Anh Trai Tôi Và Bạn Trai Của Anh Ấy

Chương 14: Sóng gió chưa xuống đã lại nổi lên




Đại khái là lời của tôi lần trước đã chôn xuống hạt giống trong lòng mẹ tôi, chỉ thấy mẹ tôi bắt đầu thu xếp hôn sự cho anh tôi, anh tôi lấy lý do “Trước lập nghiệp rồi mới thành gia, bây giờ chính là thời kỳ hoàng kim xây dựng sự nghiệp” để từ chối mẹ tôi. Mẹ tôi đối với anh tôi không vừa lòng chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, vì vậy liền phát tiết cái bất mãn này lên người tôi.

“Nhiều người như vậy, con coi thử có thấy đứa nào tốt thì nói chuyện thử xem?” Mẹ trực tiếp phát điên trong điện thoại, mà chẳng biết mạch não của mẹ chuyển động kiểu gì, bỗng chốc kéo luôn Chu Húc Hùng vào: “Mẹ coi Húc Hùng đúng là rất tốt, mà còn hẳn là loại hình con thích, chắc con không thầm mến nó đấy chứ? Nếu con thích nó, thì mau tỏ tình đi. Nếu hai con bên nhau, mẹ sẽ càng vui vẻ nữa, mẹ vẫn luôn thích thằng nhóc Hùng Hùng này.”    

Ặc, tôi rốt cuộc cũng hiểu được vì sao tôi lại tỏ ra chấp niệm với cơ bắp cường thụ rồi, thậm chí ngay cả mẹ tôi còn biết tôi thích tuýp này. Đợi đã, đây đâu phải là điểm chính: “Mẹ, không phải như vậy, con không có thích thầm Hùng Hùng, hơn nữa Hùng Hùng cũng có người yêu rồi.”

“Con coi đi, coi đi ngay cả người ta cũng có người yêu rồi kìa, con còn không chịu tìm, con có phải ngốc không đấy?” Mẹ tức giận nói.

Thôi rồi, giải thích không rõ rồi.

“Hùng Hùng cũng có người yêu rồi, anh con với con vẫn chưa có tin tức, con cũng giúp mẹ đi giục anh con một chút coi.” Mẹ vẫn không bỏ cuộc muốn thuyết phục cả hai bọn tôi tìm người yêu.

Có thể là ngày đó tôi có kinh nguyệt, trúng gió, não bị cửa kẹp chăng, không thèm nghĩ gì đã bật thốt lên: “Giục cái gì mà giục, Hùng Hùng chẳng phải là người yêu của anh sao?”

“Cái gì?” Thông qua âm thanh, tôi vẫn có thể tưởng tượng ra biểu cảm giật mình của mẹ tôi: “Là Hùng Hùng mẹ biết á hả?”

Lúc này, có muốn che giấu cũng chả còn chút ý nghĩa nào nữa, cánh cửa sổ giấy này đã chọt thủng, dứt khoát cho nó thủng đến cùng, mát mẻ luôn đi. Tôi ôm suy nghĩ như vậy thừa nhận: “Đúng vậy, chính là Hùng Hùng mà mẹ nghĩ đó.”

“Bọn mi chờ đó cho ta, ngày mai ta qua, không, ta phải qua ngay bây giờ.” Mẹ quăng mấy lời này xong liền cúp điện thoại.

*note: chỗ này xưng hô mẹ với con mà dùng mày – tao thì nặng quá, nhưng nếu xưng mẹ – con như thường thì không đủ để diễn tả sự tức giận, thôi thì đặt mi – ta vậy (dù nó cũng hơi nặng). Xưng hô trong tiếng Việt thiệt là rắc rối quá mà *haizzzz* À chương sau cũng sẽ dùng xưng hô này khi phù hợp nhé.

Tôi mơ hồ cảm thấy tôi thật giống như gây ra đại họa rồi, như thể tim bị đặt trên lửa đốt còn chưa đủ, mà còn có người cầm kim đâm chọc vào vậy. Cả người ngây ngốc nằm trên giường, không biết qua bao lâu, di động rung lên một hồi, nhìn qua là điện thoại của ba tôi.

Làm sao đây, nhận hay là không nhận? Không cân nhắc bao lâu, tôi vẫn nghe điện thoại.

“Mẹ con bị ba cản lại rồi.” Giọng của ba rất bình tĩnh, hoàn toàn ngoài dự liệu của tôi. Ba nói tiếp: “Lúc ba lục soát mấy cái hình giả gái của anh con trong thư phòng, có thấy mấy bức hình phác họa cơ bắp lúc Húc Hùng không mặc áo, lại còn vẽ rất tận tâm, tuy là có cả một dấu son môi, nhưng nhìn công sức vẽ tranh, nơi cất giữ, ba cũng biết là anh con, mơ hồ cảm thấy anh con có thể là có ý gì đó với cậu Hùng kia. Hôm đó ba tức giận như vậy, cũng có phần do nguyên nhân này. Lúc đó còn cảm thấy có thể là ảo giác nhất thời của ba, nên không nói ra, để mọi người đều dễ chịu hơn một chút.”

Nghe đến đây, tôi vô cùng giật mình, thì ra ba đã sớm biết chuyện của anh tôi rồi.

Ba nói tiếp: “Bọn con luôn cảm thấy ba cứng nhắc, thật ra thì ba là một người rất dễ thông suốt, suy nghĩ một chút, dù sao cũng là con trai ba thương yêu từ nhỏ đến lớn, chỉ cần nó sống tốt, biết mình đang làm gì, ba cũng không quản quá nhiều. Trái lại mẹ con, trông thì văn minh, thật ra từ trong cốt tủy vẫn rất truyền thống, đồng thời cũng là người cố chấp nhất nhà.”

Lời của ba, khiến cho tôi bùi ngùi một hồi, thì ra ba thương yêu chúng tôi như vậy, vẫn luôn cảm thấy ba yêu cầu nghiêm khắc, cho tới giờ chưa từng nghĩ rằng ba cũng có thể khoan dung như vậy đối với chúng tôi.    

Muốn nói gì đó, hốc mắt tôi có chút ướt át: “Ba!”

“Tối nay con bảo anh con chuẩn bị một chút đi, ngày mai ba với mẹ qua đó.” Ba ở trong điện thoại bất giác thở dài: “Ôi…”

Cúp điện thoại, tôi lại rối rắm. Làm sao đây? Chuyện trở nên thật nghiêm trọng rồi. Tôi sẽ bị anh tôi đánh chết mất.

“Tại sao anh phải đánh chết mày?” Tôi vô tình thốt ra lời nói trong lòng, vừa lúc ông anh đi qua phòng tôi nghe được.

“Anh, ngày mai ba mẹ sẽ đến.” Tôi dè dặt mở miệng, thấy anh tôi mặt đầy nghi ngờ, vội vàng bổ sung giải thích: “Chuyện của anh và Hùng Hùng, ba mẹ biết rồi.”

“Mày!” Sắc mặt anh tôi thoắt cái thay đổi, đứng ở cửa, nắm chặt quả đấm.

Mắt thấy anh tôi mặt đỏ đến sắp nổ tung, tôi lập tức nói tiếp: “Ba chấp nhận Hùng Hùng rồi!” Nhưng lời này chả có tí tác dụng an ủi nào cả, anh tôi vẫn hung ác nện lên cửa một đấm. Thành thật mà nói tôi bị giật mình, đây là lần đầu tiên tôi thấy anh tôi bạo lực vậy đấy.

Ngày mai sẽ ra sao đây? Tôi thật lo lắng quá.