Anh Trai Tôi Và Bạn Trai Của Anh Ấy

Chương 13: Khói súng tràn ngập




Hứa Vũ Vũ chỉ là một cô nữ sinh nhỏ, cổ có thể có cách gì, có thể làm gì đây? Tôi không ôm mong đợi gì lớn đối với cổ. Nhưng mà từ trong giọng nói của cổ, tôi cảm thấy lời đồn gieo rắc so với tình hình tôi thấy còn nghiêm trọng hơn nhiều. Tôi để tìm hiểu tình hình, liền vào tieba của trường với trang web của đội hội viên Sâm Lâm mà bình thường không thèm chú ý đến, trong lúc nhất thời tràn ngập mấy chuyện nóng bê bối về anh tôi.

“Chân tướng! Đời sống riêng tư hỗn loạn của Diệp Nhã Thanh”

“Kinh sợ! Diệp cặn bã đồng thời được nhiều người bao dưỡng”

“Ghê tởm! Câu chuyện đằng sau Diệp mỹ nhân giả gái”



Mấy lời đồn đãi này đều được đưa lên đầu, còn luôn luôn có người trả lời. Thỉnh thoảng có mấy trả lời làm sáng tỏ lời đồn thì lại bị dìm đến tầng chót nhất.     

Trước khi lên coi mấy cái trang web này, tôi thật sự không biết sự việc đã phát triển tới mức nghiêm trọng như vậy, sự kiện dư luận trên internet thường thường càng khoa trương hơn cả truyền bá dư luận trong thực tế. Nhìn anh tôi bị chửi rủa không còn hình thù gì, tôi cũng không thể lên tiếng trên mạng được, không phải là không muốn phản bác, mà là không thể phản bác. Trong lúc tôi vạn phần chán nản, tôi chú ý đến một tổ chức tên là “Thụ diệp chi Sâm” (Rừng lá cây) như một dòng suối trong vắt qua lại trong mỗi một mạng dư luận. Ở ngay giữa mấy cái tin để lại lời khuyên nhủ, giải thích, bị một số người chơi trò đánh hội đồng, vẫn không kiêu căng không nóng nảy mà đánh lại, mặc dù sức lực rất nhỏ, nhưng nhìn chung vẫn thấy được một tia hy vọng lý trí.

Lúc tôi đang lướt xem tên các thành viên phát biểu những ngôn luận kia của “Thụ diệp chi Sâm”, thì nghe thấy tiếng cửa vang lên, chạy ra bên ngoài nhìn xem, thì thấy Chu Húc Hùng đáng lẽ lúc này hẳn đang đi làm.

“Ông chủ bảo anh về nhà nghỉ ngơi mấy ngày.” Thấy tôi nghi ngờ nhìn ảnh, Chu Húc Hùng lập tức giải thích.

“Sao vậy?” Tôi quan tâm hỏi.

“Thật ra thì cũng không có gì, chỉ là mấy cô nữ sinh đến cửa tiệm ầm ĩ thôi. Nữ sinh mà, có hơi cực đoan tí.” Húc Hùng khốn nhiễu gãi gãi gáy.

Tôi luôn cảm thấy chuyện không đơn giản như vậy, nhưng nhìn Chu Húc Hùng thế này, tôi lại không nỡ truy cứu tiếp. Mấy người đó nhất định là không đến tiệm anh tôi gây rối được, dù sao sẽ làm bể danh hiệu hội viên, cho nên không thể làm gì khác hơn là đi quấy rầy ảnh, ảnh là một người đàn ông, đương nhiên sẽ không so đo nhiều với mấy cô nữ sinh.

Rốt cuộc tại sao lại xuất hiện cái loại cục diện này, tôi nghĩ kiểu gì cũng không ra, muốn nói là ầm ĩ thiệt lớn, có thể lên tin tức, thì chưa đến mức đó, muốn nói không lớn, nhưng quả thực ảnh hưởng đến cuộc sống của Húc Hùng.

Cuộc sống như vậy kéo dài hơn một tháng.

Trong khoảng thời gian này Thụ diệp chi Sâm ngày càng phát triển mạnh mẽ, rất nhiều lời đồn bị đè xuống, cuộc sống cũng dần dần yên tĩnh trở lại. Tôi thật tò mò rốt cuộc Thụ diệp chi Sâm là do ai lập ra, mơ hồ có thể đoán được là một số thành viên của đội hội viên Sâm Lâm. Nhưng mà lúc biết được Hứa Vũ Vũ là thành viên nòng cốt của Thụ diệp chi Sâm tôi vẫn rất giật mình.

“Người lập ra Thụ diệp chi Sâm là cậu ư?” Tôi rất kinh ngạc với chân tướng mà Hứa Vũ Vũ tiết lộ.

“Đúng vậy, tớ có nói với cậu mà, tớ sẽ dẹp loạn trận phong ba này, bảo vệ cho anh cậu, nói được phải làm được.” Hứa Vũ Vũ le lưỡi một cái, giả bộ đáng yêu nói.

“Ừ…” Bây giờ cuộc sống yên tĩnh hơn không ít, cửa tiệm của Húc Hùng cũng không còn người đến làm loạn nữa.

“Cám ơn cậu! Thật không biết phải báo đáp cậu thế nào.”

“Đừng có nói vậy, thật ra thì tớ chỉ là tổ chức thôi, ra tay hiến lực đều là những thành viên lão luyện vốn ở trong hội viên Sâm Lâm. Cái đám đi gây chuyện phần lớn đều là bị một hai người giật giây đi làm, mà mấy người phát tán lời đồn chẳng qua chỉ muốn nổi tiếng thôi, đều rất dễ giải quyết. Chỉ có thể nói là thần tượng của tớ — anh trai cậu bình thường quá nổi tiếng, luôn ở đầu đỉnh sóng ngọn gió trong mấy cuộc tán gẫu của mọi người. Thật là giờ mới biết được cái gì gọi là ba người thành hổ.” Hứa Vũ Vũ bắn ra một đống cảm xúc, tiếp theo kéo lấy bả vai tôi, vỗ vỗ vai tôi nói: “Nếu thật muốn báo đáp tớ, mời tớ uống ly trà sữa, thuận tiện gởi cho tớ mấy tấm hình anh cậu hôn người ảnh yêu đi. Trong hội có mấy cô hủ nữ muốn bắt chước viết đồng nhân văn đó!”        

“Được chứ. Thật là có đồng nhân văn sao? Tớ cũng muốn coi!” Aizz, cổ đúng là vài ba câu đã có thể dời đi sự chú ý của tôi mà.