Anh Sai Rồi! Xin Đừng Rời Xa Anh

Chương 8: Nỗi buồn




Bàn đối diện của nó______

" Cho tôi một ly cà phê không đường "

" Cho tôi một ly kem dâu "-ả nhìn vào menu hống hách nói

" Dạ thưa cô,kem dâu chỉ còn một ly cuối cùng nhưng bàn đối diện đã gọi rồi ạ "-cô nhân viên dịu dàng nói

" Anh à,em muốn ăn kem dâu "-ả quay sang hắn õng ẹo

" Tôi trả gấp đôi "-hắn lạnh lùng nói

Nó thấy thế liền cãi " Tôi trả gấp ba "

" Tôi trả gấp năm "

Mặt nó tối sầm,không phải nó không có tiền mà do nó không mang theo đủ tiền.Cô nhân viên thấy hắn nói vậy liền nói:" Vâng,quý khách đợi một chút ạ "

Nó nghiến răng ken két nói với cô nhân viên:" Cho tôi kem vani "

Sau khi ăn xong,cậu được giao nhiệm vụ tống hai đứa nó trở về nơi sản xuất.Về đến nhà,nó nằm ườn ra chiếc giường thân yêu của mình và đi ngủ đến tối.

Lúc nó ngủ dậy thì là 10 giờ đêm,nó ngáp ngắn ngáp dài đi xuống phòng ăn.Nó xào gói mì với trứng ăn tạm vì trong tủ lạnh không còn gì cả.

Ăn xong nó lên phòng,vừa nằm nó vừa nghĩ đến buổi chiều mà lòng không khỏi tức giận,trong đó xen lẫn cả sự buồn bã.Tại sao hắn lại bảo vệ cho ả mà không phải nó,nó mới chính là vợ hắn chứ không phải ả.Nó nghĩ nhiều quá mà chìm vào giấc ngủ lúc nào cũng không hay biết.

________Sáng hôm sau_______

Nó thức dậy trong một bộ dạng vô cùng thảm hại:đầu tóc rối bù,quần áo xộc xệch và còn có một vài giọt nước mắt vẫn còn đọng lại trên gương mặt thiên thần của nó.

Nó uể oải đi vào phòng tắm làm VSCN,nó buộc tóc lên cao,mặc bộ quần áo thể thao,đeo đôi giày vans màu trắng,trên cổ quàng chiếc khăn màu hồng trông rất cá tính và dễ thương rồi chạy tập thể dục.