Anh Phát Bệnh Rồi... Em Đến Đây!

Chương 72: Kỹ thuật của đường tố




Hứa Luật trước khi về nhà còn ghé siêu thị mua thức ăn. Hôm nay cô mua thêm một con cá, để cứu vớt đám sinh viên đáng thương, cô hi vọng con cá này sẽ khiến vị giáo sư bá đạo kia buông tha, mà vui vẻ tha cho chúng.

Quay về biệt thự, cô phát hiện Đường Tố hiếm thấy không ngồi ở vị trí thường ngày mà ngồi tại chiếc sofa nơi phòng khách, cách đó không xa trên bàn trà đặt chiếc máy tính bàn. Hứa Luật liếc sơ một cái, chỉ nhác thấy anh đang coi gì đó, cũng không nghĩ ngợi nhiều.

Lúc quay trở ra, đi ngang sofa cô mới phát hiện anh đang xem gì:

“Đường Tố! Anh …”

Hứa Luật nhìn trên màn hình cặp nam nữ khỏa thân ‘đang vật lộn’ - - - Không sai, chính là động tác mờ ám.

Khóe miệng giật giật. Thánh Ala ơi, vị giáo sư đang làm gì đây? Lại có thể đường hoàng ngồi ở phòng cách coi loại phim xxx này chứ?

Đường Tố ngáp một cái rõ lớn, điều này biểu thị: Bộ phim này khiến anh buồn ngủ.

“Phiền cô cho thêm một tách café!”, anh đưa tách không cho cô. Anh cần café để có thể tỉnh táo tiếp tục xem phim này.

Hứa Luật nhận chiếc tách, vào bếp pha café cho anh; xong xuôi quay trở lại, đi được nửa đường cô khựng lại --- Ủa! Cô khác gì người hầu của anh???

Thôi … dù gì cũng đã pha rồi, làm sao bỏ lại được.

Đặt tách café lên bàn, đôi mắt cô theo bản năng lại liếc nhìn màn ảnh --- Không một tiếng động, đôi nam nữ vẫn đang vận động kịch liệt, không có thanh âm rên rỉ kia, nhìn dáng dấp và vẻ mặt bọn họ có chút khôi hài.

Lần đầu tiên cô mới biết loại phim này có thể nhìn theo một góc độ hài hước.

Hứa Luật: “… Khụ khụ … Đường Tố, anh coi loại phim này làm gì?”, cô không ngại thỉnh giáo anh.

Đối với người đàn ông bình thường mà nói, họ coi loại phim xxx này chỉ vì một lý do duy nhất: xem để thõa mãn nhu cầu sinh lý hoặc tâm lý.

Thế nhưng lý do bình thường thế này không bao giờ tồn tại trên người Đường Tố.

Nếu như là người đàn ông khác, Hứa Luật tuyệt đối không dám hỏi. Và nếu là người đàn ông bình thường sẽ chẳng bao giờ dám ngồi đường hoàng ở phòng cách mà coi phim xxx thế này. Nhưng người này lại là Đường Tố, khiến cô rất hiếu kỳ.

Đường Tố ngồi thẳng người, nhấp một ngụm café, nhàn nhạt trả lời: “Nghiên cứu động tác và kỹ xảo của bọn họ”, rồi sau đó giọng anh có chút bực tức: “Mấy người này ầm ĩ quá khiến tôi khó chịu nên tắt âm thanh đi. Tiếng léo nhéo của người phụ nữ kia quá kinh khủng đến mức đàn ông nghe muốn cương cũng cương không nổi, thế mà tên đàn ông kia vẫn cho ra được --- Haizza đúng là lừa dối khán giả.”

Nói xong vẫn còn tức giận, anh ngã người trên ghế sofa.

Từ khi Hứa Luật nói chuyện năng lực của anh và cô không có quan hệ khiến anh đã đưa ra hàng loạt các số liệu phân tích thống kê để chứng minh cho cô biết nhận thức này của cô là sai hoàn toàn. Tuy nhiên hình như cô không tán đồng.

Đúng! Anh có thể thấy cô vẫn cương quyết cho rằng: Không_Hề_Có_Quan_Hệ!

Chuyện này khiến anh thấy không thoải mái, anh muốn tự mình kiểm chứng bằng hành động thực tế để chứng minh cho cô thấy anh phân tích không sai. Sau một hồi cân nhắc, anh quyết định tiến hành một bài nghiên cứu, tựa là ‘Đưa năng lực của Đường Tố và Hứa Luật thiết lập nên một mối liên hệ nào đó’.

Người tham gia nghiên cứu: Đường Tố và Hứa Luật.

Phương pháp nghiên cứu: Mỗi cá nhân tham gia bất kỳ một loại hành động nào đó.

Kỹ xảo thực hiện nghiên cứu: Chính anh đang học tập.

Có điều, lấy bộ phim này làm tài liệu học tập nghiên cứu thì thật sự khẩu vị quá khác người. Bộ phim bối cảnh thô thiển, hành động khoa trương, âm thanh khó nghe; đây tuyệt đối là một trong những tài liệu nghiên cứu thất bại nhất của anh.

Trông dáng vẻ của anh lúc này, Hứa Luật thấy rất buồn cười, anh giống như đứa trẻ con đang hờn dỗi.

“Không hay thì đừng xem!”, cô tốt bụng đưa ra lời khuyên.

Ánh mắt Đường Tố từ trên màn ảnh dời sang gương mặt nhỏ nhắn của Hứa Luật, anh im lặng mấy giây, sau đó lẩm bẩm: “Tất cả là vì đề tài nghiên cứu!”

Hứa Luật nhìn dáng dấp quật cường ấy, cô nhún vai, tôn trọng tinh thần nghiên cứu của anh, xoay người vào bếp sơ chế thức ăn.

Sofa phòng khách vừa khít đối diện với cửa bếp, Đường Tố hơi nhích người ra phía đầu ghế, nhìn cô đi vào bếp, mặc tạp dề - một chiếc tạp dề quá đỗi bình thường, ngay cả đường viền hoa văn còn không có. Thế nhưng Đường Tố lại cảm thấy nhìn cô thế này còn đẹp hơn cả người phụ nữ lõa thể trong phim, mặc dù chỉ nhìn thấy bóng lưng của cô.

Cô đứng trước bàn bếp, lấy thức ăn ra, đồ cho bữa tối thì cất vào tủ lạnh, chỉ để lại đồ bữa trưa. Có lúc cô đi khỏi tầm mắt của anh, nhưng ánh mặt trời chiếu bóng cô xuống sàn, nhìn dưới nền nhà, anh có thể đoán được cô đang làm gì.

Đường Tố đan hai tay đặt sau gáy, nỗi buồn bực mà bộ phim xxx kia mang lại đã dần tan biến. Thật thần kỳ! Chỉ ngắm thế này mà có thể khiến anh trở nên bình tĩnh.

Ánh mặt trời dường như cũng chan hòa hơn.

Lấy cửa làm khung, mặt trời là ánh sáng, cô chính là nữ chính trong bộ phim.

Anh thật sự rất thích hình ảnh này, Đường Tố thầm nghĩ; sau đó anh đứng dậy khỏi ghế sofa, cầm tách café còn một nửa vào trong bếp --- Anh cũng muốn tham gia diễn cùng với cô.

“Hôm nay cô mua thêm một con cá?”, phát hiện điều này khiến tâm trạng anh còn sung sướng hơn nữa.

Hứa Luật: “Ừ! Cà phê?”, cô nghĩ anh vào lấy thêm café: “Đợi chút xíu nữa là ăn cơm rồi, đừng uống nhiều quá!”

Anh không trả lời, cô nghiêng đầu hỏi: “Sao vậy? Có chuyện gì ư?”

Đường Tố nhếch miệng, thầm nghĩ: Bộ không có chuyện gì là không được nhìn cô sao?

“Khụ khụ … Có gì cần tôi giúp không?”

Hứa Luật lắc đầu: “Tôi tự làm được.”

Đường Tố ‘ừ’ một tiếng, tiếp tục đứng bất động một chỗ.

Hứa Luật cảm thấy anh có chút khác thường: “Này … không xem phim nữa sao?” Sao đứng ở bếp làm gì, khiến cô cảm thấy có chút áp lực --- giống như múa rìu qua mắt thợ vậy.

“Không hay!”, Đường Tố đáp.

“À … Vậy anh đi làm chuyện gì đó đi, đợi một chút là có cơm ăn.”

Đường Tố: “Tôi muốn giúp cô!”, vừa nói vừa sắn tay áo lên, “Nói đi cần tôi làm gì, không cần khách sáo, cứ giao việc thoải mái.”

Hứa Luật trông anh thật sự vui vẻ khi làm ‘trợ thủ’ cho cô.

Sau đó không lâu, từ nhà bếp truyền đến đoạn đối thoại:

“Món này cuống và lá có độ dài không được bằng nhau, cuống lá cần thiết phải có độ dài là …”

“Đường Tố, im lặng!”

“Hứa Luật, tôi đã nghiên cứu rồi, phần thịt này của con heo phải cắt độ dày là một centimet, cô cắt thế này …”

“Im lặng!”

“Chờ chút! Con cá này phải cắt theo kiểu …”

“Đường Tố! Nhà bếp bây giờ là địa bàn của tôi, cấm địa của anh. Tôi không cho phép anh vào đây nữa! Nếu không trưa nay cũng đừng mong có cá ăn!”, Hứa Luật nổi nóng đẩy anh khỏi nhà bếp.

Đường Tố đứng ở cửa nhìn cô dùng sức lấy dao chặt đầu cá, mạnh đến mức anh cảm giác như con cá có thù kiếp trước với cô vậy.

Đường Tố cảm thấy rất oan ức, anh thật sự muốn giúp cô.

Liếc nhìn trên tay vẫn còn cầm quả carot - - - Anh ghét carot! Nhìn người con gái đang chạy qua chạy lại trong bếp, vài giây sau trong đôi mắt màu trà đột nhiên phát sáng, mất đi vẻ mặt chán chường ủ rũ, thay vào đó là sự hưng phấn khi giải quyết được vụ khó nhằn.

Không có Đường Tố, tốc độ làm cơm của Hứa Luật nhanh rõ rệt, không còn độ dài thích hợp, độ dày thích hợp, lát cắt thích hợp… Lại không lằng nhằng như một đầu bếp năm sao chuyên nghiệp, phải làm cái này, đừng làm cái kia. Làm như ai cũng giống anh sao … nấu cơm mà như làm thí nghiệm.

Hứa Luật làm cơm xong xuôi, bước ra ngoài gọi anh ăn cơm. Đường Tố vẫn ngồi ở vị trí cũ, say sưa ngắm củ carot vừa được tỉa hình người, thỉnh thoảng lại lấy dao tỉa lại một chút.

Hứa Luật chỉ nhìn thấy phần lưng của ‘bức tượng carot’, phần eo nhỏ nhắn … hẳn là một người phụ nữ … còn là khỏa thân nữa chứ.

Loại phong cách mà hầu hết các nhà điêu khắc Tây phương đều yêu thích: khỏa thân, mông lớn, vểnh cao … Không ngờ anh cũng có ‘công phu’ này.

Haiiza! Người đàn ông này còn có gì không biết nữa không?

Hứa Luật bước đến gần, liếc nhìn chính diện của ‘tượng điêu khắc’ ---

Kiểu tóc, khuôn mặt, ngũ quan, rồi xương quai sang, vai, ngực …

“Thế nào? Được không?”, Đường Tố đem củ carot hình nhân khua khua trước mặt cô: “Hoàn toàn dựa theo tỉ lệ của cô mà khắc ra đó!”

Thế nào? Còn muốn cô phải khen anh thông minh khéo léo ư?

Nhìn dáng vẻ của anh, cô vừa bực mình, vừa buồn cười, cô đoạt ‘pho tượng’ trong tay anh: “Tịch thu!”. Ở với anh lâu ngày, cô đã luyện mình tâm cứng như đá, nhìn bản sao của mình khỏa thân trên tay anh mà vẫn có thể giữ được bình tĩnh.

“Hứa Luật! Tôi còn chưa làm xong.”, anh kháng nghị vì tác phẩm của mình bị đoạt mất: “Đó là tác phẩm của tôi.”

Hứa Luật trừng mắt nhìn anh: “Chưa được sự cho phép anh đã khắc tôi, anh đã vi phạm việc sử dụng hình ảnh của tôi …”, đang nói, con Arthur nhìn chằm chằm cô đã lâu, đột nhiên nhảy lên, cắn đầu con hình nhân carot.

Tiếng răng rắc vang lên giòn giã … Hình nhân carot bị chặt mất đầu.



Hứa Luật nhìn hình nhân trong tay, nhìn đầu của mình bị con Arthur cắn vụn.

“Con Béo ngu xuẩn kia!”, Đường Tố đứng thẳng người, cặp mắt quắc lên như chim ưng, nhìn chằm chằm Arthur.

Meo ~~~

Nhận thấy có nguy hiểm, Arthur tính chạy đi, đáng tiếc vẫn chậm một bước.

“Mày phải trả giá cho hành vi ngu ngốc của mày!”

Đường Tố híp mắt, nở nụ cười nham hiểm.

Bữa trưa tại căn biệt thự chậm hơn nửa tiếng so với ngày thường. Trong nửa tiếng này, Đường Tố đã thể hiện kỹ thuật điêu luyện, không chỉ trong điêu khắc mà cả tạo hình, mà kẻ may mắn được trải nghiệm tay nghề ấy lại chính là Arthur – bây giờ đang trốn rịt ở góc phòng, nhìn bộ lông xinh đẹp của mình đã bị tỉa gần hết.

Tại sao nói gần như?

Bởi vì vẫn còn lại một chút. Trên lưng của nó, lông được tỉa thành một dòng chữ tiếng Anh: I’m a pig.

Không phải nói chứ nhìn cái thân thể béo ụ kia cũng giống heo mấy phần.