Anh Sai Rồi! Xin Đừng Rời Xa Anh

Chương 1: Quá khứ đẹp




Hắn và nó được coi là thanh mai trúc mã với nhau từ nhỏ.Bố mẹ hắn và nó đều là đội trưởng trong những cuộc chiến đấu.Bố mẹ hắn và nó còn là họ hàng thân thiết bởi hai nhà họ cạnh nhau.

__________Năm nó 5 tuổi,hắn 8 tuổi_________

" Nè!Tôi hơi bị thích anh rồi đó!Làm chồng tôi đi,tôi hứa mỗi ngày anh đều có một bữa ăn ngon miệng^^ " -Một cô bé xinh xắn với hai má phúng phính hồng hồng đang đứng trước mặt Vương Thiên Ưng nói với giọng đầy khí chất.

Hắn bất ngờ khi nó nói và bật cười to:

" Haha,nhóc có biết chồng nghĩa là gì không vậy "

" Biết chứ!Chồng nghĩa là yêu thương mình suốt đời,đánh mình khi tức giận và chôn sống mình khi chết " -Nó trả lời một cách hồn nhiên mà không biết hắn đang cười đến nỗi người khác nhìn vào tưởng hắn bị điên

" Haha ai dạy em nói như vậy "

Nó nói: " Bạn tui đó.Từ bây giờ anh sẽ là chồng của tôi "

" Nè!Nhóc đừng tự ý quyết định như vậy chứ " -Hắn phản bác lại

" Không biết,từ giờ anh là chồng của tôi "

________Năm nó 10 tuổi,hắn 13 tuổi_________

-" Thiên Ưng, em muốn ăn kẹo mút ".Nó đứng trước mặt Vương Thiên Ưng làm nũng.

-" Tèn ten ".Hắn rút trong túi áo một cái kẹo mút đưa cho cô.

Nhìn Nguyễn Ngọc Giang Nhi ăn rất ngon miệng,Vương Thiên Ưng bỗng giật kẹo mút trong tay cô.

-" Thiên Ưng, trả lại em cây kẹo ".Đôi mắt to tròn của nó phủ nhẹ một lớp nước mỏng.

-" Giang Nhi, có phải rất muốn ăn tiếp? ".Hắn đưa kẹo mút ra trước mặt nó,nghiêm túc hỏi.

-" Có a ". Cô thành thật đáp, đem cả người dính chặt vào người anh làm nũng.

-" Anh đưa em cây kẹo, nhưng phải đồng ý với anh một điều.Đồng ý thì anh đưa kẹo cho ". Vương Thiên Ưng xoa đầu nó,dịu dàng lên tiếng.

-" Được,em đồng ý.Anh đưa kẹo cho em đi ".Nó túm lấy vạt áo của hắn lắc lắc.

-" Ăn hết cây kẹo này, em là người của anh. Cả đời là người của anh ".Hắn đưa kẹo cho cô, bá đạo tuyên bố.