Anh Phát Bệnh Rồi... Em Đến Đây!

Chương 89: Anh muốn trở thành anh hùng của em




Hứa Luật đi tới trước cửa phòng làm việc Đường Tố, gõ cửa hai cái, bên trong không có tiếng động.

Vừa chuẩn bị mở cửa thì điện thoại báo có tin nhắn.

--- Không cần đến phòng của anh, chạy qua khu Tây Hoa.

Tin nhắn ngắn gọn do Đường Tố gửi tới.

Khu Tây Hoa, anh đến đó bằng cách nào?

Còn nữa … sao anh biết cô sẽ đi tìm anh? Lại còn biết rõ ràng cô đang ở ngay trước cửa phòng làm việc.

Hứa Luật định nhắn tin trả lời.

--- Không cần hoài nghi sự phân tích của anh, anh có thể nói cho em nghe. Mau đến đây!

Tại sao cô làm gì anh cũng đều biết?

Hứa Luật nhướn mi.

Ba giây sau lại có tin nhắn gửi đến.

--- Không sai! Bộ não nhỏ nhoi của em nghĩ gì anh đều biết hết. ALL OF YOU.

Hứa Luật: “…” Người đàn ông này quả thật có tai mắt khắp mọi nơi.

Vừa bực vừa buồn cười, tuy nhiên vẫn không quên tán thưởng ‘Quá mức thần kỳ!’. Được rồi! Trong lòng cô dấy lên một cảm xúc tự hào: Người thần kỳ như thế lại là ‘Bạn trai Hứa Luật!’.

Cô nhanh chóng gửi tin cho anh: Đến liền!

*

Mặt trời đã lên cao nhưng nhiệt độ vẫn rất thấp. Từ đằng xa cô đã nhìn thấy bóng dáng anh tuấn đầy cao ngạo kia.

Tuy chiêm ngưỡng không biết bao lần, nhưng lần nào Hứa Luật cũng không nhịn được thầm ca ngợi: Thật soái mà!

Đường Tố đứng ở bên vệ đường, cô nhớ hôm nay khi ra ngoài, anh khoác một chiếc áo khoác đen, ế nhưng mị lực tỏa ra thật kinh khủng. Anh đứng đó, hai tay đút túi quần, gương mặt không chút cảm xúc, cao ngạo, lạnh lùng … biến cảnh sắc nơi đó trở nên cực kỳ đặc sắc.

Trông thấy có người đi đến, gương mặt lạnh lẽo của anh trở nên ấm áp hơn, bước đến đón cô.

Hứa Luật dừng xe, bước ra khỏi khoang xe đầy ấm áp, cơn gió lạnh ập đến khiến cô bất giác rùng mình. Cô đi vội nên quên mất khăn quàng cổ ở Cục cảnh sát.

Đường Tố nhíu mày: “Trời lạnh như vậy em phải quàng khăn chứ!”

Hứa Luật nhướn mày, nhìn vào chiếc khăn quàng trên cổ của anh: “Lúc này, thân là bạn trai phải cởi khăn rồi quàng cho bạn gái.”

Đường Tố không chút do dự, cởi khăn quàng sau đó nhẹ nhàng quấn vào cổ cho Hứa Luật.

“Đúng! Đây chính là trách nhiệm của một người bạn trai!”, anh khẽ mỉm cười, sau đó nghiêm túc nói với cô: “Phương diện này anh còn nhiều thiếu sót … nhưng em yên tâm anh học hỏi rất nhanh!”

Đột nhiên Hứa Luật cảm thấy không cần người khác dạy … bản thân giáo sư Đường học hỏi cũng rất nhanh.

Chiếc khăn quàng cổ mang theo chút ấm áp, còn thoang thoảng mùi nước hoa của anh.

Không phải loại nước hoa đàn ông thường dùng. Mùi hương này rất khác biệt, nhẹ nhàng, thanh đạm, hòa quyện với hương vị đặc trưng của cơ thể, tạo thành một mùi hương độc nhất vô nhị.

Là mùi vị của Đường Tố.

Hứa Luật sượt sượt khuôn mặt vào chiếc khăn quàng cổ: “Anh kêu em đến đây làm gì?”

Đường Tố kéo tay cô: “Nơi đây mới mở một nhà hàng hải sản, món cari cua rất ngon!”, anh biết cô rất thích ăn hải sản: “Ngày hôm qua anh đã tìm hiểu rất kỹ!” Thanh âm nhẹ như tơ, bước chân bước nhịp nhàng cùng cô.

“Chờ đã!”

Cô ngừng lại … anh cũng dừng bước chân.

“Hả???”, Hứa Luật trợn tròn mắt, “Anh gọi em ra ngoài chỉ là để … ăn cơm???”, cô nhìn đồng hồ: “Trong lúc em vẫn còn đang trong giờ làm việc?”

“Đương nhiên không phải!”, Đường Tố khẽ nở nụ cười, giải thích cặn kẽ với cô: “Ngoài việc dùng bữa, anh còn chuyện rất quan trọng nói với em .. À! Chờ sau khi ăn xong, chúng ta có thể thuận tiện đi tìm thi thể Lâm Bình!”

Chính vì lẽ đó, theo như sự sắp xếp của anh, việc ăn tối, nói chuyện còn quan trọng hơn đi tìm thi thể Lâm Bình …

Khoan đã!!!

Hứa Luật vô thức nắm lấy cánh tay của anh: “Anh biết thi thể Lâm Bình ở đâu?”

Anh dùng ánh mắt như thể ‘Vấn đề này hoàn toàn không cần thiết trả lời, nhưng bởi vì là Hứa Luật. Do đó, anh sẽ cho em đáp án’ để nhìn vào cô, cao ngạo đáp: “Hừm hừm!”

Hứa Luật há hốc miệng, nhất thời không biết nên nói gì.

“Đường Tố! Hiện tại cảnh sát vì vụ án của Lâm Bình mà bận đến sứt đầu mẻ trán … mà anh … Anh còn tâm trí ăn uống?”

Rốt cuộc anh suy nghĩ thế nào đây?

“NO!”, Đường Tố cảm thấy Hứa Luật nói như vậy không chính xác: “Không phải ‘ăn cơm’ mà là ‘Cùng em ăn cơm và trò chuyện’.” Anh sửa lại câu nói của cô. Đối với anh, ăn cùng ai, nói chuyện với người nào là chuyện hết sức quan trọng.

Tuy rằng tên kia bị mổ bụng, moi hết nội tạng như thể một con ếch là chuyện rất thú vị; thế nhưng được cùng Hứa Luật dùng bữa, được cùng nói chuyện với Hứa Luật còn hứng thú hơn rất nhiều.

Hứa Luật: “Bây giờ tất cả mọi người đều cần sự giúp đỡ của anh!”

“Mắc mớ gì đến anh!”, Đường Tố dĩ nhiên phản đối chuyện Hứa Luật luôn quan tâm đến tâm trạng của người khác: “Anh không bao giờ đồng tình với câu nói ‘Biết lắm khổ nhiều’ vừa ngu ngốc vừa vớ vẩn ấy!”, giọng hờ hững, không che giấu sự chế giễu: “Chúng ta ngay lập tức đến đó đi chăng nữa, hắn cũng đâu sống lại, lại càng không thể chạy mất, đúng không?”

Nói rất có đạo lý, cô hết đường cãi lý.

“Còn nữa … em yên tâm đi! Chúng ta cứ dùng bữa, trò chuyện vui vẻ trước. Theo IQ của đám cảnh sát kia chắc chắn sẽ không tìm ra được thi thể đâu. Không lo bọn họ phá hỏng hiện trường.”

Hứa Luật há miệng. Cô khép mắt. Từ ngày ở chung với anh, loại tình huống ‘Há hốc miệng’ càng ngày càng xảy ra thường xuyên bởi cứ theo cách lý luận của anh, cô không tài nào bật lại được.

“Không phải anh luôn có cảm giác hứng thú với mấy vụ án cực kỳ biến thái sao?”, cuối cùng Hứa Luật cũng tìm được cách, “Không phải anh nói mấy tên tội phạm IQ ở thành phố Tân nghỉ đông hết rồi nên mới chạy qua đây ư? Bây giờ có vụ án thú vị như vậy mà anh lại không cảm thấy hứng thú muốn chạy nhanh đến hiện trường án mạng?”

‘Vụ án thú vị’, lần đầu tiên trong đầu Hứa Luật xuất hiện cụm từ miêu tả này … Không biết là chuyện tốt hay xấu nữa.

Đường Tố nháy mắt: “Ngoại trừ vụ án, còn có em!”

Hứa Luật: “…” Cô có nên thấy vinh dự không? Trong lòng anh cô lại giữ vị trí quan trọng như vậy.

Phải nhớ rằng anh là Đường Tố. Đối với Đường Tố hai chuyện quan trọng nhất trong đời chỉ có cá và vụ án.

Đường Tố nhún vai: “Well! Anh biết phân nặng nhẹ. Hơn nữa, chúng ta cũng nên chừa một ít cơ hội cho mấy tên cảnh sát kia, để bọn họ có thời gian chứng minh rằng kỳ thực bọn họ vẫn còn một tí xíu năng lực.”

“Bây giờ anh cũng là một thành viên trong Cục cảnh sát!”, Hứa Luật nhắc nhở thân phận của anh hiện tại: “Hỗ trợ tổ trinh sát hình sự phá án cũng là trách nhiệm của anh.”

Đường Tố không khỏi thở dài, vừa bất lực, vừa tỏ vẻ vô tội: “Nghe này Hứa Luật! Anh trợ giúp cảnh sát phá án không phải vì muốn thiết lập nền hòa bình thế giới. Mà anh cũng không phải dạng đàn ông mặc quần lót ra bên ngoài kia. Anh không có ham muốn phổ độ chúng sinh, cũng không muốn làm siêu anh hùng gì gì đó. Thậm chí thế giới này đối với anh là cực kỳ tẻ nhạt”, cho dù là ngày tận thế cũng chẳng có gì ghê gớm, “… Nếu như không có vụ án và … em!”

“Anh …” .. Được rồi! Cô lại không thể nói lại được.

“Xem ra … em đã đồng ý lời đề nghị của anh!”, Đường Tố nhướn mi, vui vẻ nói ra suy nghĩ trong đầu cô. Anh kéo tay cô bỏ vào túi áo khoác của mình, đưa cô đến nhà hàng hải sản trước mặt.

Mười lăm phút sau.

Hai người đã an vị trong nhà hàng.

Trước mặt là lẩu hải sản, bốc hơi nghi ngút, hương thơm ngào ngạt, nước súp dùng thêm rau và mía, tăng thêm sự tươi ngon của nồi lẩu. Thật tuyệt vời!

Cari cua cũng không kém, sắc hương vị đầy đủ. Nếu như ngày thường, Hứa Luật nhất định sẽ ăn ngấu ăn nghiến, quên hết trời trăng. Nhưng bây giờ cô không có tâm trạng, ăn không thấy ngon.

Cô không cách nào có thể cảm thấy thoải mái vứt vụ án của Lâm Bình ra phía sau để thưởng thức trọn vẹn bữa ăn.

Trong khi đó tâm tình Đường Tố thật sự rất vui vẻ. ‘Vấn đề khác biệt’ đã quấy nhiễu anh suốt mấy ngày trời, rốt cục cũng có đáp án --- Cô đã nói nếu tìm được đáp án cho câu hỏi này thì ‘Hứa Luật là của Đường Tố’

A! Hứa Luật của Đường Tố!

Cách xưng hô mới này khiến anh cực kỳ thỏa mãn.

Giải quyết xong xuôi vụ này, sau đó là đến vụ án thú vị. Cuộc sống thật tràn đầy hưng phấn!

Rất tốt!

Anh hắng giọng: “Anh đã biết rõ sự khác biệt rồi!”

“Hả … Cái gì???”, Hứa Luật cắn môi dưới, không nghe rõ lời anh nói.

Hứa Luật không chuyên tâm khiến Đường Tố hơi thất vọng: “Hứa Luật! Em nên chú ý nghe những lời anh nói thay vì đi nghĩ mông lung những chuyện khác. Bộ não của em không mạnh mẽ như em tưởng tượng đâu!”

Hứa Luật đặt đũa xuống lườm anh một cái: “Đều không phải là do anh biết rõ thi thể Lâm Bình ở đâu mà vẫn còn chưa chịu nói ư?”

Thấy không … rõ ràng là cô không chú tâm, bây giờ còn trách ngược lại anh?

Đường Tố muốn giảng cho cô một bài nhưng khin nhìn cặp mắt dịu dàng kia chứa đầy sự hờn dỗi, vừa đẹp vừa đáng yêu khiến lời anh chuẩn bị nói ra cửa miệng đành phải nuốt xuống, khóe miệng khẽ cong: “Ừm! Trách anh quá lợi hại!”

Hứa Luật không ngờ da mặt anh dày đến mức có thể thốt lên câu đó: “Anh … Anh đúng là ‘Mèo khen mèo dài đuôi’.” Hứa Luật nghiến răng nghiến lợi.

Đường Tố gắp cho cô một con tôm lớn: “Cứ nói chuyện chúng ta trước, xong xuôi mới an tâm xử lý vụ án!”

“Hả??? Chuyện gì?”

Hứa Luật cũng cảm thấy hiếu kỳ, chuyện gì khiến anh phải coi trọng như vậy?

Đường Tố nhìn ánh mắt chờ mong của Hứa Luật – chỉ có một chút chờ mong khiến anh hơi bất mãn.

“Anh đã biết sự khác biệt!”

“Hả???”, Hứa Luật chớp chớp mắt, “Anh thật sự đã hiểu???”

Đường Tố: “Dĩ nhiên!”

“Xin rửa tai lắng nghe!”, tâm trạng cô vừa chờ mong pha lẫn chút căng thẳng.

Đường Tố: “Nói một cách đơn giản, khác biệt lớn nhất chính là anh đối với em có cảm giác, còn với những người khác thì không hề!”

Trước khi gặp cô anh không hề phát sinh bất cứ sự đụng chạm nào với người khác, dù là chạm nhẹ hay dây dưa. Đối với những hành động tình cảm bản thân anh cảm thấy vô cùng bài xích, thậm chí còn có cảm giác căm ghét. Miễn được thì miễn chớ đừng nói chi đến dây dưa. Anh cho rằng hành vi này ngoại trừ mục đích sinh con đẻ cái thì không có bất cứ tác dụng nào khác. Do vậy, thà anh tự xử còn hơn đi tìm một người để giải quyết nhu cầu.

Thế nhưng,Hứa Luật không giống vậy. Khi cô đụng vào anh, anh không bao giờ cảm thấy khó chịu --- chứng cứ là lần đầu tiên cô chạm vào tay anh. Khi anh chạm vào người Hứa Luật bản thân anh cũng không cảm thấy không vui --- chứng cứ là anh không tự chủ ngắt vào tay Hứa Luật. Anh không bài xích sự đụng chạm của Hứa Luật, tự trong sâu thẳm anh cũng muốn sờ vào cô, hôn cô, sau đó tiến thêm một bước quan hệ.

Đây không phải là những vật chất khác. Vật chất khác chính là: thú cưng của Đường Tố, tài sản của Đường Tố, tất cả mọi vật thuộc về Đường Tố.

“Em đối với anh rất quan trọng, anh muốn nhấn mạnh điểm này!”, Đường Tố tựa người vào ghế, trông có vẻ bình thản nhưng ánh mắt lại hết sức sắc bén như chiếc kính hiển vi nhìn xuyên thấu những sinh vật nhỏ bé nhất. Anh nhìn vẻ mặt Hứa Luật, rồi phân tích: có kinh ngạc, có khẩn trương, pha chút thất vọng.

Thất vọng?

Tại sao lại thất vọng?

Bởi vì đây không phải là đáp án tốt nhất sao?

Chuyện này làm sao có thể xảy ra. Anh mất mấy ngày suy nghĩ, đồng thời làm thí nghiệm phân tích để có thể đưa ra được đáp án, vậy mà không phải là đáp án tốt nhất:

--- Đối với thú cưng của anh – Bốn con mèo, tuy rằng anh không thừa nhận chúng là thú cưng của mình, nhưng trước mắt chỉ có bốn con đó mới được mang danh là thú cưng của anh – Ngoại trừ chán ghét, anh chẳng có tâm tình nào khác.

--- Tài sản của anh – Cho xin! Ai lại đi nảy sinh cảm tình với đống con số vô tri ấy!

Rối tiến hành phân tích tất cả các sự vật liên quan … Định nghĩa khá rộng, thế nhưng …

“Em á …”, anh lắc lắc đầu, “Nói em đầu nhỏ nên não cũng bé em không tin. Còn nhớ lúc trước ở giảng đường anh đã nói lên quan điểm của mình về tình yêu không!”

Hứa Luật gật đầu: “Bình đẳng và độc lập, không phải gông xiềng mà phải để cho đối phương đều có cảm giác tự do.”

Vì người đó chính là một con người khác của bạn trên thế giới này.

Cô nhớ như in khi nghe những luận điểm ấy của anh, cô thật sự chấn động.

“Vì vậy, em còn lo lắng điều gì chứ!”, ngữ khí anh không hề giống mang vẻ lưu loát như ngày thường, mà thanh âm ấy lại ôn nhu, chậm rãi, như dòng sông êm đềm trôi, vương vấn bên tai cô, khiến người nghe có cảm thấy cực kỳ thoải mái: “Em vẫn chưa hiểu ư, từ trước đến nay anh không coi em là vật lệ thuộc anh!”. Anh ngừng một chút, ánh mắt trở nên sâu thẳm, gương mặt anh tuấn trắng nõn, vành tai ửng đỏ. Mấy chữ kia tuy rằng đơn giản nhưng vẫn khiến anh có cảm giác ngượng ngùng.

Tuy nhiên, Đường Tố vẫn quyết định nói ra.

Anh lên tiếng: “Hứa Luật! Em là tình yêu của anh! Tuy rằng với anh hai chữ tình yêu còn quá xa lạ, thế nhưng anh … Anh rất vui, vì được gặp em!”

Nhất định đây chính là câu nói lãng mạn nhất cuộc đời Đường Tố.

Cuộc đời Đường Tố cuối cùng lại dính líu đến hai từ lãng mạn, ngay cả bản thân anh còn không thể tin được.

Đường Tố hơi khẩn trương, yết hầu chuyển động lên xuống, cơ bắp cứng đơ … chứng tỏ anh đang rất căng thẳng.

May là biểu hiện bên ngoài vẫn là dáng vẻ bình tĩnh mà cô cũng không nhìn ra. Đây là điểm anh vui nhất, bởi nếu trước mặt người phụ nữ mình yêu mà tỏ vẻ căng thẳng thì quá kém cỏi, mất hết vẻ đàn ông.

Hứa Luật chớp mắt, tựa như đang rơi vào mộng ảo.

Những lời này của Đường Tố nằm ngoài dự liệu của cô.

Hết cách rồi! Vốn chẳng có mảy may kỳ vọng --- đặc biệt là câu trả lời trước đó của anh, vậy mà bây giờ đưa ra đáp án siêu khẳng định như vậy.

Em là tình yêu của anh!

Trong lòng cô len lỏi chút ngọt ngào, không thể khống chế cuộn chảy khắp người.

“Đường Tố! Lặp lại lần nữa!”, cô nở nụ cười, khóe miệng khẽ cong.

Xem ra đáp án này khiến Hứa Luật cực kỳ thỏa mãn.

Đường Tố nhướn mi, quyết định sẽ đáp ứng nguyện vọng nhỏ nhoi ấy của cô: “Đi thôi, chúng ta cùng nhau đi tìm thi thể. Tuy rằng anh không hề có ý muốn phổ độ chúng sinh, cũng không muốn làm siêu anh hùng … Thế nhưng …”, anh vừa nói vừa đứng dậy đi đến bên cạnh cô, đưa ra bàn tay xinh đẹp: “Anh muốn trở thành anh hùng của em, Hứa Luật của anh!”

Hứa Luật đưa tay: “Đi thôi nào anh hùng của em!”

Rời khỏi nhà hàng hải sản, theo sự chỉ dẫn của Đường Tố, cô lái xe đến tiểu khu gần khu vực Tây Hoa.

“Làm sao anh đoán thi thể ở đây!”

“Ánh mặt trời!”

Hai người vừa bước xuống xe vừa nghe Đường Tố lý giải suy luận của mình cho cô.

“Căn cứ vào hướng ánh sáng và bóng trên bức ảnh. Thời gian chụp những bức ảnh này là buổi chiều, mặt trời nằm hướng Tây Bắc, tầm khoảng ba giờ rưỡi chiều.Anh đã mô phỏng bóng của tòa nhà lớn chiếu xuống khi mặt trời đứng hướng Tây bắc, cuối cùng đáp án chính là tòa nhà nằm trong khu Tây Hoa, căn cứ hướng cửa sổ, vậy nơi phù hợp nhất chính là căn nhà trong tiểu khu này.”

Hai người bước khỏi thang máy đi đến khu C2 lô 1 lầu 8.

“Ở đây ư?”, Hứa Luật rút điện thoại dự định gọi cho nhóm Tô Tử Khiêm để được hỗ trợ, không ngờ Đường Tố đã thể hiện siêu năng lực mở khóa, chưa được vài giây, cánh cửa được mở ra.

Căn nhà rất nhỏ, chỉ một phòng khách một phòng ngủ.

Vừa vào cửa đã ngửi thấy mùi thuốc tẩy. Càng tiến gần đến phòng ngủ, mùi hương càng nặng.

Răng rắc.

Đường Tố mở cửa phòng ngủ.

Lâm Bình nằm chính giữa chiếc giường lớn, khoang bụng trống rỗng, khi tiến sát đến, mùi nước tẩy đậm đặc xông lên mũi.

Hắn bị mổ bụng lấy nội tạng, dùng thuốc tẩy để rửa.

Đường Tố rút trong túi hai đôi bao tay cao su, đưa cho Hứa Luật một bộ. Theo nghề nghiệp, Hứa Luật bắt đầu tiến hành nghiệm thi, còn Đường Tố quan sát hiện trường án mạng. Có lúc loanh quanh bên giường, có lúc ngồi chồm hổm trên mặt đất …

Hai người nhanh chóng tiến hành công việc của chính mình.