Ảnh Vệ Xuyên Đến Thật Dễ Nuôi

Chương 32: Không biết đặt tên gì




Edit: Nhã Vy

Nghĩ một lát, nhìn Thập Tam đã có chút bất an, Yến Thanh Vi kiên quyết nói: “Thập Tam, bây giờ anh trở về đi…”

Yến Thanh Vi mở miệng, Thập Tam chỉ sợ, sợ cô lại muốn hắn đi, bây giờ lại nghe để hắn trở về, lại càng sợ cô bảo hắn về sau không được tới nữa. Cho dù trong nội tâm rất khổ sở, nhưng cũng chỉ yên lặng nghe, mãi đến khi nghe cô nói: “Anh bây giờ về trả phòng, có đồ gì mang đến đây, về sau ở trong nhà của tôi, không cho phép chạy loạn, làm gì cũng phải hỏi tôi, có được không?”

Thập Tam kinh hỉ nhìn Yến Thanh Vi, quả thực không thể tin được.

“Chủ nhân, ngài nói tôi có thể ở lại?”

“Không phải có thể, mà là phải. Anh ở bên ngoài tôi rất lo lắng.”

“Tôi ở cùng một chỗ với chủ nhân?” Thập Tam còn có chút không thể tin.

“Đúng vậy. Không muốn cũng không được, không được phản đối. Về sau chờ anh cái gì cũng hiểu rồi, muốn đi đâu tôi cũng sẽ không hạn chế anh.”

“Không, sẽ không. Thập Tam quyết không rời xa chủ nhân.” Thập Tam đứng lên, giơ tay thề, đôi mắt đen nhánh long lánh ánh hào quang vui sướng.

Bị tâm trạng của hắn lây qua, Yến Thanh Vi cũng cười: “Tốt rồi. Tôi tin anh. Anh nhanh làm thủ tục trả phòng, tôi chờ anh trở lại.”

Thập Tam hưng phấn đến nỗi trên mặt như có một tia sáng bóng, cái gọi là mặt sáng lên, chính là loại vẻ mặt này. Hắn nhanh chóng đáp ứng, sau đó dùng tốc độ sét đánh không kịp bưng tai, vọt qua sân thượng, xoay người ra cửa sổ.

Yến Thanh Vi lại càng hoảng sợ, tranh thủ thời gian đi theo, sợ hắn hưng phấn quá mà ngã. Kết quả là nửa cái bóng người cũng không thấy.

Cô chỉ có thể trở về phòng, quyết định chuyện thứ nhất, chính là lệnh cưỡng chế Thập Tam đi qua cửa, không thể nhảy lầu!

Thập Tam là phái hành động, nửa giờ sau đã đứng trong phòng khách – vẫn là leo sân thượng mà vào.

Yến Thanh Vi nhìn trong tay Thập Tam không có thứ gì, cười nói: “Quy định đầu tiên, về sau phải đi cửa chính, không thể đi cửa sổ, bị người khác nhìn thấy sẽ hiểu lầm đấy.”

Thập Tam lập tức gật đầu xác nhận, muốn nói gì lại thôi.

“Làm sao vậy? Điều thứ hai, có nghi vấn phải hỏi. Anh không hiểu chuyện, tôi cũng không trách anh.”

Thập Tam nghe xong sắc mặt nhu hòa, hỏi: “Động tác của tôi rất nhanh, sẽ không bị người khác nhìn thấy.”

Yến Thanh Vi sững sờ, lập tức nói: “Không bị nhìn thấy cũng không được. Ví như anh kéo màn lại, bên ngoài nhìn không được, nhưng cũng không thể trần truồng không mặc quần áo đúng không?”

Vừa nói xong, Yến Thanh Vi liền hận không thể che mặt, mình nói cái gì vậy chứ, sao lại thuận miệng nói như vậy? Đều là ô nhiễm của Lưu Húc Dương.

Lại nhìn Thập Tam, mặt đã đỏ lên, chỉ biết dùng sức lắc đầu, đáp: “Không thể, không thể được, tôi hiểu được.”

Yến Thanh Vi lau mồ hôi: “Tốt rồi, không nói cái này nữa. Anh cần xử lý chứng minh nhân dân, cũng không thể một mực không làm hộ khẩu nha.”

Thập Tam gật đầu, hắn hiện tại cũng khát vọng có một cái CMND.

“Bên trên CMND là tên, chính là tên anh sau này, Thập Tam không đủ chính thức. Tên trước đây của anh là gì? Anh còn nhớ không?”

“Không có.” Thập Tam lộ vẻ quẫn bách: “Tôi không nhớ rõ họ gì, nhưng phụ thân gọi ta là Ngọc Nhi.”

Ngọc Nhi?

Bạn có thể tưởng tượng một nam nhân cao lớn lạnh lùng, khốc kình mười phần lại bị người ta gọi là Ngọc Nhi không? Quả thật giống như sét đánh mà!

“Không có đại danh sao?”

“Chưa, không có. Chỗ chúng tôi là một nơi nhỏ, toàn là gia đình nghèo, rất ít đặt đại danh cho nam hài, Đại lang, chiêu muội đều là tên chính thức rồi.” Trên mặt Thập Tam lại càng quẫn bách.

“Vậy anh muốn tên gì? Có hợp ý tên nào không?”

“Tôi, tôi muốn, muốn theo họ chủ nhân, muốn chủ nhân ban tên cho.” Thập Tam lấy hết dũng khí nói xong, sợ bị từ chối. Có thể theo họ chủ nhân, chính là được ban huy chương ban tên, đây là lập nhiều công lao, chính thức được tín nhiệm mới có thể. Nếu là ảnh vệ thì đều hi vọng như thế.

Thập Tam cảm giác kỳ thật mình không đủ tư cách, nhưng cơ hội tốt bày ra trước mắt như vậy, hắn thật sự không thể không thử một lần.

Yến Thanh Vi nhìn ánh mắt ngập tràn hi vọng, đần độn, u mê của hắn liền đáp ứng, triệt để quên mất cô không biết đặt tên gì. Vì thế kế tiếp, Yến tiểu thư liền suy nghĩ chuyện đặt tên.

Yến Thanh Vi nghĩ, có thể dùng hài âm của Thập Tam, ví dụ như Thạch Tam? Nick name Tiểu Tam Nhi? Được rồi không dùng được. Sử Tán? Được rồi, ý tứ kỳ quái gì đâu? Đúng rồi, hắn muốn theo họ Yến, như vậy vừa vặn lúc xử lý CMND có thể nói là bà con xa của mình.

Cô lại nghĩ, Thập Tam đến từ cổ đại, có lẽ có thể dùng tên cổ. Vì vậy năm phút trôi qua, cô lại cố nhớ tới mấy cái tên Lý Bạch, Đỗ Phủ, Đông Phương Bất Bại, Dương Quá. Nghĩ xem, Thập Tam gọi là Yến Bạch, Yến Phủ, Yến Bất Bại, Yến Quá? Yến Quá, Yến Quá…

Yến Thanh Vi bỗng nhiên nghĩ đến, làm sao phải tự mình tốn sức nghĩ, lên mạng tra tên không phải có một đống sao? Vì vậy thêm mười phút đồng hồ trôi qua, từ Tô Thức Tào Tháo, La Quán Trung đến Khuất Nguyên, Hoa Đà, Dương Ngọc Hoàn, cái nào cũng đều nghĩ tới, đều không được hay lắm.

Nửa giờ đi qua, Yến Thanh Vi bước bới bàn trà, đau lòng nói không nên lời: Cô thật khờ, sao lại đáp ứng chuyện đặt tên này chứ? Dứt khoát ngày mai phải đến cục tra tên điện thoại, xem danh tự, xem cái nào thuận mắt.

Chỉ là hình như Quân, Cường, Quốc, Lương, Vĩ là chiếm đa số. Vẫn là tên Cục Trưởng có chút đặc biệt: Tề Chiến Luân, nghe xong cũng thấy ý chí mãnh liệt. Chỉ là được rồi, vẫn là đừng trộm tên ông ấy.

Nếu như cục trưởng biết được, mình có một tiểu đệ Yến Chiến Luân, chắc chắn sẽ không thèm xử lý CMND theo quy định.