Anh Sẽ Khiến Em Nói: Em Yêu Anh!

Chương 32




- Chào! Vẫn chưa chết sao – Hắn quàng vai thằng bạn.

- Vâng, tớ chờ cậu chết rồi mới chết cho đúng lễ đạo – Bob cười tinh nghịch.

- Khốn – Hắn bặm môi, trợn mắt, làm mặt đáng sợ nhìn Bob.

- Đùa mà, về thôi! – Bob đánh trống lãng chui tọt vào xe.

~oOo~

- Khai mau về đây kiếm vợ phải không? – Tay hắn thì cầm vô lăng mà miệng thì nói luyên thuyên.

- Nào có, tớ không dám lấy vợ trước cậu đâu, thế mới đúng lễ đạo – Bob lại nhắc về hai chữ “lễ đạo” thiệt là muốn hắn điên lên mới chịu đây mà, hắn quay lại trừng mắt lên, Bob biết ý chữa ngượng - Ờ thì, về đây xem nhan sắc của bạn ý.

- Bạn ý? – Hắn thắc mắc.

- Ờ thì là cô bạn gái đáng yêu của cậu đấy – Lần này đến lượt hắn im bặt, Bob ngồi sau nên đâu có biết rằng mặt hắn đang đỏ như trái cà chua kia, ối dồi ôi bị thất thế rồi nhớ.

- Nề nề sao im rồi – Bob ngồi sau không biết gì vẫn huyên thuyên – Hay là, ... hứ vậy mà nói tớ, cậu cũng giữ người yêu như giữ của đấy thôi.

- Tớ có bảo với cậu là tớ sẽ không cho cậu “xem mặt” cô ấy không? – Hắn bực mình nhăn nhó.

- Ờ thì không... vậy mà sao im thế.

- Tớ đang làm gì?

- Yêu quá hâm rồi à?

- Hâm hâm cái ****, nói xem tôi đang làm cái gì.

- Ờ thì lái xe, bố thằng hâm.

- Thì đấy, lái xe thì phải tập trung mà tập trung thì phải yên tĩnh, cậu cứ ầm ầm thế kia là tớ đâm đầu ngay vào ... ờ ngay vào ... – Nói đến đây hắn ngó nghiêng xung quanh – À,... ngay vào cột giao thông đấy, nêu muốn an toàn trở về với ai đó thì ngậm cái mỏ của cậu lại đê.

Vâng, hoàn toàn thành công, ai đó hoàn toàn im bặt trên quãng đường từ sân bay đến công ty TTK.

~oOo~

- Chào tiểu thư – Bob nháy mắt, nhìn người con gái xinh đẹp đang đứng trước mặt mình.

Nó không ngần ngại nắm lấy tay Bob, cười híp mắt làm ai đó xiêu lòng.

- Xin chào chú!

...

...

...

...

Sau một đống dấu ba chấm, cuối cùng Bob cũng tỉnh lại, lấy tay lau lau mồ hôi nhỏ giọt trên trán.

- Cô ấy thật là biết đùa mà, hì hì hì – Bob cười mà cái mặt méo hẳn sang một bên, đùa kiểu gì ác thế chứ nị, người ta còn trai trẻ, đẹp trai, phóng khoáng, phong độ ngời ngời thế lày mà gọi người ta là “chú” cơ à, hu hu thật là đau lòng quá đi mà.

- Không đùa đâu, chú ạ! – Hắn cười chọc thẳng ngay vào chỗ đang bị thương của Bob.

Hic hai người này thật quá là đáng sợ quá đi mà.

~oOo~

Một tuần sau, hôm nay là đến hẹn gặp mặt với công ty Bảo Bảo thế mà xui xẻo thế nào công ty con chi nhánh ở Canada gặp trục trặc, lịch đã hẹn không thể hoãn được, hắn đành “để” nó ở nhà còn mình thì ngậm ngùi bay sang vùng đất giá lạnh để giải quyết công việc.

Trước khi đi, hắn còn dặn dò Bob là nó thích ăn gì, không thích ăn gì không được ăn gì, rồi cái này đến cái kia, ... hắn còn làm luôn một bản danh sách dài mấy chục trang để phòng trường hợp Bob không nhớ được, lúc máy bay sắp cất cánh, hắn còn quay lại dặn dò nó đủ điều như kiểu “ con ở nhà nhé, mẹ sẽ về sớm thôi” ^^.

- Về thôi – Bob đưa tay nhặm nhặm mồ hôi trên trán sau khi tống được cái của nợ kia lên máy bay.

- Uk, đi thẳng tới chỗ hẹn luôn chứ - Nó nói rồi bước vào xe.

- Ok.

Chiếc xe màu đen biến mất trên con đường dài.

******** Nhà Hàng Catch Dream **********

Nó và Bob bước vào trong nhà hàng, mọi người đang náo nhiệt nói chuyện bỗng im hẳn, mọi ảnh mắt hầu như đều dồn về phía cửa.

Nó nhìn xung quanh, ánh mắt tìm kiếm “đối tác” sau đó dừng lại ở một bàn có vị trí rất đẹp cạnh cửa sổ.

Một người phụ nữ tao nhã đang ngồi đó, tay cô đang cầm ly rượu vang một cách điêu luyện, đôi môi đỏ quyến rũ, ánh mắt sắc nét, cô diện một chiếc váy đỏ trông cô thật nổi bật.

Nó mỉm cười nhanh chóng bước về phía người phụ nữ kia.

- Bảo Bảo a~ - Nó ôm chầm lấy người phụ nữ, chị ta cũng không tỏ vẻ ngạc nhiên lắm, đáp trả lại cái ôm của nó.

Bob đứng từ xa nhìn hai người, anh ta đang nghi ngờ cặp mắt của mình có nhìn nhầm không, sau mấy lần dụi mắt anh quyết định sẽ quay trở lại xe và “thẳng tiến” đến bệnh viện, mắt anh có vấn đề thiệt rồi.

- Này, đứng đây làm gì mau vào tới đây đi chứ? – Nó giúp Bob trở về thực tại, Bob giật mình nhìn người phụ nữ mà nó gọi là Bảo Bảo, cô ấy cũng nhìn anh nở một nụ cười đầy ẩn ý.

Bob thoáng đỏ mặt mấp máy môi:

- B...bảo ... bảo!