Ánh Sao Sáng Chói

Chương 5




Người kia trực tiếp đi vào vị trí giám khảo được chú ý nhất, bảng hiệu đặt trên bàn viết ba chữ —— Ngô Minh Hạo, chính là vị trí trung tâm mà Đông Phương Nhiêu để ý lúc trước.

Thật là không thể nhìn người qua vẻ bề ngoài.

“Không nghĩ tới sẽ là anh ta! Sao có thể.. .. . .” Có thể thấy được, Vũ ca lại bị đả kích, lần trước người này không chút lưu tình đem hai người đuổi ra studio, mặc hắn cầu xin thế nào cũng không được, hiện tại vừa nhìn thấy người này hắn liền khẩn trương, bây giờ không nghĩ tới anh ta lại là Ngô Minh Hạo, nếu như lúc trước còn có một tí hi vọng thì giờ đã hoàn toàn bị dập tắt, người này, làm sao có thể cho Hách Giai Giai thông qua? Hoàn toàn không có khả năng.. .. Người nào không đắc tội, hết lần này tới lần khác đắc tội anh ta!

Nói đi thì nói lại, ngày đó phim trường quay hình Giai Giai rõ ràng là cách rất xa, Ngô Minh Hạo tại sao xuất hiện ở đó, thật là kỳ quái. Thế nhưng bây giờ không phải lúc nghĩ đến vấn đề này. Giới giải trí vốn phức tạp, coi như hôm nay hợp đồng đã ký, ngày mai vẫn có thể bị đổi vai, phim đã khai máy, diễn không được tốt chỉ cần đạo diễn nói một câu, cũng phải đi. Nhược nhục cường thực (kẻ mạnh chèn ép kẻ yếu), trong đây thể hiện vô cùng tinh tế. Nghĩ vậy, việc đổi đạo diễn cũng không phải là không thể.

Bắt đầu quay chương trình mới biết, đạo diễn Ngô Minh Hạo chỉ đạo chương trình, làm sao lại bỏ qua tin tức này? Rõ ràng vé vào cửa cũng đã lấy được, tiến vào lại bị BOSS lớn nhất đuổi ra, giống như miếng thịt béo bở đến miệng lại bị người ta cứng rắn lấy ra, có phải không muốn cho người ta sống không?

“Giai Giai.. .. . .” Vũ ca nghĩ tới, đem tầm mắt quăng hướng Đông Phương Nhiêu, “Lần này khẳng định không được chọn rồi, chúng ta lần sau.. .. . .” Nói ra làm cho lòng người chua xót, cơ hội tốt còn không bắt được. Giống như là thấy trời sập, đập trúng người khác làm cho người ta nhức nhói. (cái này tg nói tục mình chỉnh lại a =.=)

“Hey, nhìn lên sân khấu.. .. . .” Đông Phương Nhiêu ngược lại không nghĩ nhiều như Vũ ca, vốn ý nghĩ của hai người bọn họ có khác biệt, Đông Phương Nhiêu mục đích ban đầu không đặt ở 《 manh đồng 》, không vớt được vai diễn tốt nhất cũng chẳng sao, cô chỉ muốn cho nhiều người thấy cô diễn, đặc biệt là người làm phim hoặc là đạo diễn chân chính luôn nói đến thực lực. Cô có thực lực, cũng có tự tin, có thể làm cho chính bọn họ tìm tới cửa.

Bất kể nhân vật lớn nhỏ, có cơ hội là có thể lên cao.

Trên đài Lý Như Cửu đã bắt đầu biểu diễn, những người khác cũng đã đi lên rút thăm đề mục, cơ bản thì Lý Như Cửu biểu diễn rất đến nơi đến chốn, rất tinh sảo, tinh sảo đến nỗi một ngón tay cũng đặt ở vị trí nên để, không có sai lệch, không có bất kỳ một sai lầm nào. Lý Như Cửu rút được một nhân vật mâu thuẫn, cô căm hận cái thế giới này, nhưng vì đủ loại nguyên nhân không có cách nào dứt bỏ, năm phút, Lý Như Cửu phẫn diễn đoạn sắp sửa tự sát, trải qua một loạt mâu thuẫn nội tâm và tác động bên ngoài, cuối cùng lựa chọn để xuống hết thảy, lần nữa bắt đầu cuộc sống mới tốt đẹp.

Lý Như Cửu biểu diễn đối với toàn trường mà nói là một khởi đầu cực cao, đặc biệt có được vinh hạnh ảnh hậu, không phải nhân vật bình hoa di động ngu ngốc. Biểu diễn tinh sảo như vậy, đặt vào mắt Đông Phương Nhiêu cũng còn điều thiếu sót, chính là quá mức tinh sảo, theo đuổi chủ nghĩa quá hoàn mỹ, cho nên mất đi linh hồn, ít đi khả năng làm cho người xem động tâm. Nếu như là mình, nhất định có thể làm tốt hơn.

Đông Phương Nhiêu định vị trong lòng, đối với phía sau biểu diễn cũng có một chút khái niệm nhận thức, đưa mắt lần nữa nhìn về phía sân khấu. Quả nhiên người có chút danh tiếng, thực lực phi phàm, diễn xong, tiếng vỗ tay như sấm.

Nơi này người đáng để nói nhất là Thi Lam Lam, từ miệng Vũ ca luôn là người diễn vai nữ hai (nữ phụ), cô biểu diễn xong , làm cho tâm Đông Phương Nhiêu rung chuyển, diễn rung động hơn cả ảnh hậu Lý Như Cửu, diễn xuất sinh động có hồn, vai diễn là một nhân vật người mẹ số khổ, vô tình lạc mất hài tử trên đường, cuộc sống mỗi ngày mỗi đêm đều trong tư niệm tìm kiếm hài tử, Thi Lam Lam mới 27 tuổi, tuổi chiều ngang lớn vô cùng, 5 phút đi xuống, hiện trường không ít người lệ rơi đầy mặt, sau khi kết thúc hơn mười giây mới tuôn ra tiếng vỗ tay cực kỳ nhiệt liệt. Biểu diễn chân chính xâm nhập cả linh hồn có thể để cho người thực quên hết tất cả, kéo cảm xúc người xem toàn trường.

Để tay lên ngực tự hỏi, Đông Phương Nhiêu cũng không nhất định có thể làm được điểm này, điều này làm cho Đông Phương Nhiêu thanh tĩnh lại, tâm bắt đầu căng thẳng, không thể nới trễ, không thể tự mãn, có ý thư giản sẽ không hề tiến bộ, có ý tự mãn cuối cùng sẽ thất bại. Nhân ngoại hữu nhân, thiên ngoại hữu thiên, chỉ có không ngừng quất roi vào mình mới có thể làm tốt hơn, mới có thể không ngừng đi về phía trước.

Đông Phương Nhiêu là chân chính nhiệt tình yêu thích diễn nghệ, không phải đùa giỡn, cũng không phải vì danh tiếng, cho nên trong quan niệm của cô, nhất định phải làm tốt hơn, tốt hơn, so với tốt hơn còn tốt hơn.

Một người năm phút, đại khái khoảng ba tiếng đồng hồ, trên căn bản người tới tham gia đã biểu diễn xong, lác đác không còn mấy người, những ngôi sao xếp phía trước, rất nhiều người biểu diễn xong lưu lại nhìn một chút, không bao lâu cũng đứng dậy rời đi. Phía sau bắt đầu lục đục có vài người Vũ ca không biết tên xuất hiện, có thể thấy được người không có danh tiếng như cô tới thử vai không nhiều lắm, nhưng đủ làm cho người ta yên tâm. Đặc biệt là Vũ ca.

Hoặc giả giống như nhân vật nhỏ như bọn họ, đạo diễn Ngô Minh Hạo hay quên chuyện, xoay người liền quên mất. Vũ ca hết sức aQ nghĩ tới.

Rốt cục cũng đến lượt Đông Phương Nhiêu.

Đông Phương Nhiêu nhìn người trên studio hướng dẫn rút thăm bảo nhân viên hướng mình đi tới, thở ra một hơi, đứng dậy chuẩn bị. Nhưng người kia không cho Đông Phương Nhiêu cơ hội này, hắn trực tiếp đưa một tờ giấy, “Hách Giai Giai tiểu thư, đây là nội dung khảo hạch cô sắp biểu diễn, xin nghiêm túc chuẩn bị, chúc cô thành công.”

Nhân viên kia quay đi, Đông Phương Nhiêu mở tờ giấy được gấp ngăn nắp ra, phía trên viết hai chữ to —— manh đồng.

Này thật là một đề thi có độ khó cao, trừ hai chữ, những thứ khác cái gì cũng không có.

Đông Phương Nhiêu rất kinh ngạc đề mục của mình sẽ là như vậy, Vũ ca tò mò, Đông Phương Nhiêu đem trang giấy đưa tới cho Vũ ca nhìn, Vũ ca nhích mông.

“Đùa à!” Vũ ca giảm thấp thanh âm giận dữ kêu lên, ánh mắt phẫn hận đủ để đem lưng giám khảo bắn thành tổ ong vò vẽ.

Không ai có đề mục như vậy, chuyện này Đông Phương Nhiêu cũng là lần đầu tiên trong đời gặp phải. Nhưng là đĩnh nhi tẩu hiểm, có bỏ ra mới có thu hoạch, nói không chừng người kia cho mình cơ hội, mặc dù không biết tại sao có thể có ý nghĩ như vậy, nhưng bắt được tờ giấy này, Đông Phương Nhiêu chỉ có thể nghĩ như vậy. Hoặc giả, bắt được cơ hội lần này, ngoài vai diễn có thể cô còn nhận được việc ngoài ý muốn.

Chỉ vì nhiều người như vậy, chỉ có cô rút được tờ giấy manh đồng, hơn nữa còn là do nhân viên tự tay đưa đến.

Bất kể như thế nào, cô không thể nhục chí, chỉ có thể cố gắng, đem hết thảy làm được tốt nhất.

“Phía dưới, xin Hách Giai Giai tiểu thư lên đài biểu diễn, đề mục biểu diễn —— manh đồng!”

Hiển nhiên người chủ trì cũng rất kích động, Đông Phương Nhiêu còn chưa đi lên, đề mục sắp biểu diễn cũng đã bị thông báo ra ngoài.

Đông Phương Nhiêu cầm tờ giấy đứng lên. Tất cả tiêu điểm cũng tập trung trên người cô, truyền thông loang loáng đèn nhanh chóng mò mẫm theo ánh mắt mọi người, tiếng máy ảnh “Rắc rắc” “Rắc rắc” bên tai không dứt. Manh đồng! Đề mục lại là manh đồng a! người truyền thông khứu giác đặc biệt bén nhạy, làm sao không thể đoán ra hai chữ này đại biểu hàm nghĩa đặc thù.

Mặc dù không biết tại sao đề mục này xuất hiện trên người văn sở vị văn, nhưng riêng điểm này cũng đủ để cho truyền thông điên cuồng. Những người thử vai đã diễn xong vẫn ngồi trong này cũng không nhịn được rối rít quay đầu, coi trộm một chút người bắt được đề mục đặc thù có bộ dáng nào.

Biểu diễn, bắt đầu từ nơi này đi.

Đông Phương Nhiêu thầm hít một hơi, nhắm mắt, mở mắt, tròng mắt nhìn thẳng phía trước, không có tiêu cự, cặp mắt tan rả vô thần, phảng phất chân chính một manh người.(người mù)

Trong tay nắm thật chặt tờ giấy, giống như đồ vật này quan trọng hơn cả sinh mệnh, đem nó đặt ở trước ngực, đưa ra cái tay còn lại, năm ngón tay khẽ nhếch, từng điểm từng điểm khẽ đụng tìm tòi, cước bộ từng bước từng bước hướng lối đi phía ngoài.

Người đầu tiên đi qua, chính là Vũ ca.

Vũ ca bị cử động của Đông Phương Nhiêu làm cho hết sức kinh ngạc, ý niệm chuyển một cái, cũng lập tức hiểu Đông Phương Nhiêu đang làm gì, vừa muốn đưa tay ra đỡ, dưới chân Đông Phương Nhiêu khụy một cái, té trên lưng ghế ngồi hàng trước, đầu đập tại góc nhọn của ghế, “Phanh” một âm thanh vang lên, thời điểm trong hiện trường tiếng nói chuyện vang lên không ngừng lại không lấn át được thanh âm va chạm vang dội ở kia. Hiện trường trong nháy mắt yên tĩnh. Trình diễn ở đây, rõ ràng chính là một người đui chân chính!

Thì ra là tổ đạo diễn tìm một người đui tới diễn vai chính《 manh đồng 》 trong phim. Cũng mệt Ngô Minh Hạo có thể nghĩ ra, một tân nhân, một người đui, trong lúc này có bao nhiêu khó khăn dồn dập, dùng ngón tay cũng nghĩ ra, Ngô Minh Hạo, quả nhiên lớn mật!

Toàn trường yên tĩnh.

Chưa hết, Đông Phương Nhiêu vốn trên mặt vẻ hèn nhát lại gắn đầy hốt hoảng, không để ý tới vết thương trên đầu, không để ý tới thân thể phải đứng thẳng, không ngừng khom người, “Thật xin lỗi, thật xin lỗi.. .. .. Tôi không phải cố ý, thật xin lỗi.. .. . .”

Phương hướng khom lưng là một bên khác, nơi đó không có ai cả, Vũ ca ở trên trái phía cô. Người xem lòng chua xót.

Vũ ca nếu như không phải biết cô một năm, hết sức hiểu cô không có bệnh, không có đau, thân thể cường tráng, cơ hồ cũng muốn bị lừa, mặc dù như vậy, nhìn Đông Phương Nhiêu như thế cũng không nhịn được thương tiếc. Một mình đánh liều ở giới giải trí, một đường đi tới, chịu không ít khổ, đây là cở nào khổ cực, hốc mắt không khỏi phiếm hồng.

“Giai Giai.. .. . .” Vũ ca vừa muốn đưa tay ra đỡ, người bên cạnh lại xuất thủ nhanh hơn: “Tiểu thư, cô không sao chứ, có đau hay không?”

Đó là một phụ nữ tuổi chừng năm mươi, Vũ ca nhận ra được, trong vài bộ phim có thể thấy cô, Hàn Phân Lão sư, cấp nhân vật diễn vai mẹ rất có tay nghề.

“Thật xin lỗi, thật xin lỗi.. .. . .” Được người khác đỡ dậy, Đông Phương Nhiêu như cũ miệng không ngừng xin lỗi, biểu hiện trước mặt mọi người chính là một cô gái mù, bởi vì tự mình té ngã, trán đã bầm tím, lại không ngừng đối với người không tồn tại cúi đầu, nói xin lỗi.

“Không có gì.. .. . .” Mãi cho đến hàng trước có một thanh âm nhẹ nhàng truyền tới, Vũ ca nhìn đến, đó là Thi Lam Lam! Cô ta còn chưa đi, không biết lúc nào thì ngồi trước mặt mình!

Thật lâu không có người đáp lại, hốc mắt Đông Phương Nhiêu hiện lệ, rốt cục nghe một câu nói, đầu chuyển một cái, hướng thanh âm cúi chào hai cái, “Thật xin lỗi, thật thật xin lỗi.” Nước mắt rớt xuống, cũng không kịp lau đi, còn phải vội vàng lên đài, nắm tờ giấy trong tay thật chặt, gập ghềnh đi về phía trước.

Trong lúc này rất nhiều người cũng muốn đi ra đỡ, đưa tay ra rồi lại tự động để xuống, đây là một cô gái kiên cường, cô dùng phương thức của mình tự giải quyết khó khăn, trợ giúp của bọn họ ở đây đối với cô gái gập ghềnh đi về phía trước có vẻ như không có ý nghĩa. Nhưng khi nhìn đến thân thể gầy yếu kia, không khỏi cảm thấy từng đợt chua xót ở mũi, một cô gái xinh đẹp cỡ nào, đáng tiếc là đôi mắt không thể nhìn thấy.

Cô lấy tay dùng chân thử thăm dò đường dưới chân, thời điểm sắp đụng chướng ngại hoặc va chạm người khác có thể bị ngã đập đầu cô sẽ dùng tay chân của mình cảm nhận được cũng mau tránh đi, số lần cũng không nhiều, có thể thấy cô gái đã có thói quen sống trong bóng tối cũng tìm được biện pháp giải quyết hữu hiệu, mặc dù bình thường, nhưng tiếng kinh hô không ngừng, tiếng khích lệ cũng có, ngay cả truyền thông đến lúc cô sắp đi lên đài mới nhớ lại muốn chụp hình. Rồi lại sợ thanh âm máy ảnh chợt tới hù dọa cô, làm cô ngã nhào.

Trong tay của cô vẫn nắm thật chắc, không ai biết đó là cái gì. Nhưng tất cả mọi người đều biết, vật kia đối với cô vô cùng quan trọng.

Cho dù té ngã, cô vẫn nắm chặt tay chưa từng buông ra, đặt trước ngực không có để xuống.

Rốt cục cũng đi tới trước đài sân khấu.

Người chủ trì đã sớm đứng ở dưới chờ, dẫn dắt Đông Phương Nhiêu bước lên bậc thang đi đến giữa sân khấu.

Đông Phương Nhiêu rung rung đem cái tay nắm chặc vươn ra, mở ra. Cái tay kia vẫn còn đang run rẩy, cô là cỡ nào sợ, nhưng vì có điều kỳ vọng mà lấy hết dũng khí chiến thắng nó.

“Đây là đề mục của tôi.. .. . .” Đông Phương Nhiêu thanh âm êm ái thông qua micro truyền khắp mọi góc rách trong hiện trường, rất nhiều người nói, đây là câu nói cảm động nhất bọn họ nghe được hôm nay. Rất nhiều người nước mắt cũng đã rớt xuống, cô gái này cũng không có làm gì, cô thậm chí còn chưa bắt đầu biểu diễn, nhưng chính là không có biểu diễn cho nên mới chân thật, cũng chỉ có chân thật mới đả động lòng người.

Người chủ trì nhận lấy tờ giấy trên tay Đông Phương Nhiêu, còn chưa nói, chỉ thấy Đông Phương Nhiêu cúi người 90 độ hướng mọi người bái một cái.

“Tôi đã diễn xong.” Nói. Không nhiều không ít, từ lúc đứng lên đi lên sân khấu, vừa đúng năm phút.

Tĩnh.

Tĩnh đến hô hấp cũng có vẻ ồn ào.

Đây là chuyện gì xảy ra?

Cái gì diễn xong?

Cô diễn cái gì? Cô gái mù này, mới đưa đề mục của cô nộp lên, làm sao lại kết thúc rồi? !

Không có bất kỳ người nào phát ra âm thanh.

Mãi cho đến, tiếng vỗ tay nặng nề phát lên, đến từ người Thi Lam Lam, người vừa cùng Đông Phương Nhiêu chỉ nói qua bốn chữ.

Tiếp theo là Ngô Minh Hạo, Vũ ca, người đưa tay đi đỡ Đông Phương Nhiêu Hàn Phân Lão sư, người bình phẩm, người xem, nhân viên, các ký giả, còn có người chủ trì trên đài, ngay cả người hai lần đoạt giải ảnh đế Nghi Hạo Đông.. .. . .

Tiếng vỗ tay nhiệt liệt vang vọng bên trong phòng khách, bàn tay tê dại cũng không nguyện ý dừng lại, một người đứng lên, hai người đứng lên, ba người, bốn người, người toàn trường! Có người lệ nóng quanh tròng, không vì cái gì khác, có thể nói chỉ vì thần tích biểu diễn kỹ càng, có lẽ cả đời này, cũng chỉ có thể hưởng thụ một lần duy nhất, hiện trường rung động khó gặp.

Cô gái này, không có đui mù, cô lại là người kiện kiện khang khang bình thường!