Anh Lính Là Người Chồng Tốt

Chương 12-2




“Cha, mẹ, con xin lỗi vì đã dậy muộn! Bây giờ mới lên đường chắc vẫn kịp chứ ạ?”.

“Không muộn, sao con không ngủ thêm chút nữa? Buổi chiều đi vẫn kịp mà”. Khổ con bé, trời sáng mới được ngủ, thân thể nhỏ bé bị con trai giày vò còn nhớ hôm nay phải đi thăm họ hàng, đúng là một đứa bé hiểu chuyện!

Phương Di bảo dì giúp việc đưa bát tổ yến nói: “Con uống cái này trước đi, dì làm cơm là được rồi! Tổ yến này chị cả đưa tới, rất bổ cho phụ nữ!”.

Điền Mật Nhi nghe hiểu ám hiệu trong lời nói của bà thì ngượng ngùng! Nhưng mà cô rất đói, vẫn cầm lấy ăn kệ ánh mắt đùa giỡn của bà. Sau khi Triệu Phương Nghị vào phòng với Triệu Quốc Đông thấy cô thì ngạc nhiên. Trong lòng vẫn biết hôm qua anh đã giày vò cô như thế nào, không ngờ cô lại dậy sớm như vậy.

Điền Mật Nhi thấy anh trở lại cũng không dám ngẩng đầu nhìn, chỉ có lúc xới cơm cho anh thì nhìn lén anh. Thấy anh đang ăn chân gà thì Điền Mật Nhi cảm thấy đời này thật hạnh phúc hoàn mỹ, cảm ơn ông trời, cảm ơn đã cho cô trùng sinh!

Buổi chiều vợ chồng son mang theo chút rượu thuốc lá đi thăm họ hàng. Đến các nhà đều như cưỡi ngựa xem hoa (chỉ việc làm qua loa đại khái), ngồi chưa ấm chỗ đã đứng dậy đến nhà khác. Đến các nhà hầu như đều là bậc cha chú trong nhà nhưng đều không gây khó khăn với Điền Mật Nhi mà còn khen cô là đứa bé tốt cũng ám hiệu nàng phải biết ơn nhà chồng. Điền Mật Nhi cũng nhất nhất nghe theo, khiêm tốn tiếp nhận, không hề giống kiếp trước phản bác hay ra vẻ thanh cao làm mấy người rất vui.

Sau đó còn đi mua ít đồ để trở về Điền gia, thấy thời gian không sai biệt lắm Triệu Phương Nghị từ chối mọi người và đi về. Tuy mệt một chút nhưng thu hoạch rất tốt, mỗi nhà đều tặng lễ rất hậu, Điền Mật Nhi cầm thấy nặng tay. Triệu Phương Nghị thấy cô cười tít mắt dù giống như hám tiền nhưng không hề lỗ mãng mà rất đáng yêu. Anhđưa phần quà của mình cho cô, Điền Mật Nhi sửng sốt.

“Về sau em sẽ giữ những cái này”. Triệu thiếu tá nói.

Tốt quá! Điền Mật Nhi nghiêng người ôm Triệu Phương Nghị đang lái xe hôn một cái, sau đó ngồi đếm xem hôm nay được bao nhiêu tiền.

Cảm giác được cô hôn rất tốt, Triệu Phương Nghị âm thầm sung sướng một lúc, suýt rẽ nhầm đường mới hoàn hồn lại.

Lúc tối Phương Di liên tục dặn dò Triệu Phương Nghị: “Tối nay không được làm gì con bé đâu, ngày mai phải về Điền gia rồi đừng để cho người ta nghĩ nhà mình ngược đãi cô dâu!”.

Triệu Phương Nghị không muốn nhịn nhưng cũng gật đầu đồng ý có lệ. Sống cứ khổ như vậy, khó khăn lắm mới cưới vợ mà chỉ có thể nhìn. Điền Mật Nhi về nhà thì vẫn khẩn trương, bây giờ ở dưới vẫn đang đau rát, hôm qua là lần đầu tiên. Triệu Phương Nghị nhìn cô một cái, cởi quần áo, kéo Điền Mật Nhi từ trong chăn ra. Giữ chặt tay chân đang quơ đạp của cô, tắt đèn nói: “Ngủ!”.

A! Thế thôi! Bỏ qua cho cô? Cô cảm thấy không chân thật!

Triệu Phương Nghị nhìn ánh mắt của cô dường như không tin lời anh: “Sao? Em thất vọng à? Ngày hôm qua anh không làm em thỏa mãn à? Vậy chúng ta tiếp tục nhé!”.

“Không cần, không muốn, em muốn ngủ!”. Cô sợ anh đổi ý, vội vàng tìm vị trí thoải mái nhắm mắt ngủ.

Đáng ghét, thịt người này cứng quá, vỗ lại vỗ!

“Rốt cuộc em có ngủ không, không thì chúng ta làm việc”. Triệu thiếu ta không chịu được sự quấy giầy nổi giận. Anh phải dùng bao nhiêu tự chủ mới chịu đựng được lửa nóng trong người để ôm cô ngủ, thế mà cô lại còn chọc anh.

“Hì hì!”.

Thiếu tá phát uy thì Điền Mật Nhi cũng hơi sợ không dám phản kháng, vội vàng rúc nách ôm eo anh. Cô rất mệt mỏi, lúc đầu thì giả bộ ngủ nhưng sau đó nhắm mắt ngủ thật, mà tư thế ngủ cũng không ngoan, bắp chân thon dài gác lên người bên cạnh. Người khổ là Triệu Phương Nghị, ôm người đẹp trong lòng nhưng không được ăn, thỉnh thoảng còn bị cô quấy rầy.

Sao hôm qua anh không phát hiện ra cô còn tật xấu này? (tác giả: mồ hôi, không phải là bị anh giày vò không còn sức sao?)

Mẹ! Ngay cả đệ đệ đang dựng cũng bị đầu gối của cô thúc cho một cái!