cười: “Xem đồ tốt nhé! Anh xem đây!” Cô vén chiếc áo khoác đen bao quanh người, nhìn anh rồi duỗi tay về phía dưới rốn mình. Ánh mắt người thú khóa trên người cô.

“Rắc rắc rắc!” Tiếng vang quen thuộc, biến đổi nhanh chóng. Cô gái nhu nhược trắng như tuyết trong nháy mắt biến thành chiến sĩ oai hùng hiên ngang. Cô giơ tay trái lên, cười với anh: “Cũng được đấy chứ!”

“Rất. . . . . . được. . . . . . " Bán thú như thể mất hồn, ánh mắt dán chặt trên người cô. Khác hẳn với vẻ thâm trầm yên tĩnh lúc trước. Bây giờ đôi mắt của anh bị thân hình trước mắt làm cho bùng cháy. Vẻ dịu dàng trong suốt lướt qua, chiếm lấy sự kiềm chế mơ hồ dày đặc.

Bán thú gầm lên một tiếng trầm thấp trong cổ họng. Trình Thanh Lam không hiểu, cúi đầu liếc nhìn theo bản năng, nhất thời cô bị chính bản thân khiến mình sụp đổ. . . . . .

“Aaaaa!” Hét lên một tiếng, cô luống cuống che người mình, “Anh quay đi! Mau lên!”

Bán thú thấy cô chợt đỏ hết mặt và cổ, anh nở nụ cười không kiềm chế được. Di chuyển bước chân nặng nề, xoay người qua chỗ khác.

Trình Thanh Lam chỉ cảm thấy mất hết cả mặt. Sao cô lại quên mình đang mặc bộ đồ thiếu vải màu đỏ tím kia? Vốn dĩ cũng có phần phóng đãng quá mức, bây giờ sau khi trang bị khắp người: Kim loại, súng đạn và bao da, từ dáng vẻ lộ liễu quyến rũ đơn thuần, lột xác điệu nghệ thành . . . . . . phong cách SM . . . . . .

“Không được quay lại!” Cô xoay người qua chỗ khác, nghe thấy con thú sau lưng lên tiếng trầm thấp. Cô vội vàng thu hồi trang bị, cởi bộ đồ lộ liễu kia, thay áo ba lỗ quần soóc, rồi mở trang bị lần nữa.

“Được rồi.” Mặt cô vẫn đỏ bừng, ấp úng xoay người, “Anh đừng hiểu lầm, đừng nghĩ lung tung. Vừa rồi không phải tôi để anh thấy dáng vẻ hở hang của tôi đâu, tôi muốn anh xem trang bị trên người tôi. . . . . .”

“Như vậy cũng rất đẹp.” A Thành ngắt lời cô. Thật ra, đâu chỉ có rất đẹp. Có lẽ cô quá căng thẳng nên cả đầu vai và phần đùi trắng noãn đều ửng hồng. Như vậy. . . . . . đâu chỉ là rất đẹp?

Tiếng động cơ dừng lại ở nơi không xa. Vẻ mặt Trình Thanh Lam đanh lại. Cô không do dự nói: “Bán thú, anh ở lại đây, tôi ra ngoài. Nếu tôi đi cùng họ rồi thì anh lén trốn đi, đừng để họ phát hiện.”

“Được.” A Thành gật đầu, anh gọi tên cô, “Thanh Lam, nếu cần em hãy gọi tôi giúp đỡ.” Anh cúi đầu nhìn cô, “Tôi sẽ tận lực giúp em.”

Có lẽ do căng thẳng nên cô quên mất điều gì đó, lại có thể gọi anh là “Bán thú” tự nhiên lưu loát vô cùng.

——————————————

Chiếc xe bọc thép màu bạc như thể một chiếc hòm kim loại hình bầu dục, phía dưới có gắn bánh xích bẹp. Dưới ánh mặt trời, bề ngoài giống như thể lỏng của chiếc xe bọc thép không hề phản quang, cũng khiến người khác không thể nhìn thấy tình hình bên trong.

Trình Thanh Lam đứng sau bức tường của một nhà kho, cảnh giác nhìn chiếc xe bọc thép ở bên phải từ từ mở cửa ra. Một đôi chân dài mạnh mẽ bước ra, đôi bốt da giẫm mạnh xuống đất. Người đàn ông với dáng người cao ngất xuất hiện, khoác bộ quân trang chỉnh tề, vành mũ kéo xuống thấp, chỉ có thể nhìn thấy đường nét tuấn lãng quanh mặt.

Chân Trình Thanh Lam phát lực, bổ nhào tới bằng tốc độ nhanh vô cùng. Người đàn ông bỗng nhiên quay đầu, nhanh chóng đưa tay về phía khẩu súng bên hông. Hai binh lính cầm súng vội vã lao ra từ cửa xe đã mở sẵn.

Trong lúc ngàn cân treo sợi tóc giương cung bạt kiếm này, sự việc lại phát triển theo hướng chẳng ai ngờ tới! Chỉ nghe thấy một tiếng “Uỳnh!!!!” chấn động.

Người đàn ông nhíu mày, nhìn chiếc xe bọc thép trước mặt bị lõm vào do cú va chạm, và cả người phụ nữ đang run rẩy đứng lên từ hố lõm đó.

Chệch rồi. . . . . . Trình Thanh Lam cảm thấy vô cùng xấu hổ và bực mình. Cô vốn định vọt tới bên cạnh anh ta, dùng khí thế sét đánh không kịp bưng tai, chĩa súng vào động mạch cổ của anh ta, sau đó nói lạnh lùng: “Diệp Diễm, tôi là Trình Thanh Lam. Như anh mong muốn, tôi đã tới.”

Ai ngờ cửa trước của xe chợt mở ra, có người lính thăm dò xuất hiện vừa đúng phạm vi chiếc trảo trên tay phải của cô. Chiếc trảo này như thể cây sui(*), để tránh ngộ thương, cô nghiêng người né tránh theo bản năng. Kết quả bởi vì vẫn chưa sử dụng “Phong Hỏa Luân" dưới chân thành thạo nên cô lập tức mất thăng băng, đụng mạnh vào thân xe!

* Cây sui (Antiaris toxicaria) hay ở một số vùng thường gọi là cây Thuốc bắn là loài cây rất độc. Khi nhựa của cây ngấm vào cơ thể người và động vật máu nóng thì cái chết đến rất nhanh. Từ xa xưa các thợ săn dân tộc ít người ở miền núi đã dùng nhựa của loài cây này để tẩm vào mũi tên để săn thú rừng.

“Là cô?” Giọng nam vang lên trên đỉnh đầu, cô giật mình, nòng súng kim loại màu xám trên tay trái giơ lên nhanh như chớp. Mà nòng súng lạnh băng của người đàn ông cũng chĩa lên trán cô gần như cùng lúc. Trong nháy mắt hai người cùng nhắm vào chỗ hiểm của đối phương!

Mà sau khi hai người lính phía sau đã phản ứng kịp, cũng giơ súng tự động chĩa thẳng vào người cô.

Trình Thanh Lam ngơ ngẩn nhìn người đàn ông trước mặt. Là anh ta, không phải Diệp Diễm ư? Thế là mình đã tấn công vô ích!

Người trước mặt đúng là Trần Giai Tân đến chỗ Đinh Nhất chuyển lời.

Bỗng nhiên từ trong nhà kho ở đằng xa truyền tới tiếng cười trầm thấp mơ hồ. Trình Thanh Lam giật mình. Quả nhiên, Trần Giai Tân cũng nghe thấy. Anh ta nhíu mày, nhìn nhà kho cách đó không xa: “Cô còn có người giúp đỡ? Ai? Ra đây đi!”

“Không có ai cả!” Trình Thanh Lam nói, “Đinh Nhất không tới, tôi đi một mình!”

Nhưng rõ ràng Trần Giai Tân không tin, súng của anh ta và Trình Thanh Lam đều chĩa vào trán đối phương đầy căng thẳng.

“Cô bảo anh ta ra đây, tôi không làm khó các người.” Trần Giai Tân nói. Trình Thanh Lam lắc đầu: “Anh ta chỉ là một người qua đường bình thường, không liên quan gì tới tôi. Không phải anh muốn tôi đến chỗ Diệp Diễm sao? Tôi đến rồi, anh đưa tôi đi. . . . . . A!”

Kinh nghiệm chiến đấu của Trình Thanh Lam quá ít ỏi so với Trần Giai Tân, ít đến thảm thương. Vừa rồi chẳng qua là anh ta dụ cô nói. Trong khi cô nói thì thân thể anh ta chợt nghiêng sang bên, bàn tay tóm lấy nóng súng của cô, súng lục trên tay di chuyển nửa tấc, nhắm ngay huyệt thái dương của cô.

Bị bắt rồi. . . . . . Trình Thanh Lam hơi bực mình, nhưng vẫn không kiềm chế được liếc mắt về phía nhà kho ở đằng xa, hi vọng A Thành trốn được. Bán thú ngu ngốc, lúc này rồi mà còn cười được? Vì thấy mình quá nhếch nhác ư? Thật sự quá ngu ngốc!

Trần Giai Tân liếc nhìn hai binh lính kia. Hai người gật đầu, cầm súng đi chầm chậm về phía nhà kho.

“Sao Diệp Diễm lại không tới?” Cô nhìn chằm chằm vào nhà kho rồi hỏi.

Trần Giai Tân không trả lời, ánh mắt cũng nhìn nhà kho kia. Thật ra với trình độ cảnh giới của anh, khi Trình Thanh Lam lén lút tiến đến mai phục, anh cũng phát hiện ra sự khác thường. Nhưng mà không ngờ cô ta lại lao tới xe bọc thép như vậy. . . . . . Có điều người đàn ông trong nhà kho, nếu như không phải anh ta cười một tiếng rất nhỏ, Trần Giai Tân hoàn toàn không thể phát hiện được sự tồn tại của anh ta. Anh nhỏ mồ hôi lạnh.

Hai binh lính cầm súng tới gần nhà kho đột nhiên cứng đờ người, họ không hẹn mà cùng buông súng xuống. Ở chỗ rẽ giữa hai nhà kho, đôi bốt da quân đội bước từng bước vững vàng.

Đó là một người đàn ông cao lớn xa lạ. Anh ta mặc áo sơ mi quân đội màu xanh nhạt và quần rằn ri màu xanh sẫm. Anh ta mang đường nét đã qua rèn luyện của quân nhân, cực kỳ điển trai. Tay phải của anh ta giơ nhanh lên thái dương dứt khoát mạnh mẽ, chào kiểu quân đội đáp lại hai binh sĩ cứng ngắc nghiêm nghị. Anh đi từng bước tới trên mặt đất phủ ánh nắng chiều màu vàng nhạt. Hai binh lính nắm chặt súng đi theo sau anh ta với lòng kính nể. Mái tóc ngắn đen nhánh, làn da màu đồng. Dưới hàng lông mày lạnh lùng đậm như mực là đôi mắt thâm trầm kiên định của quân nhân.

Anh sải bước đến trươc mặt Trình Thanh Lam và Trần Giai Tân, đôi chân thon dài dừng lại. Anh ta không nhìn, chỉ giơ tay đẩy nòng súng của Trần Giai Tân ra.

“Lão đại. . . . . .” Trần Giai Tân lên tiếng khó xử. Nhưng mà người đàn ông như thể không nghe thấy gì, cúi đầu nhìn Trình Thanh Lam. Tay phải thon dài mạnh mẽ nhanh chóng tóm lấy tay trái đang cầm súng của cô, giọng nói lại trầm ấm êm tai như tiếng nước chảy: “Đụng có đau không?”

“Bán . . . . . . bán thú?” Trình Thanh Lam ngẩng đầu nhìn người đàn ông lạnh lùng điển trai đó, cô nghe thấy giọng nói của mình khẽ run.