Anh Trai của Nấm

Quyển 1 - Chương 66: Vũ Minh, anh là của em, của một mình em thôi!




Thôi vào chủ đề chính, các bác chắc nghe tin Lâm Vũ Minh nhà tôi chuẩn bị đi rồi nhỉ, là thật đấy, bố đi làm giấy tờ rồi, lần này thì chẳng phải đùa nữa đâu. 

Lâu nay, cứ ngày nào cũng luẩn quẩn loanh quanh, sáng ra mở mắt đã thấy lão trưa về ăn cơm cũng thấy lão, chiều về ngồi xem phim cũng thấy lão, rồi lại cứ đinh ninh rằng, sự xuất hiện của Lâm Vũ Minh trong cuộc đời này của tôi là một thứ gì đó nó... hoàn toàn hiển nhiên. 

Đến lúc này thì tôi mới phát hiện ra, không phải vậy, lão vốn dĩ không có thể rời xa cuộc sống này của tôi bất cứ lúc nào, và tôi đương nhiên...không đủ khả năng, cũng không đủ dũng khí ( dũng khí nghe oai quá, thật ra là mặt chưa đủ dày) để có thể níu kéo lão. 

Ừ, lão thích đi lão cứ đi! 

Nói cho oai vậy thôi, chứ lúc nãy thấy lão chạy lại tủ quần áo, loay hoay ở đó, tôi đã thấy..tim mình chùng hẳn xuống, cái kiểu sợ như trên phim, lão sẽ dọn quần áo, rồi sẽ xách ba lô lên và đi vậy, tất nhiên đi thì không về nữa! T___T Nghĩ đến đó thôi, thấy sợ rồi! 

Ấy thế mà chẳng phải lão dọn quần áo đi đâu các bác ạ, Lâm Vũ Minh tìm tòi gì ở trong tủ quần áo một lượt, cuối cùng lôi ra một con heo đất đỏ chót, béo ị, nom dễ thương lắm! 

Tôi liền nhớ ra hồi lão "hấp hối" trong bệnh viện, có kể về con heo đất này, thì ra lão đã nuôi heo từ lâu, trông nó béo thế kia mà! Mà....tôi còn nhớ, lão bảo nuôi em heo này là để...mua đàn cho tôi. ^^

Mặt tôi chẳng hiểu sao đỏ bừng lên, nhìn lão kiểu...nghẹn ngào không nói nên lời: 

-"Lâm Vũ Minh...anh....???" 

Đương lúc xúc động phát điên lên thì thấy Lâm Vũ Minh đặt tay lên miệng, bảo tôi nói khẽ khẽ, xong lão lại giường ém chăn cho con bé Bơ ngủ, rồi cứ không nói không rằng nhẹ nhàng kéo tay tôi ra khỏi phòng, ra đến bên ngoài, lão mới bối rối bảo: 

-"Nấm...đi đây với anh...một xíu nhé!" 

Tất nhiên, là tôi đồng ý liền.

**

Lâu nay đi học, lúc nào cũng được Lâm Vũ Minh chở đi, nhưng lần này, cảm giác lạ lắm, ngồi sau xe lão vẫn quen thói túm cái vạt áo lão, ngày xưa thỉnh thoảng buồn ngủ cứ vô tư áp mặt vô lưng lão mà ngủ tít rồi còn tham lam ngửi ngửi cái mùi bạc hà thơm mát trên đó, giờ thì tự nhiên thấy...ngại!

Haha, thật không ngờ, Lâm Mai Hương tôi cũng có ngày biết đến chữ ngại.

Cả đoạn đường, cứ nghĩ vẩn nghĩ vơ, cái lời "tỏ tình" bâng quơ của Lâm Vũ Minh tối hôm qua,  cái tờ giấy trên bàn hồi nãy cứ quanh quẩn trong đầu làm tôi chẳng biết nên nói gì cho phải. 

Sự thật thì rất có thể đây sẽ là lần cuối cùng tôi được ngồi sau xe lão với danh nghĩa là Nấm- em gái của Vũ Minh! 

Hời, tôi im lặng thì chớ, Lâm Vũ Minh cũng chẳng nói gì, không khí cứ ngột ngạt kiểu gì ấy! 

Thế rồi chẳng hiểu sao, chẳng hiểu làm thế nào, mà tôi chủ động vòng tay qua bụng lão, ôm thật chặt, dù sao cũng là lần cuối cùng, chi bằng, cứ tranh thủ mà hưởng thụ. Chỉ có điều ai đó, bị tôi ôm bất ngờ thì...cứng đờ người. Tôi cá mặt lão đang đỏ bừng trên kia rồi, mới nghĩ đến đó lại thấy buồn cười, tôi liền không ngoan ngoãn cù lét lão, cho lão chừa cái tội...dám bỏ tôi đi! 

Lâm Vũ Minh bị tôi nghịch thì giật mình, thò tay ra sau vỗ vỗ lưng áo tôi, vừa cười vừa nói:

-"Buồn lắm! Nấm... đừng cù anh nữa mà!" 

Tôi cười ha hả: 

-"Buồn cái gì, rõ là anh đang cười mà kêu buồn hả, em cứ thích cù đấy!" 

Thế là tôi tiếp tục nghịch lão. 

-"Nấm à, đừng nghịch anh nữa mà!" 

Không nghịch là không nghịch thế nào, lão nói đi là lão đi, lão chẳng thèm hỏi ý kiến tôi, trừng phạt thế này, là còn quá nhận hậu! 

Mà kể, tôi có cái tính, cứ chơi vào lại quên hết mọi chuyện, được nước thì càng lấn tới, cứ cố chọc Lâm Vũ Minh, kết quả thì lão bị chọc, mất tập trung suýt nữa thì đâm phải người ta, người ta ở đây là một bà cô trung niên, rõ là Lâm Vũ Minh đã nhanh miệng xin lỗi rồi mà bà cô vẫn cứ đá đểu một câu: 

-"Đám thanh niên mấy người chẳng ra làm sao, đi đường không lo nhìn đường, còn tranh thủ chim chuột nhau, yêu nhau thì vào công viên ấy, thoải mái bày trò, ra đường tham gia giao thông thì ráng mà nghiêm túc vô!" 

Nói xong thì bà cô đánh mông mấy cái, đi thẳng, để lại tôi, với cả Lâm Vũ Minh, đứng đờ người ra! Ngại, Lâm Vũ Minh thì không nói làm gì, cái tính cứ ai nói gì...nhạy cảm lại đỏ mặt, nhưng mà cái tôi muốn nhấn mạnh ở đây là ngày cả tôi, khi nghe bà cô nói thế...tự nhiên cũng đỏ mặt theo lão. Dạo này, hình như tôi cũng lây bệnh hay xấu hổ của Lâm Vũ Minh rồi, tai hại, tai hại quá! 

Người ta nói, chúng tôi, yêu nhau đấy!!! Đến  người ta cũng thấy chúng tôi đang yêu nhau!