Anh Trai Bất Đắc Dĩ

Chương 3




Thảo Trang ngồi nép sau lưng anh,chỉ dám hé hé mắt nhìn bà. Hạo Minh vừa thấy lạ,vừa buồn cười, anh dịu giọng:-Em có muốn về nhà không?

Thảo Trang lẫn lộn trong suy nghĩ,Nhà là cái gì, về nhà ư? Cô im lặng, cổ họng muốn phát ra âm thanh nhưng rất ngượng.

Thảo Tràng gật đầu theo bản năng, nhưng tay cô không rời anh, mẹ anh nhìn anh với ánh mắt ghen tị mà nói rằng:

-Xem chừng nó rất quý con

Hạo Minh không thèm để ý đến lời bà nói, nhưng anh bỗng cảm thấy từ giờ mình sẽ có một cái đuôi bám áo rồi,,sẽ rất phiền phức cho anh đây.

Nhưng nét vui tươi trên khuôn mặt mẹ làm anh chịu đựng.

Nhưng cái quan trọng bây giờ là gia đình anh sẽ chuyển sang thành phố khác sống, chả lẽ phải mang cô này đi cùng, mẹ anh luyến tiếc, mặc kệ tất cả, đem cô theo chuyến bay.

Thảo Trang ngồi trên máy bay cùng Hạo Minh suốt hai tiếng,

Xuống sân bay, một đoàn xe màu đen tuyền sang trọng đón gia đình anh, tất cả diễn ra rất lạ lẫm nhưng cô cảm thấy cảm giác này mình dường như đã trải qua rất nhiều. Cô lo lắng bám chặt tay anh.

Căn biệt thự to lớn được hiện ra sau lớp cây cối được cắt tỉa gọn gàng. Hạo Minh gỡ tay cô ra nhưng gặp dòng nước mắt lăn trên má cô anh lại không nỡ, anh dịu dàng cười nhẹ:

-Được rồi, anh không buông nữa là được chứ gì. Về đến nhà mình rồi này

Qua những bậc thang được lát gạch chéo công phu, người hầu xếp thành hai hàng chào đón, họ đưa mắt nhìn cô như sinh vật lạ, rôi dùng mắt nhìn nhau bàn tán.

Mẹ anh đã chuẩn bị sẵn một căn phòng rộng cho cô, quần áo váy từ những hãng nổi tiếng được treo đầy trong tủ quần áo. Gấu bông đủ kích cỡ được để gọn trên giường,sách vở nằm gọn gàng trên giá.

Tai nạn khiến co phải cạo đi mái tóc của mình,đấy là điểm không ổn. Bà đã chuẩn bị một bộ tóc dài mượt cho cô khi ra ngoài để đội.

Vì Thảo Trang bám riết lấy anh nên anh chỉ có thể ngậm ngùi ở nhà chăm sóc cô gái nhỏ.

Nhưng anh càng ngày càng mất bĩnh tĩnh,thực sự anh không thể nào chịu được nữa,đồ đạc của anh ở đây không có nhiều vì anh sống riêng ở ngoài.

Hôm nay anh nổi cáu với mẹ:

-Mẹ đi mà chăm sóc đứa con gái mẹ mang về đi,con về đây,con còn phải đi học nữa chứ.

Hạo Minh vừa quyết liệt buông tay cô thì cô khóc ré lên như con nít. Mấy tuần nay lần nào cũng vậy,hễ mà anh rioiwf đi chỉ một giây thôi là y như rằng cô khóc,mà anh lại chẳng hiểu vì sao cô khóc. Kể cả mẹ anh dù có dỗ dành như thế nào cũng không thể làm cô nín được, Hạo Minh điên tiết mặt anh đỏ bừng rồi tím lại:

-Mặc kệ cô,cô muốn khóc thì cứ khóc đi,xem cô khóc được bao lâu.

Thảo Trang cứ gào khóc. Anh mặc kệ bước đi, nhưng mẹ anh níu anh lại:

-Là con bé nó quý con đấy chứ,mẹ sắp sửa phải đi công tác với bố con 4 tháng liền, mẹ thực sự không cam lòng đâu nhưng con bé cứ quấn mỗi con thì con cho nó theo với. Ba mẹ sẽ về nhanh thôi

Anh trợn mắt

-Mẹ đùa con đấy hả?bốn tháng đấy mẹ à, không phải bốn ngày đâu. Mẹ là người rước về thì mẹ tự đi mà chăm chứ. Con là con trai,sao có thể chăm sóc cho một đứa con gái

Anh cười đểu nói nhỏ rằng:

-Mẹ không sợ thằng con trai của mẹ giở trò đồi bại với em ấy sao?

-Mẹ không biết, mẹ không quan tâm, mẹ tin con nên mẹ giao nó cho con. Đây là mệnh lệnh,con mà còn chối thì mẹ khóa thẻ của con đấy, thế nên ngoan ngoãn đi.

Mẹ anh nói xong những câu làm anh chết nửa linh hồn thì lập tức rời đi.Để lại cho anh cô em gái từ trên trời rơi xuống. Khuôn mặt Hạo Minh lúc này rất đáng sợ,cộng thêm tiếng khóc của cô làm anh thêm bực, anh gầm lên:

-Nín đi không hả?

Cô càng gào to hơn,,,,anh buộc phải dịu giọng:

-Nín, nín mau, anh cho đi theo..ok..ok

Cô nín khóc ,mặt mũi tèm nhem nước mắt chẳng khác gì đứa trẻ đòi kẹo, anh nhẹ nhàng lấy khăn lau sạch cho cô.

Anh , một con người vốn thích đùa cợt con gái, bây giờ lại bị cô kìm hãm đến sống dở chết dở.

Nhưng thật lạ,bởi trong anh lúc này không muốn cô phải khóc nữa…