Anh Trai Bất Đắc Dĩ

Chương 1




-Thảo Trang, để anh đưa em về-Thôi khỏi, em tự về được

Thảo Trang nhấn bàn đạp phóng đi,trong lòng đầy tức tối. Cô không thể chấp nhận được việc Vũ Nam-bạn trai cô muốn rời khỏi cô để theo ba má chuyển đến thành phố khác sống. Tại sao chứ! Cô gét chờ đợi một ai đó,nhất là khi cô không có chút niềm tin nào ở anh.

Trời tối, cứ cách một khoảng dài mới thấy chút đèn tỏa ánh sáng. Cô nghĩ mình thật điên rồ khi lựa chọn xe đạp trong thời tiết buốt giá như thế này.

Đến khúc cua của ngã ba đường, cô giật mình bởi tiếng còi xe hú inh ỏi. Chắc một đám đua xe nào đó, tiếng la hét của đám thanh niên ầm ĩ,đột nhiên chiếc xe gắn máy do một cô gái điều khiển lao vụt ra từ khúc cua, cô không kịp tránh...

Rầm....

Đầu cô va chạm mạnh xuống đất, máu theo vết rạch mà chảy ra...thành vũng nhanh chóng

Chiếc xe máy cũng đổ xuống.

Hạo Minh điều khiển một chiếc mô tô khác lao đến, dừng lại bên cạnh bạn gái đang run cầm cập vì khiếp hãi.

Ả ta sợ hãi nhìn anh:

-Là em không nhìn thấy

Đoàn đua xe vẫn cứa tiếp tục lao về phía trước như không có chuyện gì xảy ra,đấy là nguyên tắc, đây là cuộc đua xe bất hợp pháp, sự cố tự gây thì tự chịu trách nhiệm.

Bấy giờ chỉ còn lại tốp xe của Hạo Minh,một tên trong đội lên tiếng:

-Giờ tính sao với cô gái kia đây

Thảo Trang đang ngất lịm trong vũng máu, tốp xe im lặng, việc đâm người ngoài là lần đầu tiên xảy ra. Là cô ả tự muốn cầm lái một mình.

Hạo Minh quay sang, với vẻ mặt không cảm xúc,nói với ả:

-Kết thúc. Truyện này tôi sẽ chịu trách nhiệm.

Hạo Minh cẩn thận bế Thảo Trang lên, rồi hét Hiếu Sinh:

-Đem xe lại đây, chở cô ta đến bệnh viện

Hiếu Sinh lượn nhanh như cắt đến chỗ anh,anh nhảy lên xe, vừa vỗ má cô:

-Nghe tôi nói gì không,tỉnh lại đi,này...này..

Hạo Minh mặt cắt không còn hột máu khi tay anh nhớp nháp máu của cô. Chiếc xe cấp cứu của bệnh viện được đưa ra nhanh, đẩy vào phòng cấp cứu.

Hạo Minh đi rửa tay, anh đứng chờ ở hành lang. Mệt mỏi, anh lấy ra một điếu thuốc.

Cô y tá đi từ ngoài vào:

-Xin lỗi ở đây, cấm hút thuốc.

Anh vứt nó xuống đất lấy mũi chân di cho tàn hẳn.

Hiếu Sinh đứng dậy vỗ vai anh:

-Đừng quá lo, không sao đâu, cũng đâu phải mày gây ra.

-Gọi cho bà già tao đi.

-Được rồi.

Ba tiếng sau, bà Tường Dung, mẹ của anh xanh mặt đi vào. Đứa con trai độc nhất của bà vừa gây ra chuyện tày đình, bà đánh vào ngực đứa con trai:

-Nó đâu? nó sao rồi

Anh hất mặt vào phòng cấp cứu,chán chường nói:

-Đang cấp cứu,5 tiếng rồi mà vẫn chưa ra

Bà quay sang anh, bực không nói lên lời,nén cơn giận xuống,bà quát anh:

-Mày không gây chuyện là không chịu được hả?

Hai tiếng sau bác sĩ từ phòng phẫu thuật đi ra,Thảo Trang phải khâu 6mũi, tạm thời chưa có dấu hiệu xuất huyết, giờ phải đợi nạn nhân tỉnh lại mới biết được.

Mẹ anh lo hết giấy tờ trong bệnh viện, bà còn cẩn thận thuê thám tử đi dò xem là con cái nhà ai.

Hạo Minh chán chường, anh muốn rời khỏi đây thì mẹ anh kéo giật lại:

-Chuyện này con gây ra,thế nên con phải ở đây cho đến khi nó tỉnh lại. Chúng ta còn chưa biết gia đình nó thế nào,,,,con đúng là chỉ gây ra phiền phức thôi

Thảo Trang được đưa về phòng để theo dõi. Trong suốt hai ngày Hạo Minh phải ở cạnh giường bệnh không được rời đi. Giải quyết xong chuyện công ty là bố mẹ anh đều đến bệnh viện,đối với bố anh mà nói thì việc đứa con trai duy nhất này gây chuyện là điều hiển nhiên .

Mẹ anh nhìn Thảo Trang mà cứ ngỡ là hình ảnh mình hồi xưa,chính chồng bà cũng nghĩ như vậy

-Ông này, hay chúng ta nhận nó làm con nuôi

Hạo Minh nghe thấy, anh cau mày:

-Con biết mẹ khát khao có con gái nhưng như thế là hơi quá,đúng không ba?

Ba anh nhún vai:

-Nếu mẹ con thích thì ba không ý kiến.

Mẹ anh nhìn Thảo Trang, bà mỉm cười:

-Giống thiên thần quá, rất đẹp, nếu cô ta là con ta thì tốt quá,chồng nhỉ!

Bác sĩ từ ngoài đi vào,mang theo kết quả tình trạng hiện thời của cô. Di chứng sau tai nạn có khả năng sẽ bị mất trí nhớ.

Mẹ anh nghe xong lời từ bác sĩ liền quay sang chồng, chồng ba hiểu ý,gật đầu như chấp thuận cái ước mơ bấy lâu ấy.

Hạo Minh ngán ngẩm, thật ra việc lập con gái thế này cũng chẳng ảnh hưởng gì đến anh..,nhưng thế này thì hơi quá

Ông bà này thật là...