Ảnh Vệ Xuyên Đến Thật Dễ Nuôi

Chương 101: Về vấn đề kỹ thuật




Thập Tam nghe xong, cũng đã hiểu. Thì ra Thanh Vi coi trọng anh như vậy, thì ra đều là anh nghĩ nhiều. Anh giấu mặt trong chăn nháy mắt mấy cái, ép về nước mắt sắp trào ra.

Nhưng không đợi anh cảm động xong, Thanh Vi đã hỏi: “Nhớ kỹ chưa ?”

“Nhớ kỹ.”

“Em đánh anh mấy cái?”

“Ách, 8 cái? Không, 10 cái ?” Thập Tam không biết, vừa rồi anh đang cảm động, sao có thể đếm quá đánh mấy cái?

“Sai rồi ! Đều sai rồi, đến đánh mấy cái cũng không biết anh nhớ kỹ thế nào ?”

Thập Tam cố gắng nghĩ lại vài lần, cuối cùng tội nghiệp nói: “Có thể đánh lại một lần không?”

Vừa rồi cô dùng sức đánh, xuống tay nặng.

...... Thanh Vi nhìn tay đã đánh đến hồng lên, đáy lòng nhỏ lệ, lại đánh tay sẽ bị phế luôn đó ! Ngoài miệng nói: “Quên đi, tha cho anh, không đánh, tổng cộng là 9 cái sai, anh phải nhớ cho kỹ.”

“Ừ.” Thập Tam thành thật đáp ứng, quay đầu nhìn Thanh Vi: “Có phải tay em đau không?”

“!” Bị nhìn thấu, thật là dọa người. Thanh Vi đỡ trán, hận không thể chọc mù hai mắt, không nhìn thấy ánh mắt thân thiết của Thập Tam.

Tuy rằng cô không trả lời, Thập Tam cũng hiểu được. Anh ngồi dậy cầm chặt tay Thanh Vi, quả nhiên đỏ rực. Thập Tam đau lòng, đặt tay lên, một mát lạnh truyền vào tay Thanh Vi, nhất thời thoải mái hơn.

Không có người dỗ sẽ không sao, có người quan tâm lập tức thấy ủy khuất. Thấy Thập Tam đau lòng, Thanh Vi rất không cốt khí tố khổ: “Nhìn xem, đánh không đau anh, tay của em còn sưng lên.”

“Anh từng nói với em nên lấy đồ đánh, bị thương mình thì không tốt.”Thập Tam khẽ nhíu mày.

“Không phải luyến tiếc sao, vạn nhất đánh anh bị thương thì sao ?” Thanh Vi rút tay về.

“Thực ra......” Thập Tam muốn nói lại thôi.

“Nói!” Thanh Vi vênh váo.

“Thực ra em đánh thế nào cũng không đả thương anh được.” Thập Tam thành thành thật thật nói.

...... Thanh Vi hết chỗ nói rồi: Thập Tam anh có cần phải nói trắng ra như vậy hay không, được rồi, em nhịn.

“Đừng nói sang chuyện khác. Đường Đường là mục tiêu của một lần làm nhiệm vụ, cậu ta vẫn không biết thân phận thật sự của em. Bây giờ anh hết nghĩ lung tung về cậu ta rồi chứ ?”

Thập Tam có chút thẹn thùng:“Vẫn là, vẫn là có một chút.”

“Còn có ? Suy nghĩ gì ?”

Thập Tam nhìn nhìn Thanh Vi, cố lấy dũng khí kiên định nói: “Anh sẽ cố gắng, sau đó cái kia, kỹ thuật cái kia sẽ tốt hơn Đường Đường.” Anh nghiêm túc cam đoan, Thanh Vi nghe xong thì nhăn nhó – thì ra người này luôn canh cánh trong lòng với câu nói “Kỹ thuật tốt” của Đường Đường, cô không tự chủ được nghiến tiểu răng:“Vậy bây giờ anh luyện kỹ thuật đi !”

Cô hóa thân thành sói nói. Vừa rồi đã nảy mầm xuân tình, bây giờ không cần giấu diếm nữa, Thanh Vi bổ nhào đến trên người Thập Tam, hai tay bắt đầu sờ soạng.

Thập Tam thuận theo cô, ôm Thanh Vi, môi tìm kiếm môi của cô. Thanh Vi cũng không thèm để ý, sau khi tránh đi sau trực tiếp cắn lên ngực anh, ngậm chặt một điểm nhỏ.

Đồng thời, tay cô cũng chuyển đến trên đùi không hề che lấp của Thập Tam, không tính ôn nhu tiến vào giữa bắp đùi.

Thân thể Thập Tam mẫn cảm không chịu nổi trêu chọc, cố chịu không phát ra âm thanh, một tay ôm lấy eo Thanh Vi, một tay dung lực mạnh yếu vừa phải vuốt ve đôi v* mượt mà của cô. Thanh Vi “Tê” một tiếng, đùa dai nắm tiểu Thập Tam.

Tay cô âu yếm xoa nắn tiểu Thập Tam, tiểu tử kia lớn rất nhanh, ngẩng đầu ưỡn ngực đứng lên. Thanh Vi chưa từng cẩn thận quan sát tiểu Thập Tam, bây giờ nhìn nhìn: Ừ, thật sự rất có tiền vốn! Hình dạng và độ lớn đều không thể soi mói, cũng không dữ tợn, còn mang theo chút hồng, thật là đáng yêu.

Thập Tam bị cô nhìn vừa thẹn vừa vội, cũng không dám cự tuyệt. Kết quả tiểu Thập Tam càng hưng phấn, thậm chí giật giật trong tay Thanh Vi. Thanh Vi nhìn thấy gương mặt ẩn nhẫn của Thập Tam, cúi đầu nhẹ nhàng thổi lên lỗ nhỏ trên mũi nhọn kia.

Thập Tam triệt để không chịu nổi, cuối cùng anh khắc chế không được hô hấp dồn dập. Khi Thanh Vi dùng chân cọ cọ tiểu Thập Tam, cuối cùng nặng nề “Ân” một tiếng.

Thanh Vi nhìn làn da màu mật ong của anh lộ ra đỏ ửng, đôi mắt phượng hàm chứa hơi nước lại sáng ngời thần kỳ, trên khuôn mặt anh tuấn đan xen khát cầu và ngượng ngùng, nhìn cô không hề giữ lại, tựa hồ có thể dâng ra tất cả của mình.

“Thanh Vi, Thanh Vi......” Khi cô bắt đầu xoa hạt thịt hồng nhạt, Thập Tam kêu cô, thấp giọng cầu xin.

“Ừm ?” Thanh Vi ý xấu không buông tha, còn ngậm trong miệng khẽ hút.

Toàn thân Thập Tam căng thẳng, đường cong cơ bắp đều hiện ra, hai chân thon dài hữu lực quấn chặt Thanh Vi, mang theo cô xoay người một cái.

“Thanh Vi, anh muốn, có thể chứ ?” Khó được Thập Tam vội vàng yêu cầu như vậy. Nụ hôn của anh rơi trên người Thanh Vi, cuối cùng hôn lên mi mắt cô, cảm thụ cánh bướm kia rung động.

“Không thể.” Tuy rằng Thanh Vi cũng động tình không thôi, nhưng vẫn nhớ yêu cầu cuối cùng của mình.

“Vì sao ?” Thập Tam kéo ra một chút khoảng cách giữa hai người, lại rất nhanh ôm chặt cô: “Nói ra anh sửa.”

“Sau này anh phải nhớ chúng ta là lẫn nhau đồng ý mới có thể, không phải anh đơn thuần kính dâng. Còn có, lúc này anh không gọi nhũ danh của em sao ?” Thanh Vi ở trong lòng anh hít vào thật dài, mùi thơm của cơ thể Thập Tam truyền đến, trời biết cô sắp kiên trì không được.

“Anh sẽ nhớ. Vi Vi, Vi Vi anh là của em, anh yêu em......” Thập Tam thì thào nói xong lại lần nữa hôn xuống, thật sâu tiến vào hoa viên thần bí anh tha thiết ước mơ.

Thanh Vi đáp lại anh, cảm thấy mình như phập phồng dập dờn trong nước, lại giống như đang bay trong không trung, khoái cảm một lần lại một lần, thẳng đến đêm khuya.

Lần này tuy rằng kịch liệt, nhưng vì tâm tình cũng rất phấn khởi, khi kết thúc Thanh Vi vẫn có thừa lực. Nhưng Thập Tam kiên trì ôm cô tắm rửa, cuối cùng hai người ôm nhau ngủ.

Người đắm chìm trong tình yêu, chỉ số thông minh đều hạ xuống. Thanh Vi nhìn gương mặt tuấn mỹ của Thập Tam ở đối diện, nắm mũi anh: “Anh quá lợi hại, nếu em già đi phải làm sao bây giờ ?”

Thập Tam ngoan ngoãn để cô nắm:“Già đi, anh chăm sóc em.”

Thanh Vi hôn môi của anh:“Em già đi sẽ không thỏa mãn được nhu cầu của anh.”

Thập Tam nghe vậy, nghiêm túc nói:“ Tất nhiên anh lấy thân thể em làm trọng.”

Thanh Vi nhìn khuôn mặt chân thành của anh, nở nụ cười, thân thiết cọ cọ:“Vậy anh bất mãn còn không nghẹn ra vấn đề.”

Thập Tam lại lần đầu tiên không hiền hậu, trên mặt khó được lộ ra một chút bất mãn.

“Sao vậy ?” Thanh Vi buồn bực.

“Anh không phải đãng (dâm đãng) phu, sao em có thể nói như vậy.” Thập Tam tương đối ủy khuất.

“A ?” Thanh Vi hắc tuyến.

“Nếu em thực sự già đi, không thể......, anh sẽ tận tâm chăm sóc em, chỉ cần em sống thật tốt.” Thập Tam thề.

“A Ngự.” Thanh Vi cảm động ôm eo của anh:“Em chỉ cảm thấy, anh luyện võ cho nên thân thể tốt, sống lâu cũng khỏe mạnh, dục vọng chắc chắn lớn hơn người thường như em.”

“Nếu em không muốn, sao anh có thể muốn?” Thập Tam càng ủy khuất.

Thanh Vi không tiếng động vuốt ve lưng của anh, để anh thuận khí. Cô vụng trộm nở nụ cười: Thập Tam vẫn rất đơn thuần, anh cho rằng có dục vọng là không tốt, nếu nhà gái không muốn, mình muốn thì là đáng khinh.

Thật là, ngu ngốc một cách đáng yêu.

Quên đi, đây là vấn đề quan niệm, sau này có lẽ anh sẽ sửa, có lẽ không thay đổi, thuận theo tự nhiên là được.

Nhưng ý tưởng thực là hiền lành, không thay đổi cũng không có gì không tốt. Thanh Vi nghĩ, xấu xa nở nụ cười.

Thập Tam tự nhiên cảm thấy, giật giật: “Sao vậy?”

Thanh Vi ôn nhu lấy ngón tay chải tóc của anh: “Không có gì, nghĩ đến bây giờ đều đã yên ổn, cũng nên ngả bài với cha mẹ.”

Thân thể Thập Tam cứng đờ. Anh không phải không muốn nói rõ rang với họ, quang minh chính đại ở bên người Thanh Vi, nhưng bọn họ có thể nhận chuyện này không ? Hai vị lão nhân đối với anh tốt như vậy, nếu khiến bọn họ đau lòng, sao anh có thể?

Thanh Vi cảm thấy anh không yên, trấn an vỗ vỗ anh:“Không phải sợ, em sẽ nói với bọn họ. Cha mẹ thích anh như vậy, sẽ đồng ý.”

Thập Tam dưới trấn an của cô, chậm rãi thả lỏng, nghe cô chậm rãi nói: “Bây giờ chúng ta dùng tiền, trang hoàng phòng ở đơn giản một chút rồi kết hôn. Hôn lễ là nhất định phải có, bởi vì có thể thu hồng bao. Hắc hắc, cầm tiền đi tuần trăng mật.”

Thập Tam nghe nghe, không biết vì sao, rõ ràng mừng rỡ như điên, lại không hề e ngại, đáy lòng muốn cười nhưng mắt lại nhập nước.

Thanh Vi miêu tả, một gia đình có cuộc sống bình thản mà tốt đẹp hiện ra trước mặt anh, là hạnh phúc anh chưa bao giờ vọng tưởng có thể có được.