Ánh Sao Sáng Chói

Chương 39




Có phải lên giường rồi không?

Đông Phương Nhiêu cười không đáp, chính xác là không biết trả lời thế nào. Phương Diễn rõ ràng không có quy chuẩn, cho phép bản thân tìm vui bên ngoài, còn cô thì không được?

Vẫn là câu nói kia, mấy tháng không liên lạc, quỷ biết quan hệ này đã dứt hay chưa, dù sao trong mắt Đông Phương Nhiêu chình là dứt rồi.

Nhìn Phương Diễn đen mặt, kỳ lạ là đầu và ngực Đông Phương Nhiêu bỗng hết thấy đau, vô cùng nghiêm túc nói: “Phương Diễn, bỏ qua cho tôi đi.”

Đúng vậy, Phương Diễn, hãy tha cho tôi đi. Tôi không muốn trầm luân trong thế giới tình ái của anh. Đông Phương Nhiêu thật sự không chơi nổi trò chơi yêu đương, cô cũng biết đau lòng, cũng sẽ buồn bực, cũng có lúc cảm thấy cô đơn.

Phương Diễn nhìn chằm chằm Đông Phương Nhiêu, từng chữ từng chữ nói, “Hách Giai Giai, bất kể em có quan hệ gì với Ngô Hạ Ngự, tóm lại bắt đầu từ giờ phút này, em là của Phương Diễn anh, anh không cho phép em đi tìm bất kỳ ai khác nữa.”

Phương Diễn chơi đã đời mấy thứ trò chơi tình ái, đây là lần đầu tiên biết bàng hoàng, lần đầu tiên để tình cảm thoát ly khỏi lòng bàn tay. Loại cảm giác này vô cùng xa lạ, xa lạ đến phát sợ, nó khiến anh gấp gáp muốn thoát ra. Phương đại gia sao có thể động lòng, vui đùa qua đường rồi thôi, hoàn toàn không có ý nhấn chìm bản thân trong đó. Anh luôn phân biệt rõ ràng, chưa từng để bất kỳ nữ nhân nào vượt qua Lôi Trì dù chỉ một bước. Huống chi ban đầu nữ nhân này còn tự mình dâng tới cửa. Nhưng mấy tháng qua, Phương Diễn cảm giác mình đã bị người phụ nữ gọi là Hách Giai Giai hành hạ muốn điên rồi, mà nữ nhân này lại lần nữa muốn thoát ly anh, còn không chút mong đợi một phần tình cảm nào khác ở anh, thế này làm sao anh chịu được, anh sao có thể cho phép? Tuyệt đối không bao giờ cho phép!

Đông Phương Nhiêu sớm biết Phương Diễn sẽ nói thế, Phương Diễn là ai? Nhân trung chi long, thiên chi kiêu tử, chưa bao giờ nếm mùi thất bại, đời nào chấp nhận việc bị người khác cự tuyệt, nhưng lần này Đông Phương Nhiêu quyết tâm muốn phủi sạch quan hệ với anh.

* Nhân trung chi long : rồng trong thiên hạ;

* Thiên chi kiêu tử :đứa con kiêu ngạo của trời;

“Phương Diễn, tôi có cuộc sống riêng của tôi, anh có con đường đi của anh, hai chúng ta là hai đường thẳng song song hoàn toàn bất giao, mấy tháng này không gặp chẳng phải trôi qua rất tốt sao? Tôi thấy anh trái ôm phải ấp tỏ ra rất vui vẻ mà, anh cần gì chết cũng muốn kéo tôi theo?” Cô thừa nhận cô nhát gan, cô không dám chơi. Cô bỏ cuộc trước cũng không được sao?

“Hách Giai Giai, em đừng mong chạy trốn!” Phương Diễn cúi người giữ đầu Đông Phương Nhiêu hướng cánh môi hôn lên, đã bao lâu không chạm đến bờ môi đỏ mọng này rồi, anh khát vọng chưa đủ lâu sao? Thật là trước sau như một khiến người ta mê muội mà.

Phương Diễn hôn cuồng nhiệt, tàn bạo, hung hăng giày xéo đôi môi Đông Phương Nhiêu như muốn trừng phạt cô. Đông Phương Nhiêu không kịp tránh, miệng vừa mở lưỡi Phương Diễn đã xông thẳng vào, khuấy đảo rút hết khí lực của cô, chút sức lực đẩy anh ra cũng không còn, toàn bộ ý chí đều dùng để ứng phó cái miệng ngoan độc trên môi.

Đông Phương Nhiêu hoàn toàn không muốn tiếp tục thế này, nhưng một tay Phương Diễn giam cầm đầu cô, một tay bắt được hai tay đang cố sức xô đẩy của cô. Bàn tay anh không nhỏ, dùng một tay cũng đủ khóa chặt hai tay Đông Phương Nhiêu. Đông Phương Nhiêu trước sau tránh không thoát, dần dần buông tha cho ý muốn chống cự, ứng phó một cách tiêu cực.

Phương Diễn cảm nhận được Đông Phương Nhiêu thuần phục, càng tăng thêm sức lực, một tay bắt đầu không an phận, hướng trên người Đông Phương Nhiêu bơi đi.

Đông Phương Nhiêu cảm nhận được bàn tay Phương Diễn đưa vào trong áo mình, da thịt ấm áp tiếp xúc với bàn tay lạnh như băng, không khỏi rùng mình một cái.

“Phương Diễn, lạnh .. .. . .” Đông Phương Nhiêu phát ra tiếng nói tương tự rên rỉ, hấp dẫn mười phần. Phương Diễn thủy chung chưa từng dời khỏi môi cô.

Chỉ cần là nữ nhân, sẽ rất khó cự tuyệt Phương Diễn tán tỉnh. Đông Phương Nhiêu đương nhiên là phụ nữ huống hồ đã nhiều tháng sống cuộc sống đơn thân, càng không có biện pháp kháng cự.

Đông Phương Nhiêu một mặt ai oán, một mặt lại không có lực ngăn cản Phương Diễn từng bước lấn tới.

Nhưng tình huống đã không đợi Đông Phương Nhiêu nghiền ngẫm, cô bị Phương Diễn quậy phá đến từng tấc vuông, hiện tại trong đầu trừ mê hồ còn lại là mê hồ.

Nhưng rất nhanh, Đông Phương Nhiêu kiềm chế được muốn mau chóng rút ra khỏi tình cảnh ý loạn tình mê.

Bỗng nhiên có tia sáng huỳnh quang phát tới!

Đông Phương Nhiêu ở trong vòng luẩn quẩn, muốn hỏi đối với cái gì mẫn cảm nhất, không gì khác hơn chính là tia đèn flash của máy ảnh “Rắc rắc rắc rắc” cùng lúc âm thanh bấm máy vang lên.

Bên này Phương Diễn còn không ngừng lại, Đông Phương Nhiêu toàn thân tóc gáy đều dựng lên, cũng không biết khí lực từ đâu tới, liều mạng dò hướng đầu lưỡi trong miệng mình dùng sức khẽ cắn, hai tay đẩy Phương Diễn ra.

“Hách Giai Giai, em làm gì vậy!” Đang hôn cao hứng, thình lình bị cắn một cái, Phương Diễn rõ ràng chưa thỏa mãn dục vọng, vẻ mặt ẩn giận.

Loang loáng ánh đèn không ngừng chớp.

“Lái xe, Phương Diễn anh mau lái xe đi!” Đông Phương Nhiêu dùng sức đẩy Phương Diễn cư nhiên đến bây giờ còn không rõ tình huống, kêu lên. Người đã chôn ở trên bả vai Phương Diễn. Chỉ để máy ảnh chụp được thân thể không thấy rõ mặt.

Phương Diễn cũng không rề rà, rất nhanh lái xe ra ngoài trong những tia sáng huỳnh quang không ngừng lóe lên , “Rắc rắc” tiếng vang cũng chưa dừng lại, trong lòng Đông Phương Nhiêu căng thẳng. .

Vậy mà bị chụp lén! Có thể đoán chắc trang đầu tờ báo ngày mai sẽ là cái gì.

Như có đám mây đen treo trên đỉnh đầu Đông Phương Nhiêu, trong nháy mắt hoàn toàn không muốn đối mặt cái vấn đề làm cho người ta hết sức phát điên, đầu nép ở bả vai Phương Diễn chậm chạp không nguyện ý nâng lên.

Ngược lại người cũng bị truyền thông chụp ảnh là Phương Diễn không hề có phản ứng gì, hơn nữa đối với việc Đông Phương Nhiêu ngoan ngoãn tựa đầu trên vai mình rất là hưởng thụ, lái xe trong tâm tình vui vẻ, mặt mày hớn hở, thiếu điều chưa có huýt sáo, hát hò thôi.

Dĩ nhiên, y theo quy củ Phương Đại thiếu gia từ nhỏ đến lớn được nuôi dạy, sẽ làm không ra chuyện vừa lái xe vừa hát hò.

“A.. .. . .” Hồi lâu, Đông Phương Nhiêu ngồi thẳng người, hai tay che mặt, rối loạn lại phát điên rên rỉ một tiếng.

“Sao vậy?” Nhìn bộ dáng Đông Phương Nhiêu, Phương Diễn có tâm tình rất tốt hỏi thăm.

“Đều tại anh! Đều tại anh hết!” Không hỏi thì thôi, vừa hỏi Đông Phương Nhiêu liền nổi giận, “Anh là cái đồ họa thủy! Chưa từng thấy đàn ông mà có thể họa thủy như anh, sao còn họa thủy hơn phụ nữ nữa chứ?” Cùng Phương Diễn ở chung một chỗ chính xác không có chuyện tốt, người này vừa bá đạo vừa không nói đạo lý, không bị uy hiếp thì bị bức hiếp, êm xuôi được mấy tháng sao không lặng mất luôn đi, còn xuất hiện làm gì, ở không buồn chán lắm phải không, bị truyền thông bắt tại trận, không muốn tung xì căng đan cũng không được!

Tung ra coi như xong, còn hết lần này tới lần khác dính tới anh, Đông Phương Nhiêu nghĩ tới liền lo lắng không dứt.

Phương Diễn nghe Đông Phương Nhiêu nói, không giận ngược lại cười, “Có gì không tốt? Công khai thì công khai, vừa đúng lúc cho em một danh phận, tránh để em ngày ngày náo anh, trong lòng muốn đông muốn tây, nghĩ tầm bậy tầm bạ lại đi câu câu đáp đáp người khác.”

Đông Phương Nhiêu nghe Phương Diễn nói, cảm thấy có chỗ nào không đúng, nhưng không kịp ngẫm nghĩ, bị “Câu câu đáp đáp” bốn chữ đánh cho cái ý tưởng gì cũng bay mất, không khỏi cả giận nói: “Phương Diễn, nói cho rõ, tôi ra ngoài câu câu đáp đáp hồi nào?”

Suy nghĩ một chút vẫn còn cảm thấy bất bình, tâm tình khó có thể thở ra bình thường, lại nói, “Anh và tôi quan hệ thế nào? Nói trắng ra, chúng ta bây giờ quan hệ gì cũng không có, coi như trước kia có gì đó, cùng lắm là quan hệ tình nhân, anh tình tôi nguyện cùng nhau giao dịch mà thôi, ngay cả tình cảm cũng chẳng có, tôi muốn thế nào anh có tư cách gì quản?” Nói hết một hơi, cổ họng ngưng tí không nhanh không chậm nói, “Hơn nữa, mấy tháng qua anh làm gì, tình nhân gì đó cũng không thiếu. Anh như vậy, tôi và anh còn có thể thế nào? Tôi ra ngoài câu câu đáp đáp mắc mớ gì tới anh? Hôm nay cho dù Hách Giai Giai tôi tùy tiện kéo người nào lên giường cũng không liên quan tới anh, Phương Diễn anh không được phép xen vào!”

Chưa nói hai câu lại muốn cải vả.

Phương Diễn một mặt lái xe một mặt nghe, càng nghe sắc mặt càng xanh mét.

Đông Phương Nhiêu một hơi trút toàn bộ suy nghĩ ra ngoài, trong lòng thoải mái không ít, quá kích động, nói nhanh răng rắc , nói xong có chút thở gấp. Không cam lòng yếu thế nhìn chằm chằm Phương Diễn.

“Được.. .. . .”

Được một cái không liên quan gì đến anh!

Được một cái không xen vào!

Anh lại muốn làm rõ một chút anh thật sự có tư cách xen vào!

“Hách Giai Giai, em lắng tai nghe cho anh, từ hôm nay trở đi, Phương Diễn sẽ chỉ có một nữ nhân là Hách Giai Giai, em cũng đừng nói mấy lời này chọc tức anh nữa, em biết chọc anh tức giận đối với em cũng không có chuyện gì hay đâu.” Một hồi lâu, Phương Diễn nói, thanh âm lạnh lùng, “Náo loạn nửa ngày, đơn giản chính là muốn cái này thôi chứ gì, dễ thôi mà, em muốn, anh cũng có thể cho em, nhưng em cũng phải dọn sạch mấy thứ ngổn ngang bên cạnh biến mất cho anh, đừng để truyền ra cái gì không hay đến tai anh, bắt anh phải ra mặt dọn dẹp giúp em!”

Nghĩ đến những tin đồn tùm lum kia, một bụng tức giận chưa tiêu. Ngô Minh Hạo, Ngô Hạ Ngự, Nghi Hạo Đông, mọi người ai cũng dính được bên cô, đặc biệt là Ngô Hạ Ngự, tốt nhất là điện thoại cũng đừng liên lạc nữa, xóa số!

Đông Phương Nhiêu lần này nghe rõ rồi, sửng sốt hồi lâu, “Anh.. .. .. có ý gì?”

Không thể không kinh ngạc, Phương đại gia có thể nói ra những lời này, một chọi một? Đây là chuyện cười nhất thế kỷ sao?

Thấy Đông Phương Nhiêu còn không nhanh chóng đáp ứng, không khỏi tức giận, “Hách Giai Giai, em đừng giả bộ ngu ngốc!”

“Ai giả bộ ngu hồi nào?” chính là ý đó, thấy bộ dạng Phương Diễn kinh ngạc, trong lòng thậm chí có một phần vui vẻ, dĩ nhiên là hơi khó hiểu. Phương Diễn sao tự nhiên nói ra lời này, vì một Đông Phương Nhiêu mà buông tha cho một tòa hậu cung vô số mỹ nhân tài nữ, điều này có thể sao?

“Phương Diễn, anh.. .. . .”

Đông Phương Nhiêu muốn nói lại thôi, có một câu không biết có nên hỏi hay không.

Phương Diễn tức giận liếc Đông Phương Nhiêu một cái, hỏi “Gì nữa?”

“Không có bệnh chứ?”

Ngô Hạ Ngự không bình thường thì thôi đi, thế nào ngay cả Phương Diễn cũng không bình thường?

Hôm nay là ngày mấy, ai cũng phát điên hết rồi phải không?