Anh Ở Phía Sau Em

Chương 23: Gặp lại




Nếu ở thành phố H có địa điểm nào mà tôi thích nhất thì chắc chắn là công viên Mùa thu vàng.

Công viên này không có trò chơi giải trí, chỉ thuần tuý là nơi trồng rất nhiều loại cây ôn đới. Mỗi khi vào mùa thay lá, loạt cây xanh chuyển màu tuyệt đẹp khiến cho người ta như lạc vào thế giới thần tiên, tạm thời vứt bỏ tất cả phiền não để hưởng thụ khung cảnh thiên nhiên kì diệu trước mắt.

Tôi ngồi xuống ghế đá gần một cây phong, tựa người vào thành ghế, ngước mắt lên nhìn bầu trời xanh thẳm. Gió nhẹ nhàng len lỏi qua những tán lá, mơn man trên gương mặt.

Vẫn là nơi này, chỉ có điều con người đã thay đổi. Người đàn ông năm đó cầu hôn tôi hiện giờ đã mãi mãi rời khỏi cuộc đời tôi. Vào thời khắc cuối cùng, ngay một câu tạm biệt tôi cũng không nói với anh ấy.

Ánh nắng dịu dàng phủ lên cơ thể, cảm giác ấm áp bao quanh mình khiến tôi có chút mệt mỏi, khẽ nhắm mắt lại, một loạt kỷ niệm trong quá khứ thay nhau kéo đến.

Bầu không khí trong lành thoang thoảng mùi tinh dầu vỏ cam từ một loại nước hoa nam. Tôi hơi giật mình nhưng không muốn mở mắt.

Trên thế giới không có nhiều sự trùng hợp như vậy. Mùi nước hoa này tôi mới chỉ gặp có hai người dùng, một là Cao Phi, một là người đàn ông uống whisky.

- Em vẫn thích chỗ này, không khác gì với trước đây. –Giọng nói trầm ấm, hơi khàn mang theo từ tính khiến người ta không thể cưỡng lại nhẹ nhàng vang lên đánh vỡ sự tĩnh lặng.

Là anh ta, người tình một đêm của tôi.

Cuối cùng anh ta cũng chịu xuất hiện ngoài ánh sáng, vì suy nghĩ xem mình có từng quen biết nhân vật nào như anh ta không mà tôi đã chết mất cả đống tế bào não.

Tôi không vội mở mắt nhìn anh ta, bình tĩnh nói.

- Đây là nơi chồng tôi cầu hôn tôi, ngày mười sáu tháng sáu.

Anh ta im lặng, tôi có thể nghe thấy tiếng thở nặng nề và tiếng vải áo cọ vào nhau sột soạt.

- Thật trùng hợp, tôi cũng thất tình vào ngày đúng ngày hôm ấy.

Ngạc nhiên thật, ngay cả người đàn ông quyến rũ suýt thì nhất hành tinh như anh ta mà cũng bị thất tình.

- Thật sao?

- Ừ. Tôi hẹn cô ấy gặp mặt, không ngờ cô ấy cho tôi leo cây. Sau đó tôi nhận được tin nhắn từ một người bạn nói rằng cô ấy vừa nhận lời cầu hôn của người khác.

Giọng nói thản nhiên đùa cợt nhưng vẫn có thể nhận thấy nỗi buồn nhè nhẹ ẩn giấu bên trong.

Tôi mở mắt, quay sang nhìn anh ta.

Mái tóc đen dày hơi ánh lên sắc vàng trong nắng. Gương mặt nam tính với những đường nét rất đẹp, pha trộn hài hoà giữa phương đông và phương tây. Tôi thậm chí còn cảm thấy đôi mắt nâu óng ánh của anh ấy đang toả sáng.

Có thể là do mặt trời, hoặc cũng có thể là do hình ảnh của người đó trong lòng tôi vẫn luôn đẹp như thế.

Trái tim tôi khẽ thắt lại.

Đáng lẽ ra tôi phải đoán được từ lâu rồi mới đúng.

- Thầy!

Hàng lông mi của Ngô Giang hơi rung động, anh ấy cười nhẹ.

- Cuối cùng cũng chịu nhìn tôi.

Tôi không biết phải nói gì, chỉ có thể im lặng nhìn gió quấn tung những chiếc lá phong rụng trên mặt đất.

Trí nhớ dường như vô thức trôi về một khoảng thời gian rất lâu trước đây, Ngô Giang giống như một cơn gió ào đến, khiến cho cuộc sống của tôi vốn được sắp xếp trật tự bỗng chốc trở nên lộn xộn.

Quan hệ giữa tôi và Ngô Giang thật sự rất khó xác định, là thầy trò, bạn bè… hay là hơn thế.

Sự xuất hiện của anh ấy bây giờ giống như một chiếc chìa khoá mở ra chiếc hộp đóng kín, bật lên đoạn hồi ức mà tôi đã cố tình lãng quên.

—————————————————————————————————-

Năm thứ hai đại học, tôi vẫn đang tiếp tục công việc chơi piano ở nhà hàng. Thành tích học tập của tôi luôn khá tốt, thật ra tôi không phải thành phần chăm chỉ nghiêm túc, chẳng qua tôi không muốn bỏ lỡ khoản học bổng đặc biệt chỉ có bốn suất một kì của khoa.

Gọi là học bổng đặc biệt thật sự không ngoa, khoản tiền trong đó không những đủ tiền học phí mà còn dư ra một chút để mua giáo trình và tài liệu.

Nhưng giành được nó cũng không dễ dàng, tôi phải học vật vã ngày đêm vì hy vọng tiền học phí kỳ tới sẽ không chạy sang túi người khác.

Ai nói tiền không mua được hạnh phúc, tiền không quan trọng, tiền không phải là tất cả… hừ, cứ thử sống cảnh không tiền ngày này qua ngày khác xem. Không có tiền thì ngay cả sống cũng khó, đừng nói đến chuyện hạnh phúc. Tiền không mua được tất cả thì đúng rồi, nhưng nếu không có tiền thì ngay một chút cũng không mua được chứ đừng nói đến tất cả. Còn kẻ nào nói tiền không quan trọng thì nhất định là vừa ở rừng ra.

Rõ ràng, có tiền thì tốt hơn là không có, cho dù là xét về mặt tinh thần hay vật chất.

Đáng tiếc là học kỳ thứ tư tôi gặp phải chướng ngại vô cùng to lớn khiến cho món tiền học bổng của tôi rất có khả năng sẽ thành ngỗng quay trong tưởng tượng của cô bé bán diêm.

Tiếng Anh chuyên ngành, cơn ác mộng của quá hai phần ba sinh viên khoa luật trường đại học A.

Từ nhiều năm nay, khoa luật đại học A đã có tiếng tăm về độ khó của Tiếng Anh chuyên ngành, nghe nói năm nào cũng có hơn một nửa sinh viên phải thi lại, số qua được thì điểm rất ít khi vượt nổi con số chín lộn ngược. Bởi vì không những thi viết mà còn thi vấn đáp, giáo viên lại có sở thích hỏi những câu sinh viên không hiểu, thật sự là ác mộng!

Kinh khủng hơn đấy là môn này có hai giảng viên chủ chốt đều là phụ nữ đã hơn ba mươi mà còn độc thân. Cái gì gọi là không kết hôn sẽ sinh dở hơi chỉ cần gặp hai cô giáo ấy là biết liền.

Nói cách khác, giảng viên môn tiếng Anh chuyên ngành được liệt vào danh sách dũng sĩ diệt sinh viên.

Vì một tương lai không thi lại và học lại, vô số sinh viên đã ngồi nhà thắp hương cầu trời cho hai cô mau chóng lấy chồng, số khác thì bôn ba bên ngoài, quyết tâm tìm cho được một người đàn ông anh dũng hy sinh để cứu vớt cuộc đời của hàng đống đoá hoa của Tổ quốc, bởi vì nếu không qua nổi môn tiếng Anh chuyên ngành, nguy cơ hoa tươi thành hoa héo là hoàn toàn có thể.

Không rõ có phải vì tấm chân tình của mấy trăm con người đã cảm động trời xanh hay không mà cô Lê –người phụ nữ độc thân đáng sợ nhất khoa luật đã kết hôn và cộng dồn ngày phép của rất rất nhiều năm lại để đi nghỉ tuần trăng mật. Nghe được tin này, vô số nam nữ thanh niên cảm động đến âm thầm rơi lệ.

Tôi thì không có cảm xúc gì nhiều, chỉ nghĩ rằng có lẽ học phí kì tới chí ít cũng có thể chạy vào túi mình.

Một người đi thì tất nhiên sẽ có một người tới. Giảng viên mới đến dạy thay cô Lê đã trở thành chủ đề hot nhất trong năm của khoa luật.

Thật ra nếu người đó không phải là giáo viên được đích thân chủ nhiệm khoa mời tới, nếu người đó không phải chỉ dạy tạm thời, nếu người đó không tốt nghiệp ngành luật đại học Oxford…, quan trọng nhất, nếu người đó không phải là một người đàn ông độc thân đẹp trai thì chẳng có cái quái gì để phải bàn tán về anh ta cả.

Khi Ngô Giang xuất hiện trên bục giảng, suy nghĩ đầu tiên của tôi là anh ấy đang đứng nhầm chỗ.

- Trời ơi, nhìn mắt thầy ấy kìa, nghe nói ông ngoại thầy ấy là người Pháp đấy. Những người có phần lai Tây đều đẹp nhỉ!

- Năm nay đúng là khoa mình gặp may rồi, vừa tiễn được Cô cô ế chồng lại đón luôn mỹ nam Oxford.

- Cậu mừng hụt rồi, thầy ấy không phải giảng viên chính thức đâu, chỉ nhận lời mời làm giảng viên tạm thời của chủ nhiệm khoa thôi.

…Tiếng xì xào bàn tán xung quanh y như một buổi họp báo của ngôi sao giải trí chứ không phải giờ học.

Thế đấy, rõ ràng người đẹp luôn được hoan ngênh hơn người xấu, cho dù bạn có nghe nhan nhản những câu vẻ đẹp tâm hồn mới là tất cả thì sự thật tàn khốc lại là trước khi quyết định khám phá vẻ đẹp tâm hồn bạn, những người xung quanh sẽ nhìn vẻ ngoài của bạn trước.

Ngô Giang hẳn không nên tới trường đại học, sự xuất hiện của anh ấy sẽ khiến phần lớn các cô gái trẻ mơ mộng về một bạch mã hoàng tử nhiều hơn là nội dung của môn tiếng Anh.

Vào thời điểm đó, tôi tin chắc chủ nhiệm khoa đã có một quyết định sai lầm.