Anh Nghĩ Muốn Em

Chương 35




CHƯƠNG 35

Ngày hôm qua mua 4 hạch vista, sử dụng tốc độ siêu nhanh. Có thể vừa nghe nhạc vừa chơi trò chơi vừa cài đặt phần mềm. Khen ngợi O/

Đáng tiếc hiện tại tiểu miêu đang chơi Tầm Tiên, không chơi được thứ khác. Đã chơi nhiều ngày. Buồn chết được (liao3). Đúng rồi, còn muốn mua trang bị, bằng không một chữ cũng không viết được.

Dù sao đi nữa, trừ cái trò kia thì cái gì cũng rất được. Hơn nữa tốc độ còn nhanh khiến ta vui đến méo mó. Ha ha ha XD

=========================

Nhìn anh cố nén thân thể không khỏe, khuôn mặt vẫn mỉm cười, nụ cười khiến tôi quyến luyến, giờ phút này đối lập với những vết xanh tím trên người anh đến nhức mắt.

Không cần đối xử tốt như vậy với em, em không xứng!

Tôi bối rối đứng lên, không thể tiếp tục đứng trước ánh mắt nhu hòa của anh, giống như vampire đứng dưới ánh mặt trời, làm da bị thiêu cháy đau đớn.

Tôi nghiêng ngả lảo đảo bước đi, nghĩ muốn rời khỏi nơi này, rời khỏi ánh mắt của anh, chạy vội khỏi cửa ra ngoài, ngoài phòng là một hành lang  dài, không thấy cửa chính, tôi hoảng hốt chạy bừa về một hướng, phía sau truyền tới âm thanh kêu lên của anh.

“Tiểu Vũ! Đừng đi!”

Nghe được tiếng bước chân về phía tôi, tôi lại kích động, không muốn nhìn thấy biểu tình thương tâm của anh, cũng không muốn nhìn thấy đôi mắt anh ảm đạm, anh hẳn là vĩnh viễn chói mắt, vĩnh viễn tỏa ra ánh hào quang. (cái này gọi là không thể trong mặt mà bắt hình dong =]])

Cảm giác âm thanh của anh ngày càng gần, tôi vội vã chạy trong hành lang âm u, phát hiện ra ở cuối có một cánh cửa, giống như tìm được nơi trốn tránh cuối cùng, tôi vội chạy tới, dùng vai phá cửa, rồi bất chấp đau đớn trên vai, đưa tay giữ chặt cánh cửa, kéo bừa một cái thanh sắt chặn cửa rồi kéo giá sách ở bên cạnh giữ lấy thanh sắt.

Xác định người bên ngoài không thể vào, hai chân tôi mềm nhũn, tôi ngồi dựa vào tường, khí lực toàn thân giống như bị rút sạch, muốn. . .không bao giờ cử động nữa, chỉ muốn ngồi ở nơi đây đến chết.

Như vậy, tôi sẽ không phải đối mặt với anh, đối mặt với người tôi đã phạm tội.

“Tiểu Vũ, em mở cửa ra, tiểu Vũ!”  Cánh cửa chấn đọng, phát ra tiếng vang chói tai, tôi biết anh đang đứng bên ngoài, vội vàng giữ chặt cửa lại, có lẽ anh cũng giống tôi, muốn dùng thân thể phá cửa.

Tôi giống như đà điểu bịt chặt hai lỗ tai, không muốn nghe thấy âm thanh làm tôi cuồng loạn. Vì sao anh phải đến đây? Muốn báo thù sao? Vì tôi đã làm chuyện như vậy với anh.

Qua hồi lâu, ván cửa ngừng chấn động, tôi buông hai tay đau nhức xuống, mờ mịt đưa mắt nhìn bốn phía, đây là một gian phòng nhỏ, ánh sáng mỏng manh, chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy bài trí.

Giá sách nguyên bản được sắp xếp chỉnh tề ở bên tường đã bị tôi lôi ra chặn cửa, một ít giấy tờ rơi trên mặt đất, bên kia là một số giấy tờ khác, vài tờ đang bay lả tả trên không trung. (đoạn này miêu tả khó quá à, em chém gió :”>)

Nơi này không có cánh cửa thứ hai, chỉ có cái duy nhất đã bị tôi chặn mất, hiện tại tôi chỉ có thể ở trong này, không dám đối mặt với anh.

Im lặng bất ngờ khiến tôi cảm thấy lo lắng, không gian tối tăm, không như trong nhà giam, là vì giam giữ dòng máu đen tôi trong tôi mà tồn tại.

Toàn thân run rẩy không thể kiềm chế, hai tay tôi tự ôm chặt lấy thân thể, cảm thấy nhiệt độ dưới bàn tay, tại sao thế? Ác ma, không phải đều là lạnh như băng sao? Trong thân thể là dòng máu đen, như bóng tối lạnh lùng, đó mới là ác ma chứ?

Móng tay tôi đam vào da thịt, chất lỏng ấm áp? Chảy ra, là màu đen, quả nhiên là màu đen.

Nhìn mười đầu móng tay dính máu, tôi đưa lưỡi liếm, vị sắt rỉ nồng đậm, còn có vị huyết tinh, hương vị khiến ác ma thêm vui vẻ.

Tôi nhớ ra rồi, tối hôm qua, khi anh ở dưới thân tôi thống khổ rên rỉ, khi hạ thân anh chảy ra từng dòng máu đỏ, tôi điên cuồng tra tấn anh như thế nào, lưu lại trên người anh ấn kí của tôi.

“Ha ha ha ha ha!” Tôi ngửa đầu cười to, tiếng cười vọng lại trong không gian, cuối cùng hóa thành âm thanh nức nở nho nhỏ.

Tôi vừa khóc vừa cười, vết thương trên người co rút đau đớn, cũng không đau bằng nỗi đau nơi trái tim. (=]] câu nói kinh điển của cẩu huyết)

Máu chảy ra từ cơ thể, dần trở nên lạnh lẽo, dọc theo cánh tay xuống mặt đất, chảy tới những trang giấy rơi trên sàn, nhìn tờ giấy trắng nhiễm đen, đồng tử tôi mãnh liệt co rút lại, đưa tay cầm lấy tờ giấy, không muốn để nó bị nhiễm bẩn bởi màu đen.

Nhưng khi cầm lấy tờ giấy, tôi phát hiện nó không phải là hoàn toàn trắng, một mặt giấy có hình ảnh, nó cũng là màu đen.

Một cảm giác châm chọc hiện lên, tôi mở mắt nhìn tờ giấy trong tay, nguyên bản chỉ là không có tiêu cự nhìn chằm chằm, rồi mới chậm rãi hiện lên hình ảnh, tôi nhìn vào bức ảnh trên giấy.

Tờ giấy kia không phải giấy trắng, mà có một bức ảnh, bức ảnh cực kỳ quen thuộc, tay tôi run rẩy, nhặt những tấm ảnh rơi trên mặt đất, nhìn mỗi tấm, trái tim lại càng run rẩy.

Xem xong đống ảnh, tôi lảo đảo đứng lên, trái tim đập mạnh, xem từng bức ảnh trong cặp đựng ảnh, những hình ảnh khắc sâu trong đầu tôi, đột nhiên hiện lên trước mắt, tôi cảm thấy hoa mắt, thân thể ngã về phía sau, tôi bối rối đưa tay, nắm lấy giá sách trước mặt, cũng không ngăn được cơ thể ngã xuống, hơn nữa còn kéo cả giá sách đổ lên người tôi, cảm giác xương cốt phát ra những âm thanh vỡ vụn.

Đau đớn tột cùng khiến tôi run rẩy, càng thêm hoa mắt, gần như rơi vào bóng đêm.

“Tiểu Vũ!” Vì tôi làm đổ giá sách, nên thanh sắt ở cửa rơi xuống, cửa bị mở ra, mà ở giây phút cuối cùng khi tôi còn ý thức, tôi nhìn thấy khuôn mặt tuấn mỹ tràn ngập lo lắng của anh, mà tôi không biết nên đưa tay ôm lấy, hay là đưa tay đẩy anh xuống vực sâu.

May mắn, tôi không phải lựa chọn, tôi nhẹ nhàng thở phào nghênh đón bóng tối ập đến.

Khi tôi tỉnh lại, phát hiện bản thân đang nằm trên một cái giường mềm mại, mũi ngửi được mùi thuốc đông y nồng đậm, tuy khác với với mùi thuốc sát trùng ở bệnh viện, nhưng giường trong phòng tôi là ván gỗ, nên đây không phải phòng tôi.

Mí mắt nặng tựa ngàn cân, tôi khó khăn mở mắt, cảnh vật trong phòng hiện lên, đây là một căn phòng trắng thuần, trần nhà sơn trắng, tường nhà trắng, màn trắng, sàn nhà trắng và cả nệm cũng trắng.

Đập vào mắt là màu trắng tinh khiết, đầu óc tôi trống rỗng, không biết mình đang ở đâu.

Tôi cảm thấy như tôi vừa đánh mất gì đó, ngực trái có cảm giác trống rỗng, khi tôi còn đang ngẩn người, một khuôn mặt đáng yêu phóng đại trước mắt, trong con ngươi đen tròn tràn ngập vui sướng.

“Anh hai, anh tỉnh rồi!” Vĩnh Khánh vui mừng reo lên, lập tức quan tâm hỏi: “Anh có đau không? Có đói bụng không? Anh muốn ăn gì?”

Tôi cảm giác tình trạng của cơ thể, khửu tay trái và mắt có chân có chút đau , mà trên cánh tay là đau đớn nhỏ, toàn thân mềm nhũn, giương mắt nhìn chai nước biển đang truyền, trên mặt tủ cạnh giường là một lọ đường glu-co.

Tôi mở to mắt nhìn, tìm trong trí nhớ, cong khóe môi, mỉm cười trấn an Vĩnh Khánh, muốn đưa tay xoa đầu em, nhưng tay chân như không phải của mình, không thể nhúc nhích: “Anh bị làm sao?”

“Anh khiến em sợ muốn chết!” Vĩnh Khánh nắm lấy bàn tay phải của tôi, hốc mắt ươn ướt: “Anh có biết anh chỉ cần truyền máu chậm chút nữa là sẽ chết không? Cư nhiên làm cho bản thân mất quá nhiều máu, tay trái và chân trái gãy xương, trật khớp, anh không phải đã hứa với em, sẽ chú ý bảo vệ bản thân sao?”