Anh Nghĩ Anh Sẽ Không Thích Em

Quyển 1 - Chương 57




Mặc dù nụ hôn này rất triền miên, rất thâm tình, rất nóng bỏng.

Nhưng Tiết Giai Ny cũng không có vì vậy mà bị đánh mất tâm trí, ở trên phương diện tình cảm phụ nữ luôn luôn thù rất dai, người từng làm tổn thường cô, sao cô có thể quên được?

Cô càn giãy giụa dữ dội, anh càng ôm cô chặt hơn, như muốn khảm cô vào trong cơ thể của mình.

Cho đến khi hôn cô tới sắp hít thở không thông, anh mới lưu luyến buông môi cô ra, còn chưa kịp mở miệng, trên mặt liền truyền đến cảm giác đau đớn.

Một tiếng "Chát!" thanh thúy vang lên.

Quan Hạo Lê nhớ đây là lần thứ hai mình bị ăn tát rồi, nếu là trước kia, anh cảm thấy chuyện này tuyệt đối không thể nào xảy ra trên người mình.

Nếu xảy ra, người phụ nữ đó có thể cút đi vĩnh viễn.

Nhưng người phụ nữ to gan đó không chỉ xuất hiện, mà còn khiến anh không thể làm gì, cam nguyện chịu đựng.

"Anh xem tôi là gì!" Tiết Giai Ny dùng sức lau khóe miệng một cái, bên môi nhếch lên một nụ cười lạnh.

"Ny Ny, em luôn là người trong lòng anh, vĩnh viễn không hề thay đổi." Giọng nói của Quan Hạo Lê trầm thấp dịu dàng.

"Bớt nói mấy lời ngon tiếng ngọt đi, tôi sẽ không tin tưởng anh nữa !"

Tiết Giai Ny nói xong, liền xoay người muốn rời đi, cô nhớ rất rõ ràng lời anh nói trước khi rời đi, nếu cô gặp được người thích hợp thì. . . . . .

Anh xem mình là đứa trẻ mới lên ba sao? Giải thích một chút là xong?

"Ny Ny, anh thật sự có nỗi khổ tâm, nghe anh giải thích được không?" Quan Hạo Lê kéo cánh tay của cô.

"Đừng nói mấy cái nỗi khổ tâm chó má của anh cho tôi nghe! Sớm biết có bây giờ, lúc đầu đừng tới trêu chọc tôi! Anh là một tên lừa gạt khốn kiếp!" Tiết Giai Ny tức giận hất tay anh ra.

"Anh hối cải để làm người mới rồi." Quan Hạo Lê da mặt dày nói.

"Xin lỗi! Đã trễ rồi!" Tiết Giai Ny từ chối rất trực tiếp.

"Ny Ny. . . . . ."

"Câm miệng! Đừng gọi buồn nôn như thế! Anh như vậy sẽ chỉ làm tôi chán ghét thêm!"

Giọng điệu của Tiết Giai Ny rất cứng rắn, không thèm nhìn anh một cái, trong nháy mắt thừa dịp anh sợ sệt, xoay người chạy, cô sợ mình cố giả vờ kiên cường sẽ không chống lại được lời ngon tiếng ngọt của anh, rời đi, là lựa chọn tốt nhất.

Nhìn bóng lưng của cô đi xa, Quan Hạo Lê ảo não đấm một đấm lên trên vách tường, vô cùng thất bại!

Sau hôn lễ, anh đều chỉ có thể đứng xa xa nhìn, đến gần một chút sẽ bị hung hăng nhìn chằm chằm, thật sự là khổ không thể tả.

Trong lòng cực kỳ phiền muộn!

*****

Buổi tối, tất cả mọi người đều đi náo động phòng, Quan Hạo Lê thật sự không có tâm trạng đó, trong lòng chỉ luôn nghĩ tới một người, đợi cơ hội tới sẽ lôi cô đi tử hình ( ý ở đây là đăng ký kết hôn ).

Buổi tối các khách mời đều ở bên trong khách sạn, một mình Tiết Giai Ny ở trong phòng nhàm chán, liền một mình đi ra ngoài, bởi vì gần tới lễ Giáng Sinh, trên đường phố cũng giăng đèn kết hoa, tràn đầy không khí náo nhiệt vui mừng.

Bất tri bất giác, liền đi tới bờ sông Thames.

Dưới bóng đêm, sông Thames đẹp đến khiến người ta lóa mắt, cây cầu tháp Luân Đôn cao ngất đồ sộ, giống như là một bức tranh lay động lòng người, Tiết Giai Ny hơi hối hận khi ra ngoài mà quên mang máy chụp hình.

Cô kinh ngạc đứng ở bờ sông, mặc cho gió lạnh thổi lất phất, thật may là mùa đông ở đây không quá lạnh, nếu không, trở về sẽ bị cảm.

Từ từ đi dọc theo bờ sông, gặp không ít các đôi tình nhân và vợ chồng, mười ngón tay đan xen, vô cùng ân ái.

Cuối cùng, cô dừng chân ở trên cầu tháp Luân Đôn, cảm nhận sự cổ điển của nó, nhìn thuyền bè đi qua đi lại trên mặt sông, trong lòng bỗng nhiên bình tĩnh lại.

Đi lên cầu thang vào trong tháp, bên trong có viện bảo tàng, phòng triển lãm, cửa hàng và quán bar, cô đi một vòng ở trong phòng triển lãm, không ngờ bắt gặp một người mà cô không muốn gặp nhất.

"Thật trùng hợp! Ở đây mà cũng có thể gặp nhau."

Quan Hạo Lê cười híp mắt chào hỏi với cô, Tiết Giai Ny nhìn thấy nụ cười đó rất chướng mắt!

"Âm hồn không tan." Cô thì thầm một tiếng, không để ý tới anh, chuẩn bị rời đi.

Cuộc "gặp gỡ tình cờ" này đương nhiên là Quan Hạo Lê cố ý tạo ra, từ lúc Tiết Giai Ny đi ra khách sạn, anh liền len lén đi theo phía sau cô, mãi cho đến nơi này mới hiện thân.

"Cái này gọi là hữu duyên, bất luận đi tới đâu, cũng có thể gặp." Quan Hạo Lê cười hì hì đi theo cô.

"Anh có thấy phiền hay không!" Tiết Giai Ny không vui liếc anh một cái.

"Không phiền, một chút cũng không phiền."

Người đàn ông nào đó rất biết giả ngu, quyết định mặt dày tới cùng.

Mặt mũi rất quan trọng, nhưng bỏ lỡ người mình yêu cả đời là không được!

Tiết Giai Ny không có cách nào đối phó anh, cho dù cô mắng anh thế nào, anh đều cười hì hì đi theo đằng sau mình, làm cho cô vừa giận vừa hờn!

Lúc đang đi trên cầu, cô không cẩn thận đạp phải một cục đá nhỏ, nhất thời trượt chân ra sau, thật may là có Quan Hạo Lê ở một bên kịp thời ra tay, mới giúp cô miễn tiếp xúc thân mật với mặt cầu.

"Á!"

Tiết Giai Ny kinh hô, cả người ngã vào trong ngực Quan Hạo Lê, tư thế rất mập mờ rất đẹp.

Quan Hạo Lê ôm hông của cô xoay nửa vòng, đứng lại, nhìn cô thật sâu, trước lúc cô chuẩn bị đứng dậy, chợt chiếm lấy môi của cô.

Chống cả người cô ở trên lan can, hai cánh tay dùng sức bóp chặt hông của cô, hôn rất cuồng dã.

Gió đêm hơi lạnh, nhưng lòng của bọn họ ở gần nhau, "Thình thịch. . . . . .", từng tiếng từng tiếng, mạnh mẽ có lực.

Ở nước Anh, hiện tượng hôn nhau ở trước mặt mọi người đã sớm không phải là chuyện hiếm gì, cho nên người đi đường đều tập mãi thành thói quen, chưa bao giờ chỉ trỏ hay bàn tán.

Tiết Giai Ny rất muốn kháng cự, nhưng sức lực của anh quá lớn, hương vị nam tính mạnh mẽ xông vào chóp mũi của cô, làm cho cô mê mang.

Đầu cũng bắt đầu vô tri vô giác, cô chỉ là một người phụ nữ bình thường, rất khó từ bỏ được một mối tình, tự mình trói buộc mình.

Quan Hạo Lê ôm cơ thể dần dần mềm yếu ở trong ngực, trong lòng hiểu rõ ràng đáy lòng cô đã bắt đầu tiếp nhận mình, còn cần cố gắng, nhưng ngay lúc quan trọng này.

Điện thoại trong túi áo anh vang lên, hai người đều cảm giác được.

Tiết Giai Ny lập tức tỉnh táo lại, hung hăng cắn anh một cái, khóe môi lập tức truyền ra mùi máu tươi.

Quan Hạo Lê bị đau buông cô ra, Tiết Giai Ny nhân cơ hội chạy, trong lòng cô rất loạn, rất loạn. . . . . .

"Đáng chết!" Quan Hạo Lê buồn bực lấy điện thoại di động ra, nhỏ giọng mắng.

Sau khi thấy là điện thoại của trợ lý Phương Thành, chỉ có thể nhận, "Alô, có chuyện gì sao?"

Giọng điệu thật không tốt, Phương Thành ở đầu kia điện thoại nuốt nước miếng, bình tĩnh nói: 【 Tổng giám đốc Quan, ngày kia ở phía Nam có một buổi triển lãm xe lớn, cần ngài tự mình ra mặt, đây cũng là thời cơ tốt để ngài. . .tạo uy tín. 】

Quan Hạo Lê trầm mặc hai giây, "Được, tôi biết rồi."

Anh không có bất kỳ lý do gì để từ chối, Phương Thành nói đúng, từ khi anh chính thức tiếp quản công ty, trên mặt thì mọi người đều vâng lời, nhưng trên thực tế đều có ý xấu, muốn xem anh làm trò cười.

Trải qua mấy tháng cố gắng và học tập, còn có Phương Thành trợ giúp, anh đã hoàn toàn nắm giữ tất cả hạng mục và quá trình của công ty, nếu có chỗ không hiểu, anh sẽ tự mình đi tìm hiểu xe hơi và cấu tạo sản xuất máy móc, đến khi hiểu thì thôi.

Cũng may trời không phụ người có lòng, mấy tháng này sự cố gắng của anh không hề uổng phí, chẳng những khiến trợ lý Phương Thành quyết một lòng với anh, còn thuyết phục được mấy vị cổ đông lớn trong công ty, cũng coi như là có chút thành tích. Nhưng, ít nhất còn có hơn phân nửa người trong công ty hoài nghi năng lực của anh, người đã cầm dao giải phẫu mười năm, làm sao quản lý công ty đây?

Buổi triển lãm xe ở phía Nam, là một hạng mục lớn công ty, nếu như làm tốt, thì có thể khiến rất nhiều người vui lòng phục tùng; nếu như làm hỏng, hậu quả không cần nói cũng biết.

Cho nên, anh phải đi, vả lại nhất định phải thành công!

Cúp điện thoại xong, anh liền chuẩn bị đi tìm Giai Ny, nói cho cô biết thân phận của mình, buổi triển lãm xe rất quan trọng, nói cách khác tối mai anh phải rời đi, ít nhất cần mấy ngày, anh sẽ tranh thủ trở về thành phố C trước giáng sinh, cùng đón giáng sinh với cô.

Trở lại khách sạn, anh biết mình không thể tùy tiện đi gõ cửa phòng của Giai Ny, với tính cách của cô, chắc chắn sẽ không mở cửa cho mình.

Khi thấy cô bán hàng, nhất thời trong lòng anh đã có chủ ý.

Tiết Giai Ny mới vừa tắm xong, trên người mặc áo ngủ màu trắng, vừa đi vừa cầm khăn lông lau tóc, đột nhiên, chuông cửa vang lên.

Cô dừng một chút, từ từ đi tới, xuyên thấu qua mắt mèo nhìn ra bên ngoài: là một nhân viên phục vụ.

"Có chuyện gì sao?"

"Chào cô, tôi mới vừa nhận được thông báo, nói buổi tối có có thể bị cúp điện, tôi tới đưa cho cô nến dự phòng." Nhân viên phục vụ nói tiếng Anh.

Tiết Giai Ny ngẩn người, bị cúp điện? Đưa nến?

Cô cảm thấy rất khó tin, nhưng vẻ mặt của nhân viên phục vụ ngọt ngào vô tội đứng ở đó, làm cho cô tin.

Mở cửa, nhận lấy nến, lúc chuẩn bị đóng cửa, người nào đó chen lấn đi vào, còn thuận tiện giúp cô đóng cửa lại, khóa trái.

"Là anh giở trò?"

Tiết Giai Ny chợt phản ứng kịp, híp mắt chất vấn.