Anh Là Bản Tình Ca Mùa Đông

Chương 5




Khi tôi hết cơn đau, chúng tôi quay lại nước Đức. Dừng chân ở Frankfurt hai ngày thì đến nước Pháp.

Nơi đầu tiên chúng tôi đặt chân đến chính là thủ đô Paris hoa lệ. Đây là thành phố đầy sự đối lập bởi vẻ xinh đẹp, tao nhã và dơ dáy bẩn thỉu cùng tồn tại. Nhưng nó vẫn có một sức hút mê người, như là thần thoại đối với tôi. Mont thì ngược lại, tuy yêu thích vẻ đẹp lung linh của Paris vào ban đêm nhưng lại cực ghét sự lạnh lùng của người dân nơi đây.

Tôi nghĩ đó cũng là nguyên nhân khiến Paris chẳng mấy nhiệt tình với những nghệ sĩ đường phố. Thu nhập của Mont vì vậy cũng ít đi, so với giá cả đắt đỏ của thành phố này thì thật sự khó khăn. Nhưng những đêm đứng trên tháp Eiffel ngắm cảnh đêm thành phố, vẻ đẹp huyền ảo này có thể dễ dàng bù đắp mọi sự tức giận.

Nửa đêm, đường phố vẫn chật ních người. Có những người đàn ông say rượu bước xiêu xiêu vẹo vẹo. Có những ả gái điếm đứng trong mấy con ngõ nhỏ mời khách. Có những người không muốn ngủ, lang thang không mục đích như tôi và Mont.

Xuyên qua những con đường không biết tên. Đi ngang qua những cửa hàng tuy đã đóng cửa nhưng nhờ ánh sáng dịu vàng của ngọn đèn đường hắt lên tấm kính, tôi vẫn nhìn rõ chiếc ghế dựa và chậu hoa nhỏ bên cạnh nó.

Chai rượu trên tay tôi đã hết từ lâu. Đôi chân cứ bước đi liêu xiêu nhấp nhô. Chúng tôi đã gặp một vài người bạn của Mont, cùng uống rượu, tán gẫu, cùng đi bar. Đến giờ phút này đầu óc tôi rất mơ hồ, sự tỉnh táo đã treo trên chín tầng mây.

Bỗng dưng tôi đạp trúng chai rượu rỗng của ai đó vứt trên đường nên chân hơi lảo đảo. “Cẩn thận!”. Mont nhanh chóng nắm lấy tay tôi. Nhìn vào ánh mắt đối diện mình, tôi cười khẽ, lắc lắc đầu rồi tiếp tục bước đi.

“Mont, chúng ta quen nhau được mấy ngày nhỉ?”. Tôi quơ quơ vỏ chai rượu, hỏi anh. Tôi cũng muốn tính thử xem đã bao lâu nhưng đầu óc trì trệ chẳng nghĩ nổi.

“Hơn hai tuần rồi”. Hai tay Mont đút vào túi quần, vì không mang theo đàn violon phía sau nên bước chân của anh nhanh nhẹn hẳn lên.

“Thời gian trôi nhanh thật….”. Tôi cười cười xoay một vòng. “Trước đây tôi chưa bao giờ nghĩ bản thân sẽ sống thế này”.

“Cô yêu thích cuộc sống này không?”.

“Thích. Nhưng đây chỉ là một khúc nhạc đệm mà thôi…”. Tôi ngừng trong giây lát rồi vụt chạy đến ngã tư đường phía trước thì dừng lại, quay người về phía Mont hét lên: “Giống như bây giờ tôi đứng giữa ngã tư đường đầy nguy hiểm này. Tuy có cảm giác mạo hiểm nhưng chỉ là trong thời gian ngắn ngủi. Rồi tôi vẫn sẽ phải quay lại bước trên vỉa hè như cũ”.

Nói xong tôi bước đi. Cùng lúc đó bên trái vang lên tiếng còi xe inh ỏi. Tôi nghiêng đầu nhìn qua, chỉ thấy đèn xe sáng rực trước mắt.

Một giây sau, tôi đột nhiên bị lôi vào một vòng tay ấm áp. Một cơn gió mạnh và một tràng chửi rủa sạt qua ngay sau lưng. Tôi ngẩng đầu lên, chạm vào ánh mắt thâm thúy của Mont.

Tôi nghĩ chắc tôi say lắm rồi nên dưới bầu trời đêm Paris, dưới sự xúi giục của men say, dưới ánh mắt chăm chú của anh. Khi anh cúi người, đôi môi man mát chạm vào chóp mũi của tôi, tôi chủ động kiễng chân, ngẩng đầu lên. Hôn anh.

Khi nhắm mắt lại tôi mơ mơ màng màng nghĩ: Nếu như đây là một đoạn nhạc đệm điên cuồng trong đời tôi thì cứ để nó điên hơn nữa đi.