Anh Phát Bệnh Rồi... Em Đến Đây!

Chương 73: Cây vạn tuế trổ bông




Trên bàn ăn, Hứa Luật nhắc đến chuyện cả lớp bị đánh trượt.

“Nghe nói anh cho cả lớp anh rớt hết hả?”

Đường Tố ừ hử, nhìn chăm chú dĩa cá trước mặt mình. Mặc dù ‘đao pháp’ chưa phải là chuẩn xác nhất nhưng … là Hứa Luật nấu mà, cô đâu phải là thiên tài giống anh, nên anh có thể thông cảm được … Nói gì thì nói mùi vị món cá này rất ngon.

“Bọn chúng chỉ là sinh viên bình thường, hơn nữa đây lại là môn học tự do, anh không cần quá nghiêm khắc đâu.” Cô đặc biệt nhấn mạnh hai chữ bình thường, hi vọng giáo sư Đường có thể hiểu được không phải ai cũng là một thiên tài như anh.

Haizza! Môn học tự do, đánh trượt cả lớp, đây tuyệt đối xứng đáng ghi vào lịch sử giảng dạy của Đại học Y.

Đường Tố cuối cùng cũng dời ánh mắt nhìn về phía cô, dáng vẻ của anh không ngoài dự đoán, đó chính là dáng vẻ của một người kiêu căng, đầy tự phụ. Anh hừ lạnh, cau mày liếc mắt sắc lẹm chĩa mũi dùi không phải về đám sinh viên ngu ngốc kia mà nhằm vào cô Hứa vô tội.

“Hứa Luật! Là cô đang nói đỡ cho bọn chúng? Cô đồng tình, thương hại chúng sao?”

Tại sao lúc nào cô cũng lãng phí tình cảm của mình ở những con người không quan trọng chút nào vậy … đầu tiên là ai nhỉ … quên mất rồi. Bây giờ thì đến đám sinh viên A B C D này.

Nghe giọng điệu anh như vậy thì Hứa Luật biết chắc chiêu thức theo góc độ đối nhân xử thế này là vô tác dụng - - - Giáo sư Đường tuyệt nhiên không muốn hiểu về đạo lý nhân tình thế thái này.

Vậy đành phải đánh vào lợi ích của anh vậy.

Hứa Luật xoay chuyển đầu óc rất nhanh chóng, ngay lập tức cô lên tiếng giải thích: “Cái này không phải tôi lo lắng cho anh sao? Anh nghĩ coi … nếu như đánh rớt bọn chúng, không phải chúng sẽ phải học lại ư? Không lẽ anh muốn tiếp tục dạy bọn chúng?”

Một lời đánh trúng điểm yếu, cô chưa quên anh đã từng nói anh đến đây dạy học chỉ để chứng minh cho Đường Tu.

Thế nhưng câu nói của cô, Đường Tố lại hiểu theo ý khác.

“Cô thì sao?”

Hứa Luật: “Hả?”

“Cô có ở lại dạy tiếp không?”

Hứa Luật lắc đầu: “Hết học kỳ này tôi sẽ về lại thành phố Giang.”

Nói mới nhớ, kỳ thi cũng đã hoàn tất, đã đến lúc cô phải về rồi.

Nghĩ đến đây, lòng cô bất giác trùng xuống, cô nhìn gương mặt anh tuấn của Đường Tố, nghĩ đến sau này không còn cơ hội chiêm ngưỡng khuôn mặt xinh đẹp này không khỏi mấy phần tiếc hận. Thời đại này tìm được người đàn ông anh tuấn mang đầy nét đẹp tự nhiên không qua giải phẫu đâu phải dễ.

Nhìn mà biết quý trọng đi!

Liếc mắt nhìn, ăn một miếng, chính là lấy vẻ đẹp trai ấy ăn với cơm.

Bữa trưa hôm nay, Hứa Luật phát hiện anh không những không ăn hết cá, mà lại còn để thừa khá nhiều.

Khẩu vị không tốt sao?

Đúng! Không có khẩu vị!

Nghe Hứa Luật nói phải quay về thành phố Giang, Đường Tố tự nhiên thấy không còn ngon miệng, ngay cả món cá anh thích ăn nhất cũng không làm cho anh thấy hứng thú. Anh nghĩ chắc chắn là do trưa nay cách thức nấu nướng của cô gặp vấn đề chứ anh không hề nghĩ đến chuyện kia.

Anh nằm trên ghế, lấy báo che đi khuôn mặt chính mình. Anh thề với lòng nội dung tờ báo nói gì anh không biết, trong đầu chỉ nghĩ chuyện cô sắp trở về thành phố Giang.

Thành phố Giang … không phải là nơi có người đàn ông tên gì nhỉ … Khiêm Tử … à à … Tử Khiêm.

Thật là một nơi khiến người ta thấy không dễ chịu chút nào.

Tại sao cô lại muốn đi đến nơi bức bối đó.

Đường Tố oán hận ngẫm nghĩ.

*

Một tháng trước khi kết thúc học kỳ, bầu khí nghỉ hè của Đại học Y càng ngày càng sôi động. Nghĩ mình sắp được về nhà, Hứa Luật cũng thấy xúc động, cô đang lựa thời gian thích hợp nói với chuyện này với Đường Tố.

Thế nhưng, quan trọng là … cô phải gặp được anh.

Thời gian gần đây số lần cô chạm mặt anh chỉ đếm trên đầu ngón tay.

Rõ ràng là hai người sống cùng một mái nhà, ngày thường ngẩng đầu không gặp, cúi đầu sẽ thấy. Vậy mà bây giờ cả ngày cũng không thấy mặt đâu.

Hôm nay, cô đặc biệt thức dậy từ rất sớm, làm một ly sữa đậu nành, ăn một bữa sáng đầy dinh dưỡng, cho bốn con mèo ăn. Chờ đến trưa cũng không thấy anh xuống lầu. Điều này không hợp logic! Theo thói quen của anh, anh phải dậy từ lâu rồi mới phải, anh không bao giờ ngủ quá tám giờ sáng.

Hứa Luật thấy có điều bất thường nên chạy lên lầu, mở cửa phòng, trong phòng không thấy bóng dáng Đường Tố đâu. Mở cửa sổ, cơn gió thổi đến khiến rèm cửa tung bay, cô vén màn cửa lên. Cành cây ngoài cửa sổ đã giải thích cho sự biến mất của chủ nhân căn phòng này.

“Đường_Tố!”, Hứa Luật không kiềm được, hét lớn. Người đàn ông ấu trĩ ấy leo cây trốn ra ngoài!

Vì muốn tránh mặt cô sao?

Nhưng … tại sao lại làm vậy???

*

Cùng lúc đó.

Trên một con phố của thành phố Tân, tại băng ghế dài lề đường, một người đàn ông thân áo gió, gương mặt đầy buồn bực nhìn người qua đường đi đi lại lại. Sau đó phân tích bọn họ: nghề nghiệp, cuộc sống, toàn bộ những gì đã trải qua.

Tẻ nhạt!

Mấy con người này chẳng chút hấp dẫn.

Dưới con mắt của anh, phân tích những gì một người đã trải qua là một phương pháp khiến bộ não anh không bị trì trệ chứ chẳng phải là quan tâm gì hết. Chết tiệt! Đầu anh chỉ là chuyện Hứa Luật sẽ rời khỏi thành phố Tân. Chỉ cần liếc mắt là biết cô sắp phải đi, hơn nữa còn muốn tìm anh nói lời chào tạm biệt.

Tạm biệt quỷ ma gì cơ chứ!

Hành vi như vậy rất ngốc nghếch, anh không muốn nhìn thấy, nếu không sẽ kéo tuột IQ anh xuống.

Lý Sâm mang một túi thức ăn đến gần, ngồi xuống bên cạnh anh, đem thức ăn đặt sang một bên. Đừng hỏi anh ta tại sao lại ăn trưa ngoài đường. Chỉ mới hơn hai mươi phút trước đây bọn họ vừa được một nhà hàng ‘trân trọng mời ra ngoài’, nguyên nhân cũng nhờ miệng quạ của vị giáo sư nào đó ban tặng. Đang yên đang lành tự nhiên lại nói đến gian tình giữa giám đốc nhà hàng và trưởng phòng, lại còn đưa ra chứng cứ rõ ràng; trùng hợp vợ của ông giám đốc cũng có mặt ở đó. Kết quả chính thất gặp tiểu tam, cuộc đại chiến đặc sắc diễn ra khiến anh ta không dám ở lại thêm một phút giây nào, nhanh nhanh chóng chóng kéo Đường Tố chạy bay mất.

Mấy ngày liên tiếp đều được triệu kiến khiến trái tim bé nhỏ của Lý Sâm chịu đựng không nổi.

Đường Tố cầm ly café anh ta vừa mua, nhấp một ngụm, sau đó gương mặt nhăn nhó ném qua một bên: “Mua đâu được thứ nước ôi thiu này vậy?!?”

Café vừa vào đến miệng suýt chút nữa phun ra ngoài, anh ta cố nén nuốt ngụm café vào bụng. Đây là tiệm café tốt nhất trong khu vực này rồi.

“Muốn uống café ngon thì tự về nhà mình mà pha!” Café mua bên ngoài làm sao sánh được với loại hạt café ở căn biệt thự kia chứ.

Đường Tố hiếm thấy không đả kích lại Lý Sâm, tiếp tục nhìn lơ đãng về đám người tẻ nhạt qua lại trên đường.

Dáng vẻ của Đường Tố … Lý Sâm thấy giống như một chú mèo con bị chủ nhân vứt bỏ, bây giờ không biết phải trôi dạt về đâu, đương nhiên anh ta sẽ không nói mấy lời ngu xuẩn này ra ngoài, giữ trong bụng là được rồi, thức thời mới là trang tuấn kiệt.

“Khụ khụ … Có phải xảy ra chuyện gì với Hứa Luật?!?”, Lý Sâm đoán già đoán non.

Hệt như đánh trúng tim đen, Đường Tố ngay lập tức quay đầu, ánh mắt tối xầm nhìn Lý Sâm, gương mặt biến sắc: “Come on! Mau vác mặt đi chỗ khác, đừng để tôi nhìn thấy khuôn mặt này của cậu, ảnh hưởng đến suy nghĩ của tôi.”

Lý Sâm tỏ vẻ vô tội, gương mặt của anh thì sao chứ, tuy không anh tuấn như Đường nhị thiếu nhưng cũng không thua kém bất cứ người đàn ông nào, hiểu không?

Thế nhưng, câu này của Đường Tố khiến Lý Sâm rõ ràng một chuyện, đó là Đường nhị thiếu và Hứa Luật rõ rõ ràng ràng xảy ra vấn đề.

Phương diện khác anh ta không dám có ý kiến, nhưng kinh nghiệm về phụ nữ anh ta có thể khẳng định hơn nhị thiếu gia này rất rất nhiều.

Lý Sâm bắt đầu đoán các khả năng nào khiến Đường Tố và Hứa Luật phát sinh rắc rối … nghĩ tới nghĩ lui chỉ có một khả năng duy nhất: Đường nhị thiếu đắc tội với người ta rồi. Chuyện Đường Tố hay đắc tội với phụ nữ ai không biết, đôi khi chỉ cần một câu đầu tiên thôi, ngay cả bản thân Đường Tố cũng không nhận ra!

Lý Sâm hắng giọng, ra vẻ một người từng trải truyền cho Đường Tố chút kinh nghiệm: “Đừng bao giờ chọc giận đàn bà. Chọc bọn họ giận thì mua hoa hay quà, rồi dùng lời ngon ngọt mà dỗ dành. Với lại theo tớ thấy Hứa Luật không phải dạng người hay thích gây sự, cậu cứ nói thẳng ra là được, dù sao hai người cũng đã ở cùng nhau lâu như vậy rồi, đúng không?”

Sặc! Mấy câu này nói ra nghe cứ sao sao ấy nhỉ.

Gương mặt Đường Tố hất lên đầy vẻ kiêu căng, dùng ánh mắt của một người IQ cao liếc động vật kém thông minh. Việc anh ta gộp Hứa Luật chung với hai từ ‘Đàn bà’, anh rất coi thường: “Đừng đặt Hứa Luật ngang hàng với đám phụ nữ ngu xuẩn đó.”

Lý Sâm nghẹn họng, thầm chửi mắng mình tự dưng đi nhận xét, không phải nghĩ kế cho Đường Tố có lợi hơn sao.

Hai người ngồi bên vệ đường thu hút không biết bao nhiêu ánh nhìn của người qua đường. Dù sao nếu xét vẻ bề ngoài, hai người Đường – Lý đều anh tuấn bất phàm.

Lý Sâm cảm thấy không dễ chịu. Hai người đàn ông ban ngày ban mặt, ngồi ven đường tắm nắng. Nếu là hai mươi mấy năm về trước là chuyện rất bình thường, nhưng thời đại ngày nay, sơ sẩy một chút là bị hiểu lầm quan hệ đồng tính ngay tức khắc, cảm giác bị soi mói cứ như du khách nhìn động vật quý hiếm trong chuồng;

Đương nhiên, đối với Đường Tố mà nói, cảm giác này trái ngược hoàn toàn, anh cảm giác anh đang quan sát một số lượng lớn động vật, mà còn là loại động vật đầy tẻ nhạt.

Ngồi yên như thế coi đám động vật đi qua đi lại, một lúc lâu sau nhàm chán, anh duỗi đôi chân dài, đứng dậy.

Lý Sâm mừng đến rơi nước mắt, ra vẻ Tiểu Sâm Tử cung tiễn ‘Lão Phật Gia’ về điện: “Để tớ lái xe lại đây!”

Đường Tố không nhận phần tốt này của anh ta: “Không cần. Câu đi được rồi!”

“Không không không, để tôi chở cậu về một đoạn”, Lý Sâm ra điệu bộ trung thành, nhưng trong thâm tâm là có kế sách khác. Không sai, chính là đến coi Đường nhị thiếu trêu tức con gái người ta thế nào.

Từ lần đầu tiên bắt gặp cảnh hai người này ở chung, Lý Sâm đã nhìn Hứa Luật bằng cặp mắt hoàn toàn khác. Nguyên nhân rất đơn giản, bởi vì cô là người phụ nữ duy nhất khiến Đường Tố có thể dõi mắt chờ đợi; nội điểm này thôi đã rất đặc biệt. Hơn nữa, cô lại có khả năng khiến Đường Tố hao tâm tổn sức. Vậy mới là trò hay, không biết thì không nói làm gì, bây giờ biết rồi làm sao không thể hóng hớt được chứ … Ha ha ha, tại sao anh ta lại quên mất - - - Chén đũa kia anh ta vẫn còn để trên xe, bất cứ lúc nào cũng có thể lấy ra dùng.

Suốt đường đi, Đường Tố chỉ lăm lăm một suy nghĩ, lát nữa khi về nhà làm sao để Hứa Luật không về thành phố Giang nữa; ví như bây giờ xác suất phát sinh tai nạn giao thông rất cao, do đó đừng về thành phố Giang; hoặc là tốc độ phản ứng của cô chậm như vậy, ra ngoài chỉ tạo thêm gánh nặng cho ngành giao thông vận tải; còn không có thể dùng bốn con mèo kia.

Chậc chậc! Đúng bốn con mèo kia có thể hữu dụng giữ chân cô vài ngày.

Nghĩ ra không ít phương pháp ‘lừa cô trở về’ đến khi quay về biệt thự thì nghênh đón anh chính là …

Sự yên tĩnh cực độ của căn biệt thự, ngay cả Arthur cũng không ra tiếp khách. Chắc nó còn cay cú với vụ tạo hình mới, chỉ đến bữa cơm mới ló mặt ra, dùng thức ăn để giảm bớt nỗi u sầu.

“Hứa Luật!”, Lý Sâm gọi lớn.

Trước khi vào cửa, trong đầu Đường Tố còn nghĩ ra n cách thức, bây giờ thì đã tiêu tan theo mây khói: “Đã đi rồi!”

“Đi rồi!”, Lý Sâm ngạc nhiên: “Hai người xảy ra chuyện lớn thế ư, ngay cả bỏ nhà ra đi?” Cái mỹ từ ‘Bỏ nhà ra đi’ rất đầy y nghĩa.

“Vốn là cô ấy phải đi.”, ngữ khí Đường Tố đầy sầu muộn. Anh không ngờ cô lại có thể ‘Không từ mà biệt’, quá thất lễ, hành vi này quá mức xuẩn ngốc và tẻ nhạt. Đáng lý ra cô không nên đi --- thì anh cũng đâu cần lưu tâm chuyện phải tránh mặt cô.

Lý Sâm bây giờ mới vỡ lẽ … Hóa ra mấy ngày qua thái độ của Đường nhị gia khác thường, ngày nào cũng triệu kiến anh cũng chỉ bởi nguyên nhân --- ‘Hứa Luật phải đi’.

“Cậu có thể đi tìm cô ấy mà!”, Lý Sâm đưa ra kiến nghị.

Đường Tố nhíu mày: “Tại sao tôi phải đi tìm cô ấy?” Sau đó anh thả người xuống sofa, nhìn chiếc sofa đối diện trống rỗng.

Lý Sâm nhìn thấy dáng vẻ Đường Tố như vậy … Phán đoán của anh ta chính xác trăm phần trăm, triệu chứng của Đường nhị thiếu có thể được gọi là: Cây vạn tuế ra hoa!

Đâu có gì khó cơ chứ, nhưng vấn đề là Đường Tố không hiểu chuyện này. Sau khi cân nhắc, Lý Sâm quyết định: Cây vạn tuế ra hoa, trăm năm mới hiểu ra … mới biết quý trọng, tuy nhiên cũng cần phải có chất xúc tác đúng thời điểm.

Suy nghĩ một lúc lâu sau, Lý Sâm đang tính ngồi xuống trên ghế sofa đối diện cùng Đường nhị thiếu tán gẫu vài ba câu … thế nhưng cái mông còn chưa chạm ghế, thanh âm Đường Tố truyền đến.

“Ai cho cậu ngồi ở đó!!!”

Đang tính kê mông ngồi, nghe Đường Tố nói vậy, anh ta liền kéo chiếc ghế con bên cạnh, ngồi xuống: “Không phải cậu nói cô ấy rất đặc biệt sao? Không phải cậu vẫn đang phải nghiên cứu cô ấy ư?”

Nói đến đây, Đường Tố mới nhớ ra đề tài nghiên cứu của anh vẫn chưa hoàn thành, tâm trạng lại trùng xuống.

Chịu ở cùng nhà với cô ban đầu chỉ đơn giản tìm người có thể nấu cơm và cho mèo ăn. Ở lâu ngày, anh phát hiện cô không hề giống với những người ở bên cạnh anh trước đây, không vì mấy thứ đồ vật quái dị trong nhà mà cho rằng anh là quái vật (mặc dù mấy thứ kỳ dị ấy cũng có liên quan đến công việc của cô), không ghen tị với sức quan sát hơn người của anh. Trước mặt anh chưa bao giờ giấu diếm bất cứ điều gì, trong suốt thời gian ở cùng, anh cũng chẳng cần dùng sức cũng có thể nhìn thấu cô.



Lý Sâm nói một thôi một hồi, phát hiện Đường Tố căn bản không nghe lọt tai mấy lời anh ta nói, nhất thời cảm thấy tổn thương: Hoàng đế không gấp, tiểu thái giám này lo đứng lo ngồi làm cái quái gì cơ chứ?

“Cây vạn tuế Đường Tố! Nếu cậu cứ tiếp tục như vậy, cứ giữ cái vẻ kiêu căng phách lối từ thuở hoa nở đến khi hoa tàn đi!”, tức tối ném lại một câu đầy ẩn ý, Lý Sâm khoát tay rời đi.