Ảnh Quỷ

Chương 11: Hung thủ




Khúc Nhạc chỉ vào ảnh chụp đầy tường, nghẹn họng nhìn trân trối, cuối cùng ánh mắt dừng ở trên người a Lan.

Nhưng mà lại không thấy a Lan đâu, nhưng Khúc Nhạc có thể cảm giác được a Lan không có biến mất.

A Lan còn ở trong căn phòng này.

Khúc Nhạc không quản vì sao a Lan biến mất, anh kéo ghế qua rồi ngồi xuống, khiếp sợ vừa rồi đang dần dần giảm bớt, nhưng anh vẫn cần suy nghĩ  cẩn thận một chút.

Căn phòng này có phải  thuộc về a Lan hay không?

Nếu đúng thì ảnh chụp đầy tường này là a Lan chụp, vì sao cậu ta làm như vậy?

Nếu không phải, như vậy là do ai khác làm?

Khúc Nhạc lấy tay đỡ trán, cảm thấy ót đau nhói, anh nói với căn phòng trống rỗng: “A La, cậu ra đây”.

Góc tường tụ lại một đoàn khí đen, dần dần mô phỏng hình dạng của a Lan.

“Cậu là rình coi cuồng sao?”. Khúc Nhạc hỏi.

Đoàn khí đen hình người kia không có đáp lời, ngược lại dần dàn mơ hồ đi, đứng ở góc tường dán đầy ảnh chụp giống như bị ảnh chụp của Khúc Nhạc vây quanh.

Khúc Nhạc cũng không trông cậy vào hũ nút a Lan trả lời chính mình, anh chính là cấp bách muốn biết rõ ràng chân tướng sự việc, từ sau khi gặp phải a Lan thì cuộc sống của anh đang lấy một loại tốc độ chệch đường ray còn nhanh hơn so với tàu cao tốc.

“……..Vậy cậu là biến thái?”. Khúc Nhạc vẫn hỏi ra khỏi miệng. Được rồi, vẫn không có trả lời như cũ.

Khúc Nhác gỡ tấm ảnh xuống từ trên tường, nói: “Tấm này là thời điểm tôi ở công viên XXX, cái thời điểm này tôi còn chưa có đứng vững gót chân, đang khắp nơi làm nhiều việc vặt sống tạm, tôi còn đi phát tờ rơi, chính là tấm này”.

“Còn có tâm này, tôi bị công ty XX sa thải,, lý do là tính hướng của tôi không hợp hình tượng công ty, tôi ôm gia sản duy nhất ăn ngủ đầu đường, kết quả nửa đêm trời mưa, người quản gia có lòng tốt đưa tôi đi biệt thự của ông chủ ông ta nghỉ ngơi một đêm, ngày hôm sau còn giúp thuê phòng ở cho tôi, cho tôi mượn 3 nghìn đồng, tuy rằng sau đó tôi chưa trả lại được, nhưng 3 nghìn đồng này khi đó đối với tôi mà nói chính là cọng rơm cứu mạng”.

“Còn có tấm này, tôi ở Pub gặp phải tên cặn bã, bị chuốc thuốc, sau lại mơ mơ màng màng nhớ rõ có người giúp tôi, còn đưa tôi trở về nhà, còn có tấm này, tấm này……..”.

Khúc Nhạc đang cầm ảnh chụp, vùi mặt sâu ở bên trong, nói không ra lời, hơn nữa ngày mới thở sâu, ngước đầu lên, ảnh chụp trở nên ẩm ướt, nhiều nếp nhăn.

“Nhiều năm trôi qua như vậy, tôi tưởng vận may tôi tốt, mỗi lần gặp phải nguy hiểm đều có thể may mắn thoát khỏi khó khăn……..Là cậu sao? Ở bên cạnh tôi yên lặng bảo vệ tôi, là người tới cuối vẫn không chịu gặp mặt tôi sao! Nói cho tôi biết đi!”. Khúc Nhạc hét lớn.

Cho tới khi khí đen thong thả di chuyển, dần dần tràn ngập lại đây, quấn quanh thân Khúc Nhạc, cuối cùng ôm ấp Khúc Nhạc, thân mình run rẩy của Khúc Nhạc bị khí lạnh kinh người kia thần kỳ trấn an lại.

“Sao cậu lại chết hả?”. Khúc Nhạc nhắm mắt lại, tựa người tại trong khí đen, khản giọng lẩm bẩm nói: “Tôi còn chưa quen biết cậu, chưa biết rõ cậu, sao cậu lại chết hả?”.

A Lan gắt gao ôm người trong lòng, nhưng mà đúng là như thế, gã mới càng hiểu được lực lượng của chính mình đang dần dần biến mất, gã sẽ biến mất, sẽ giống vô số cô hồn dã quỷ khác lưu luyến nhân gian không chịu rời đi, thời hạn vừa tới liền hồn phi phách tán.

Người trong lòng đang ngủ, a Lan nhẹ vỗ về Khúc Nhạc, đây là người mà chính mình, từng thầm nghĩ từ xa ngắm nhìn, chờ đợi đã cảm thấy mỹ mãn, chính là hiện giờ, khi chính mình có thể chạm vào Khúc Nhạc, dục vọng cũng không thể ức chế, điên cuồng bành trướng lên, gã nghĩ muốn ôm Khúc Nhạc, giữ lấy Khúc Nhạc, vĩnh viễn cùng một chỗ với Khúc Nhạc.

Nguyện vọng như vậy, đối một con quỷ mà nói có phải quá mức xa cầu hay không?

Nếu, nếu gã vẫn là người, nếu gã không chết thì thật tốt.

Trong phòng nhỏ, Khúc Nhạc nằm ở trên giường nhỏ, quấn thảm lông đang ngủ, khí đen hạ thấp rồi im lặng,  không còn chút tung tích.

Giữa trưa ngày hôm sau, ánh mặt trời chói mắt theo khe hở của cửa sổ chiếu vào, trên ngã tư đường sớm đông nghịt, chen chúc.

Tóc của Khúc Nhạc bị nướng tới nóng hầm hập, người cũng choáng váng, dùng đồ dùng trong phòng nhỏ rửa mặt qua, tự động gỡ bỏ các tấm ảnh thu hút tầm mắt trên tường, bắt đầu tự hỏi tính toán kế tiếp.

Cho tới bị bụng kêu ọt tọt thì Khúc Nhạc nhấc tay nhìn đồng hồ, mới phát hiện chính mình cư nhiên liền như vậy ngồi yên cả buổi chiều. Kỳ quái chính là, tuy rằng ngày hôm qua chính mình làm bộ ra vẻ không quan tâm hơn thua, nhưng thật ra trong lòng chính mình rất để ý. Nhưng mà hôm nay, nhìn cảnh sắc hoàng hôn mặt trời chiều ngã về tây thì anh lại cảm thấy chính mình tràn ngập dũng khí và  tự tin.

Khúc Nhạc vội vàng ăn 1 chén mì hoành thánh ở trong  hẻm nhỏ, lái xe trở lại tiểu khu của chính mình ở, lần này cư dân trong tòa nhà không có đi ra bao vây, chắc là bọn họ có chuyện nhà mình cần làm, một đêm trôi qua, đã sớm quên mất Khúc Nhạc.

Bất quá vì để đảm bảo thì Khúc Nhạc vẫn là lén lút, tận lực không thu hút tai mắt của người khác mà đi vào. Trong nhà không có gì khác với lúc đi khỏi, sạch sẽ ngăn nắp, rộng rãi trống trải.

Trong lúc nhất thời Khúc Nhạc không rõ vì sao chính mình phải về đây, dù sao đều là một người, ở đâu cũng đều giống nhau mà?

Anh tự giễu, chỉnh sửa văn kiện của công ty, hơn 2 giờ trôi qua, di động sạc đầy pin, quả nhiên có điện thoại gọi tới liên tục, có An Khúc, nội dung đại khái là khuyên Khúc Nhạc không nên bực bội, cùng với khuyên anh nhanh chóng chuyển tới hỗ trợ công ty của gã. Còn có Trương sir, đơn giản chính là giao việc, cư nhiên còn có Jack Trương!

“Khúc Nhạc, tôi không có thù với anh chứ? Cho dù tôi làm việc cực bắt mắt, cũng không cần đều giết hết một đám tình nhân của tôi chứ? Tôi đã báo cảnh sát, đừng nghĩ trốn chạy, anh trốn không thoát đâu!”.

Khúc Nhạc cười, đã sớm cảm thấy Jack Trương không phải thứ tốt, cư nhiên khốn kiếp như vậy! Lúc trước cô gái đã chết kia là tình nhân của Jack Trương, trợ lý nhỏ của Khúc Nhạc cũng là tình nhân của Jack Trương, thật đúng là lợi hại. Nhưng mà thật tiếc, Triệu Cường vốn hẳn là rất có tiền đồ.

Hôm nay lại một ngày nữa a Lan cũng không xuất hiện, Khúc Nhạc không ngạc nhiên, đoán chừng a Lan lại muốn biến mất mấy ngày. Kết quả buổi tối lúc đang coi TV thì a Lan nhưng lại xông ra từ trong cuộn băng video trên bàn trà, tựa như một cỗ khói đen dày đặc bình thường.

Khúc Nhạc còn chưa có mở miệng nói chuyện, lại vang lên tiếng chuông cửa liên tiếp, đành phải muốn nói lại thôi, nhìn thoáng qua a Lan rồi đứng lên đi mở cửa.

Xuyên thấu qua mắt mèo, 1 thiếu niên không cao đứng ở cửa, gầy teo, da mặt cực trắng nõn, đang cực lanh lợi cười với Khúc Nhạc.

“Khúc tiên sinh phải không?”.

Thấy không phải người nguy hiểm gì nên Khúc Nhạc, nói: “Đúng, cậu tìm tôi?”.

“Tôi họ Phương, chú có thể gọi tôi là tiểu Phương”. Nói xong tên là tiểu Phương thì thiếu niên thản nhiên đi vào, không có chút cảm giác xa lạ.

Khúc Nhạc vừa âm thầm lắc đầu cảm khái, đầu năm nay con nít thật sự là càng ngày càng không có gia giáo (sự dạy dỗ của cha mẹ vs con cái) vừa đóng của lại, nhìn thiếu niên ngồi trên sô pha, hỏi: “Cậu tìm tôi?”.

“Không phải, không phải tôi tìm chú…….”. Nói xong thiếu niên nhấc tay cởi áo khoác dạ màu xanh đen, nhấc tay vung lên với phương hướng của Khúc Nhạc, một cỗ sương khói lờ mờ nhẹ nhàng bay ra từ trong cổ tay áo sơ mi của cậu ta.

Nhưng cổ sương khói vẫn chưa tập kích tới mặt của Khúc Nhạc thì lại bị một cỗ khí lạnh khác thổi tan, phát ra một tiếng thét, hướng chung quanh tản đi.

Cổ khí lạnh này chính là a Lan mặt than. Nửa người A Lan hóa thành hình người ôm lấy Khúc Nhạc, nửa người lại hóa thành khói đen dày đặc, tản ra khí lạnh vô tình, tựa như lưỡi dao sắc bén, bao phủ ở trước người a Lan, hình thành kiếm võng dày đặc.

“Ai da, tôi chẳng qua là chỉ đùa một chút”. Tiểu Phương xin lỗi cười nói: “Thật sự là nó muốn tìm chú, nhưng mà bị tôi quá dùng sức ném ra nên nó chấn kinh mới bắt đầu tấn công người khác. Này, không phải anh có chuyện nói với chú Khúc sao? Lại khóc, vậy tôi đi đây!”.

Đoàn sương khói lờ mờ kia nghe vậy thì dần dần tụ lại, màu sắc càng nhạt hơn so với lúc đầu, quả thật gần như trong suốt, mơ hồ có thể nghe được đoàn đồ vật kia đang khóc nức nở, nó tựa hồ cực kiêng kị a Lan, cách khá xa, thẳng lui tới bên người của tiểu Phương, dần dần đoàn đồ vật kia thế nhưng hóa thành hình người.

Là Triệu Cường!

Khúc Nhạc cực kinh ngạc, lập tức cảnh giác dâng lên.

Triệu Cường nức nức nở nở, nói: “Tôi không phải tới hại anh! Tôi, tôi biết không phải anh giết tôi”.

Đây không phải vô nghĩa sao? Ngay cả hung thủ giết chết chính mình cũng không biết thì con quỷ này cũng quá vô năng đi.

Tuy nói anh có một đoạn thời gian sinh sống cùng a Lan, nhưng đây cũng không đại biểu Khúc Nhạc có thể thản nhiên đối mặt tất cả quỷ quái, huống chi con quỷ trước mặt này ngay tại ngày hôm qua còn bị xác chuẩn (chẩn đoán chính xác) là chết rồi.

Nhưng mà Khúc Nhạc đích xác đang nói chuyện cùng Triệu Cường!

Khúc Nhạc nhếch miệng nói: “Vậy cậu nói cho tôi biết là ai giết cậu, sau đó đổ tội cho tôi? Còn có, dấu vân môi của tôi và vân vân……Tôi khi nào thì phát sinh cái loại quan hệ này với cậu?”.

Triệu Cường càng khóc càng thương tâm, cả khuôn mặt trắng bệch tựa như tờ giấy nhăn nhúm, hoàn toàn khác với khi còn sống, tựa như cà chua chín rục, còn nhăn nhúm đọng nước. Cả người cậu ta cuộn thành 1 đoàn, chắc là còn nhớ rõ cảm giác khi còn sống, hoặc là liên quan tới việc còn chưa được chôn cất, cậu ta nằm rạp trên mặt đất, rất “chân thực”,  chỉ là thân mình nửa trong suốt bán đứng cậu ta thật sự không phải người sống.

“Tôi, tôi, tôi không thể nói…….. Nói, gã sẽ giết tôi…..Ô ô”.

Đầu Khúc Nhạc lại bắt đầu đau lại, “Cậu đã chết rồi”.

Triệu Cường vẫn là sợ hãi khóc lóc.

Lúc này từ trong cổ tay áo của tiểu Phương lại thoát ra một con đen tuyền gì đó, thứ kia không có tấn công Khúc Nhạc, mà là quấn quanh cánh tay non mịn của tiểu Phương, thẳng tắp bò tới cổ của cậu ta, cậu ta vươn tay ra liền nắm chỗ 7 tấc của tiểu hắc xà (rắn đen hỏ), không khách khí nói: “Đừng lộn xộn, cẩn thận tao bóp nát trứng của mày!”.

“Là mật, không phải trứng!”. Tiểu hắc xà vặn vẹo thân thể, kêu lên: “Ngao ~ để tôi tới trên cổ của cậu đi, nơi đó thơm nhất!”.

Tiểu Phương thả lỏng tay, tiểu hắc xà liền “vèo” 1 cái quấn lên, đáng tiếc quá ngắn, miễn cưỡng đủ một vòng, nếu không nhìn kỹ, còn có thể tưởng đó là một cái vòng cổ chế tác rất thật.

Tiểu hắc xà vừa nằm tốt, liền cảm thấy mỹ mãn bắt đầu châm chọc Triệu Cường, “Cậu cái đồ vô dụng! Cậu đã chết rồi, cư nhiên còn sợ hãi kẻ thù của chính mình! Cậu cho là cậu nói ra thì sẽ hồn phi phách tán sao? Cậu không nói ra thì cũng sẽ hồn phi phách tán! Chẳng qua chỉ là cái oan hồn thôi, không báo thù liền hồn phi phách tán, hừ hừ!”.

“Mày nói cái gì, hồn phi phách tán gì?”. Khúc Nhạc nhíu mày hỏi.

Tiểu hắc xà lầm ba lầm lầm, liếc mắt nhìn Khúc Nhạc một cái, cuộn ở trên cổ tiểu Phương, nhắm mắt nghỉ ngơi.

“Vì sao sẽ hồn phi phách tán? Cái này có quan hệ gì cùng báo thù?”. Khúc Nhạc vội la lên.

Tiểu Phương xoa xoa đầu của tiểu hắc xà, “Là quỷ thì đều sẽ hồn phi phách tán, hoặc là đầu thai, hoặc là biến mất vĩnh viễn, không có quan hệ cùng báo hay không báo thù. Chú Khúc, chú là muốn hỏi anh trai quỷ bên cạnh chú có thể hồn phi phách hay không hả?”.

Khúc Nhạc khiếp sợ gật đầu, anh mới vừa ở chung ra cảm tình với a Lan thì lại biết được a Lan hóa ra sẽ hồn phi phách tán.

Tiểu Phương nói: “Theo lý thuyết, địa phủ cho phép oan quỷ báo thù, nhưng là oan có đầu nợ có chủ, nếu quỷ giết sai người thì quỷ không chỉ sẽ hồn phi phách tán mà còn phải xuống mười tám tầng địa ngục nhận hết tra tấn, cho tới khi tẩy sạch tội nghiệt của tự thân. Chú có biết, có đôi khi người giết mình không nhất định chính là kẻ thù đích thực, có khả năng là bị uy hiếp ép buộc, còn có thể là……. Ngoài ý muốn”.

Tiểu Phương thật sâu nhìn thoáng qua a Lan.

“Nếu bị uy hiếp ép buộc, như vậy kẻ thù chính là người uy hiếp và người bị uy hiếp, nếu là ngoài ý muốn…..Chú cảm thấy cái này có thể xem như kẻ thù sao?”.

Trước khi Khúc Nhạc mở miệng thì a Lan lạnh lùng nói: “Cho nên tôi không thể báo thù sao, khu quỷ sư?”.

Khúc Nhạc lườm tiểu Phương, “Cậu là khu quỷ sư?”.

Tiểu Phương cười vô tội, nói: “Yên tâm đi, chú Khúc, tôi sẽ không thương tổn quỷ của chú, oán khí nó quá nặng, tôi cũng không có bản lĩnh khu (đuổi, trục xuất, trừ) nó. Nhưng mà nếu là quỷ thì một ngày nào đó đều sẽ hồn phi phách tán, cho dù là nó cũng không ngoại lệ”.

“A Lan chết là do ngoài ý muốn?”. Khúc Nhạc hỏi.

A Lan ôm chặt cánh tay của Khúc Nhạc. Khúc Nhạc nhìn đến tiểu Phương nhẹ gật đầu thì nhất thời trong lòng đau xót, tận lực ôm lấy oán khí quay cuồng không cam lòng và phẫn nộ, cùng với vô biên vô hạn tựa như vực sâu, cái này đều là cảm thụ của a Lan, không biết a Lan dùng cách gì mà làm cho anh cũng cảm động lây.

Khúc Nhạc ổn định tâm trạng, hiểu được ý của a Lan, hỏi tiểu Phương: “Bởi vì là ngoài ý muốn, cho nên không thể báo thù sao? Sẽ lập tức hồn phi phách tán sao?”.

“Đúng”. Tiểu Phương khẳng định nói, “Nhất là những người đó là công bộc (người đầy tớ của nhân dân) của dân, người cảnh sát chính nghĩa linh tinh, quan lại bao che cho nhau thôi, trên dưới (nhân gian + âm phủ) đều là 1 dạng”.

“…….”

Như vậy, a Lan phải làm sao bây giờ?

Không thể báo thù, lại không cam lòng ngoan ngoãn đầu thai, cô đơn trôi giạt tại thế giới này sao? Hoặc là đợi tới 1 ngày tới thời hạn liền hồn phi phách tán?

Khúc Nhạc thầm nghĩ không cam lòng.

“Thật ra tôi có biện pháp vẹn toàn đôi bên”. Tiểu Phương nói: “Tôi là khu quỷ sư, nhưng đồng thời có thể ngự (điều khiển) quỷ, con quỷ này lực lượng rất lớn, chỉ cần nó cam tâm tình nguyện để tôi luyện hóa, sẽ không hồn phi phách tán. Chú xem……..”.

“Cậu câm miệng đi!”. Khúc Nhạc phẫn nộ nói: “Cậu tuổi còn nhỏ liền có tâm tư ác độc như vậy!”.

Tiểu Hắc phun lưỡi rắn, nhấc thân “tê tê” uy hiếp Khúc Nhạc, tiểu Phương sờ sờ cái đầu hình tam giác của nó, nó mới nhắm mắt lại tiếp tục ngủ.

Tiểu Phương ủy khuất giải thích, nói: “Tôi chỉ là nói mà thôi, kia cũng phải nó cam tâm tình nguyện mới được, nếu không tôi sẽ bị phản phệ”. Cậu một phen nhấc Triệu Cường lui ở một bên lên, quay hai vòng trong không trung cho hả giận, khiến cho Triệu Cường lại là một trận gào thét.

“Triệu Cường trước kia không phải như thế……..”. Khúc Nhạc buồn bực nói, hiện tại sao lại yếu đuối dễ hoảng sợ như vậy?

Tiểu Phương nói: “Ai, làm quỷ chính là như vậy, cảm xúc lưu lại khi còn sống sẽ bị phóng đại vô hạn, cảm xúc khác nhìn chung sẽ bị biến yếu. Khi còn sống anh ta nhất định bị dọa mất mật, cho nên biến thành quỷ còn có thể sợ tên hung thủ kia”.

Tiểu Phương không chút khách khí mà ném Triệu Cường lên trên mặt đất, đạp thêm 2 đạp, mới trách mắng: “Này, đồ nhát gan, ai giết anh, nói mau?!”.

Triệu Cường co rúm lại trốn tránh, vẫn nức nức nở nở khóc không chịu nói như cũ.

Tiểu Phương nghiến răng nói: “Nếu không nói, hiện tại tôi liền dùng dương hỏa đốt anh thành tro bụi!”. Nói xong sờ soạng trong túi quần, làm bộ muốn đốt Triệu Cường.

“Đừng, đừng! Tôi nói! Ô ô……..”. Triệu Cường kêu lên: “Là……..Là Jack Trương……..”.

Khúc Nhạc trơn trừng mắt, “Jack Trương?”.

“…….Cha của Jack Trương”. Triệu Cường nghẹn ngào nói.