Ánh Sao Sáng Chói

Chương 42




Đông Phương Nhiêu có nhà nhưng không thể về, chỉ có thể ngồi xe Phương Diễn về nhà Phương Diễn. Cô đã liên lạc với Vũ ca về vấn đề chỗ ở mới, nhưng chỗ tốt khó tìm, trong lúc nhất thời không thể tìm được.

Đông Phương Nhiêu định rút ra thời gian hôm nào đi mua nhà, dù sao tiền bạc đã chuẩn bị đủ chỉ cần tìm người tu sửa một chút là có thể dọn vào ở. Không có nhà của riêng mình toàn đi thuê phòng ở trọ Đông Phương Nhiêu luôn cảm thấy không an tâm, trong lòng cứ như có hòn đá trôi nổi bềnh bồng không bỏ xuống được.

Hơn nữa cô không muốn có chuyện gì xảy ra thì đến nhà Phương Diễn trốn, tuy anh không ngại nhưng cô để ý .

Nhà Phương Diễn có nhiều phòng, hôm đó hai người từ trên xe bước xuống cũng không nói với nhau một câu nào nữa. Phương Diễn đi trước Đông Phương Nhiêu theo sau. Bước vào nhà Đông Phương Nhiêu rất tự giác đi tới phòng ngủ chính lấy quần áo vào phòng tắm tắm. Cô ở đây nhiều ngày, quần áo, đồ dùng cá nhân đã mua thêm đầy đủ hết. Còn Phương Diễn thì đang kết nối điện thoại nói chuyện với một nhóm người đưa ra phương án kế hoạch gì đó.

Thấy Đông Phương Nhiêu cầm quần áo đi vào phòng tắm chung. Phương Diễn cũng không lên tiếng, mặt có chút thâm trầm. Từ lúc Đông Phương Nhiêu đến đây trừ một hai lần đầu dùng qua cái phòng tắm này, sau đó đều trực tiếp dùng ở phòng ngủ chính thất luôn.

(T: căn nhà thường sẽ có phòng tắm dùng chung, còn phòng tắm ở trong phòng ngủ thì gọi là phòng tắm riêng – giải thích vậy mọi người hiểu không nhỉ?)

Loại hành động này khác nào muốn phủi sạch quan hệ khiến Phương Diễn rất không thoải mái. Vốn còn lời muốn nói với Đông Phương Nhiêu, bây giờ cái gì cũng không muốn nói nữa, cũng đứng dậy định đi tắm. Cửa phòng ngủ chính thất bị Phương Diễn đóng mạnh , “Phanh” vang một tiếng rung trời.

Đông Phương Nhiêu mới vừa cỡi hết đồ, đang mở nước, bị âm thanh vang dội làm giật bắn mình. Trong lòng hoảng loạn, Phương Diễn nổi giận rồi.

Mới qua lại không tới nửa tháng, đã bắt đầu cãi nhau?

Đông Phương Nhiêu tắm xong đi ra thấy cửa phòng chính thất đóng, do dự hồi lâu quyết định đi về phía phòng dành cho khách nằm. Phòng này là từ lúc bị Phương Diễn mang về liền ở, chỉ là không trụ được tới ngày thứ ba đã bị người da mặt dày không biết xấu hổ lại bá đạo Phương thiếu gia bắt cóc vào phòng ngủ chính thất, dễ dàng thuận tiện cho việc vận động, cũng dễ dàng bị Phương thiếu gia sử dụng đại hình coi là gối ôm ôm ngủ.

Mới 8 giờ tối nhưng vì quá mệt, Đông Phương Nhiêu cảm thấy cả người vô lực, phòng khách chăn gối đều có đủ, tương đối sạch sẽ. Người làm thuê theo giờ luôn đúng giờ thay mới, dọn dẹp, sửa sang lại. Đông Phương Nhiêu nằm xuống giường, thân thể rõ ràng đau nhức rã rời, đầu cũng choáng váng, hết lần này tới lần khác lật qua lật lại mà không ngủ được. Lỗ tai cực kỳ nhạy cảm dựng lên lắng nghe động tĩnh cách vách.

Tiếng nước chảy hoa lạp lạp, thì ra Phương Diễn vẫn còn đang tắm. Một lát sau không có tiếng động, chắc là tắm xong rồi.”Đông” một tiếng, cửa phòng tắm lại bị anh đóng mạnh, cửa phòng tắm rất yếu ớt a, không biết có bị anh đập hư luôn không.”Ba lạp ba lạp” tiếng bước chân đi lại vang lên từ bên trong phòng ngủ, thanh âm dần dần nhỏ, giống như đi ra tới phòng khách.. .. . .

Đông Phương Nhiêu lắng nghe một hồi, không nghe được gì nữa. Xoay qua xoay lại một lát, rốt cục nghe được tiếng TV trong phòng khách, Phương Diễn đang xem TV à.

Lắng nghe, một đoạn lời kịch rất quen thuộc truyền vào trong lỗ tai ——

“Uy, sao anh thấy ghét quá vậy, đừng có đi theo tôi nữa có được không hả?”

“Là cô đi theo tôi mới đúng, ác nhân lại hay cáo trạng trước!”

“Mộ Dục Ngọc, tôi biết anh yêu tôi, yêu người ta còn không dám thừa nhận, đồ nhát gan, không ai có gan thỏ đế như anh hết!”

.. .. . .

Không cần nghe tiếp Đông Phương Nhiêu cũng biết cảnh diễn phía sau là gì, cái người được gọi Mộ Dục Ngọc áp người nữ đang khiêu khích dính trên tường hôn.

Nếu như không phải Phương Diễn đang xem, Đông Phương Nhiêu không có chú ý nghe..., thì bọn họ đã quên《 hạ điện y thủy 》 bắt đầu phát sóng trên TV rồi. Đông Phương Nhiêu khốn đốn đầu đầy hắc tuyến, không dám tưởng tượng Phương Diễn dùng vẻ mặt nào xem cô diễn bộ phim này.

Nói thật, Đông Phương Nhiêu cảm thấy nhân vật mình diễn trong phim này quá ngốc nghếch. Trong phim nữ phụ là người hơi bình thường một chút, kết quả đầu tiên là cho Lâm Hạnh Nhi, sau là cho Mã Phỉ Phỉ, dù thế nào cũng sẽ không rơi trúng đầu cô. Phương Diễn cho cô an vị chủ giác, còn không cho phép cô cự tuyệt.

Nghe qua cũng chẳng thấy có gì thích thú, không biết Phương Diễn đang nghĩ gì, cư nhiên xem phim thần tượng, kiểu thanh xuân ngốc nghếch này. Đông Phương Nhiêu thề đóng hết một bộ này sẽ không nhận vai diễn tương tự như thế nữa, nghĩ tới cũng cảm thấy nóng mặt. Đông Phương Nhiêu diễn xong một cảnh, sau khi lượt lại toàn bộ nhìn cũng không nhìn một cái, nội dung quá thiểu não, thấy mình ở trong phim chạy nhảy đối đáp rất khoái trá rất phách lối, Đông Phương Nhiêu không dám thừa nhận người đó là mình.

Nghe tiếp đều là nội dung phim truyền hình, Phương Diễn một chút động tĩnh cũng không có. Đông Phương Nhiêu định không nghe nữa, nằm trên giường nhớ tới Vũ ca lấy điện thoại ra gọi, bảo hắn ngày mai tới studio gặp cô, nói mấy vấn đề có liên quan tới chuyện mua nhà một chút, cũng không thể mua lại chỗ cũ, hợp đồng còn để ở đây ngày mai giao cho Vũ ca luôn để hắn giúp một tay giải quyết chuyện này.

Nói xong để điện thoại xuống, từ từ buồn ngủ, bất tri bất giác chìm vào giấc ngủ.

Mở mắt bên ngoài sắc trời đã tối thui, đầu giường đèn vẫn sáng. Bốn phía lẳng lặng một mảnh, bên trong phòng khách không có bất kỳ động tĩnh gì, không biết mấy giờ rồi. Thường thì khi có thời gian Đông Phương Nhiêu ngã xuống ngủ rồi sẽ rất khó tỉnh lại, trừ phi đặt đồng hồ báo thức. Hôm nay tỉnh giấc giữa chừng đầu óc lại dị thường thanh minh. Trong phòng này không có phòng vệ sinh riêng, Đông Phương Nhiêu lấy điện thoại nhìn, vừa rạng sáng, quyết định xuống giường ra cửa đi vệ sinh rồi trở lại ngủ tiếp.

Rửa tay xong, lau tay lên áo ngủ trên người, cúi đầu bước ra phòng vệ sinh, còn chưa ra tới đâu liền lọt vào một lồng ngực ấm áp, bị người nào đó hung hăng ôm.

“Chúng ta đừng cãi nhau, được không?” Chỉ nghe thanh âm Phương Diễn vang lên bên tai, thanh âm thật thấp, lại dẫn theo điểm khẩn cầu .

Đông Phương Nhiêu bị hù, ngẩng đầu nhìn, ánh mắt sáng quắc của Phương Diễn cũng đang nhìn cô, cúi đầu khẽ hôn. Môi chạm môi, động tác hết sức êm ái, “Giai Giai, anh không phải có ý đó, anh không đành lòng thấy em mệt mỏi quá mức.” Phương Diễn còn nói.

Phương Diễn chưa từng ăn nói e dè với Đông Phương Nhiêu như vậy, bình thường thời điểm hai đứa giận nhau, nếu anh không uy hiếp thì chính là dứt khoát không nói tiếng nào hất tay bỏ đi, hoặc là không lo nghĩ đến cảm thụ Đông Phương Nhiêu trực tiếp cường hôn mạnh ôm, thái độ thô bạo không phải loại bình thường.

Cho nên nghe anh nói thế, Đông Phương Nhiêu trong lòng lập tức mềm nhũn, cô làm sao muốn cùng Phương Diễn gây gổ? Bởi vì phát sinh tranh chấp với anh mà cô cũng ngủ không yên giấc, hơn nửa đêm chợt tỉnh, là bởi vì ai chứ?

Miệng bị Phương Diễn hôn, eo được ôm gọn trong vòng tay của anh, toàn thân cũng bị anh dán chặt không chút khe hở. Đông Phương Nhiêu vươn tay ôm cổ Phương Diễn, nhiệt tình hôn đáp lại.

Cô cũng không muốn cãi nhau, tuyệt đối không muốn .

Phương Diễn đưa tay vào áo ngủ Đông Phương Nhiêu, một đường đi lên nơi mềm mại.

“Phương Diễn, về phòng.” Đông Phương Nhiêu thật vất vả tìm được khe hở nói ra một câu, miệng lại bị anh chặn lại. Hai người chiến đấu liên tục ở các chiến trường một đường từ phòng khách đến phòng ngủ.

Xong chuyện, Đông Phương Nhiêu không an phận dùng ngón trỏ vẽ nên các vòng tròn ở trên ngực Phương Diễn. Một chút cũng không buồn ngủ, thân thể bị Phương Diễn chiết đằng rất mệt mỏi, hôm nay anh phá lệ nhiệt thiết thô bạo cùng kích thích, một cuộc đi xuống Đông Phương Nhiêu cảm giác xương cốt toàn thân sắp bị anh làm cho rụng rời. Nhưng vui sướng trong lúc thể nghiệm kích tình hoàn toàn không cách nào che giấu được. Đông Phương Nhiêu hai gò má ửng hồng, nhớ tới vừa rồi mình lớn tiếng rên rỉ liền một hồi nóng mặt.

Phương Diễn rốt cục bị động tác Đông Phương Nhiêu khiêu khích, đang nhắm mắt ôm Đông Phương Nhiêu nghỉ ngơi, chộp bàn tay không an phận của người nào đó, lật người đè Đông Phương Nhiêu xuống dưới, hỏi: “Sao hả? Còn chưa no?”

Đông Phương Nhiêu bị dọa sợ không nhẹ, vội vàng lắc đầu, “Không có, không có.” mệt chết đi được, chẳng qua là cô không ngủ được mà thôi, cô không ngủ được cũng không muốn thấy Phương Diễn ngủ nhanh như vậy, cho nên mới trêu anh.

Đông Phương Nhiêu vòng tay ôm cổ anh: “Phương Diễn, chúng mình về sau đừng cãi nhau nữa được không?” Thi thi nhiên hỏi.

Phương Diễn xoay người cũng chỉ dọa Đông Phương Nhiêu một chút mà thôi, mặc dù anh còn tràn đầy tinh lực nhưng khẳng định cô không chịu nổi, tiếp tục cày bừa ngày mai cô khỏi cần đi làm trực tiếp nằm bẹp dí trên giường cả một ngày đi, đến lúc đó lại trách anh làm trở ngại công việc của cô.

Phương Diễn mổ một cái trên miệng Đông Phương Nhiêu, lật người ngã xuống tư thế ban đầu tiếp tục ôm cô, lại giật giật cánh tay đặt thân thể cô tới một vị trí thoải mái, nói, “Ai muốn cãi nhau với em? Nếu không phải là em cố tình gây sự trước, anh sẽ gây với em sao?”

Trong giọng nói không khỏi chất vấn cùng một chút bất đắc dĩ, từ lúc nào Phương đại gia lại ăn nói dè dặt với một người như vậy?

Đông Phương Nhiêu nhếch miệng cúi đầu không nói lời nào. Quả thực là cô khơi màu, nhưng cô vẫn chưa cảm thấy mình có lỗi.

Phương Diễn nhìn thấy cô như vậy, đưa tay dùng lực vỗ mông Đông Phương Nhiêu một cái. Đông Phương Nhiêu hét lên một tiếng, “Phương Diễn, anh làm gì dạ?!”

Lớn đầu còn bị tét mông, Đông Phương Nhiêu vừa xấu hổ vừa thẹn thùng, đôi tay ôm trên cổ Phương Diễn dời xuống cào lưng anh, “Không được phép sử dụng hình phạt thể xác! Không được bạo lực gia đình!” Trong miệng hét lên. Nhìn qua y như cô gái nhỏ đang nũng nịu.

Phương Diễn không nhịn được lại hung hăng hôn môi Đông Phương Nhiêu, nếu không có chỗ cố kỵ, thật muốn hành xác cô tại chỗ!

“Em giỏi lắm, mau nhắm mắt ngủ đi!” Phương Diễn nén nhịn có chút khổ cực. Anh từ trước đến giờ luôn phóng túng dục vọng của mình, lần đầu tiên nghẹn mình như vậy, hết lần này tới lần khác nữ nhân trong ngực còn không thức thời, nhích tới nhích lui, cố gắng vùi dập lửa cháy lan tỏa toàn thân.

“Ngủ!” hung hăng nhấn Đông Phương Nhiêu hướng trong ngực một cái, ác thanh ác khí nói.

Dán sát như vậy, biến hỏa nửa người dưới của Phương Diễn làm sao giấu giếm được Đông Phương Nhiêu, cô len lén câu khởi khóe miệng cười một tiếng, eo ếch dùng sức lắc một cái hai người liền đổi vị trí. Đông Phương Nhiêu ngồi trên người Phương Diễn, chăn mền quấn quanh người cũng vì động tác của cô trượt xuống eo, nửa người trên không một chút che đậy trình diễn trước mặt Phương Diễn, ánh mắt anh thầm chìm.

“Hách Giai Giai, em đừng đùa với lửa.” Phương Diễn trầm giọng cảnh cáo, tên đã lên dây cung không thể không bắn. Nếu Hách Giai Giai còn tới câu dẫn, trêu chọc anh, đừng trách anh không khách khí!

Ai biết Đông Phương Nhiêu cũng học Phương Diễn cúi đầu mổ miệng anh một cái, khiêu khích nói, “Anh tới đi, em mới không sợ!” Không thể không nói, tối hôm đó Đông Phương Nhiêu không lý trí cỡ nào, chắc bị Phương Diễn sửa trị một lần nên đầu óc còn mơ hồ, không đoán cũng biết Phương Diễn đời nào chịu được khiêu khích.

Ánh mắt sáng quắc giống như Ngạ Lang chăm chú nhìn con mồi, phản thủ vì công, lật người đưa Đông Phương Nhiêu xuống phía dưới, nham hiểm nói “Tối nay em khỏi ngủ!“.