Anh Xã Già Nhà Em

Chương 21




Em ở nhà ở một tuần, trong nhà nội chiến một tuần. Hôm nay ba chồng mẹ chồng tuổi già mang theo anh xã tinh thần có chút uể oải của em đến chịu đòn nhận tội.

“Thông gia, đứa con bất hiếu này tùy anh xử trí!” Ba chồng khó được nghiêm túc. Mẹ chồng ôm em vào trong ngực, liên tiếp nói:“Bảo bối chịu khổ .”

“Thông gia, hai người làm cái gì vậy! Có chuyện gì chúng ta ngồi xuống bình tĩnh thương lượng.” Mẹ mẹ chạy nhanh lại đỡ anh xã bị ba chồng một cước đá quỳ trên mặt đất.

“Bà thông gia đừng đỡ nó, cái thằng vô liêm sỉ này phạm sai lầm, nên phạt! Chúng tôi hiện tại đem nó đưa lại đây, mặc cho hai người làm cho bảo bối hết giận, chỉ cầu bọn chúng lại tiếp tục hòa hợp.” Mẹ chồng đi qua ngăn lại mẹ mẹ.

Anh xã vẫn như vậy quỳ trên mặt đất, cúi đầu, em nhìn không được vẻ mặt của anh. Em đột nhiên nghĩ tới Tân Bạch Nương Tử truyền kỳ, trong đó có cảnh tượng Bạch Nương Tử cùng Hứa Tiên bị hòa thượng Kim Sơn Tự chia cắt. Chẳng hiểu sao thấy kỳ diệu.

“Thông gia, anh không ngại không ra tay, tôi sẽ thay anh dạy dỗ tên súc sinh này!” Ba chồng thấy ba ba không mở miệng nói chuyện, liền lấy từ trong tay áo ra một cái chổi lông gà. Cây chổi lông gà này già lắm rồi , nghe nói là hung khí tổ truyền của nhà chồng truyền lại để chấp hành gia pháp. Mấy việc này đều là anh xã nói cho em biết. Anh còn nói, trước đây anh đặc biệt nghịch ngợm, đem hòn đá nhỏ khóa bọc giấy gói kẹo rồi cho lũ đồng bọn nhỏ ăn, kết quả hại người ta rụng hai cái răng sữa nhỏ nhỏ. Ba chồng lúc ấy chính là lấy cây chổi lông gà này giáo huấn anh. Anh xã còn nói, tuy rằng về sau vào bộ đội, từng gặp phải mưa bom bão đạn, nhưng là bởi vì bóng ma trước đây, hắn vẫn sợ hãi nhất là chổi lông gà nhìn qua không có chút thu hút này. Khi đó em còn nói đùa:

“Chờ đến lúc anh phạm lỗi, em mượn chổi lông gà đánh tiểu thí thí [mông nhỏ nhé] của anh nè.”

Nhưng mà em còn chưa đánh, ba chồng đã cầm chổi lông gà hung hăng giáng lên lưng anh xã, em thậm chí nghe thấy được xương cốt bị đánh phát ra tiếng răng rắc. Anh xã cứ như vậy mặc cho ba chồng đánh, một tiếng cũng không rên la.

Anh xã hình như biết là sẽ bị đánh, ăn mặc cũng không dày, ba chồng trước khi đánh bắt anh cởi áo lông, chỉ còn một chiếc áo lót lông dê. Cái áo lót lông dê này là em mua cho anh.

Trong phòng im ắng, chỉ có tiếng chổi lông gà rắn chắc thật mạnh đánh vào da thịt. Em rốt cục nhịn không được, chạy lên ngăn lại ba chồng muốn ba dừng tay, lãnh đòn vào cánh tay, khóc nói:

“Con xin ba, đừng đánh .” Em thay anh đau. Anh xã ngẩng đầu nhìn em, trên trán mồ hôi rậm rạp che kín.

Sự tình cứ như vậy không giải quyết được gì. Ba ba thực minh xác nói, ba không muốn cho con gái tiếp tục bị khinh bỉ, mẹ mẹ hoà giải nói:

“Con bé tâm tình không tốt, hiện tại ở trong nhà trụ hai ngày, tôi sẽ khuyên khuyên nó. Chờ nó nghĩ thông suốt, tôi sẽ tự mình đem nó đưa trở về.”

Buổi tối anh xã viết tin nhắn cho em, hỏi miệng vết thương còn ngứa không?

Anh xã là người rất chán ghét viết tin nhắn, cho dù có chuyện nhỏ xíu xiu, anh cũng muốn gọi điện thoại đến. Nhưng mà hiện tại anh viết tin nhắn cho em, hỏi em miệng vết thương còn ngứa không.

Em trả lời: Không ngứa, em đau.

Nhưng mà em cũng không nói gì, em là đang thay anh đau.

Anh lại nhắn cho em năm chữ: Bảo bối, thực xin lỗi.

Em nằm ở trên giường rơi lệ đầy mặt, lại không biết nên trả lời cái gì. Vì thế, em liền ôm điện thoại đi ngủ.

Ngày hôm sau điện thoại thế nhưng chết máy, làm sao cũng không khởi động được. Trịnh Thái mở ra nhìn nhìn giúp em, hỏi:

“Di động rớt vào nước hả ?”

“……” Em đêm qua…… hình như là khóc rất lâu .

Em muốn đi mua di động mới, Trịnh Thái nói:

“Tớ cũng muốn đổi cái mới.”

Bảo Bảo nói:

“Ai nha, em sớm nhìn trúng cái di động khá tuyệt kia từ lâu rồi, …”

Bối Bối nói:

“……” Bối Bối nhìn di động vừa đổi, hít một hơi vào rồi lại câm miệng .

“Đi đi đi, hôm nay chị cao hứng, mua di động cho mấy đứa!” Em đột nhiên nhớ tới tài khoản lúc năm mới anh xã cho em hình như vẫn chưa được đụng tới. Cái người sức chịu đựng kém như vậy, em nhất định phải tiêu xài cho anh nghèo luôn! Anh bộ dạng không đẹp, nếu không có tiền, hẳn là sẽ không có mấy người phụ nữ vây quanh bên người anh đảo quanh hả? Em có thể bớt lo sao?

Vừa mới bước vào khu mua sắm, em đã bị hộp mứt quả bằng thủy tinh tinh xảo quyến rũ rồi.

“Xâu bánh đậu này bao nhiêu tiền?”

Tay của em cùng với một cái móng vuốt nhỏ khác đồng thời chỉ hướng xâu bánh đậu duy nhất.

Em ngẩng đầu, nhìn đến Anh xã nhà em ôm một đứa bé khoảng bốn, năm tuổi, còn đứng bên cạnh người phụ nữ cứng rắn kia. Mà móng vuốt nhỏ cùng tay em chỉ cùng một chỗ chính là đứa bé đó. Đứa bé là con của Anh xã nhà em, là tên quỷ nhỏ gọi em mẹ mẹ ở trong giấc mơ. Mà em, lần đầu tiên rành mạch nhìn thấy mẹ ruột nó, tư thế thật oai hùng, nhẹ nhàng khoan khoái giỏi giang, nhìn qua là dáng vẻ tự tin mười phần.

Không nghĩ tới lại gặp nhau ở chỗ này, chúng em đều thực xấu hổ.

“Ba ba, con muốn ăn bánh đậu.” Tên nhóc kia hình như ý thức được em nghĩ muốn cùng hắn giành mứt quả, lúc nhìn về phía anh xã vô cùng ai oán. Anh xã nhìn nó, nhìn nhìn lại em, theo thói quen nhíu mày lại.

“Cái kia, tôi từ bỏ……” Em nghĩ mỉm cười, nhưng là cười không nổi. Thì ra con bọn họ đều đã lớn như vậy …… Em đây tính là cái gì nha……

“Bà chủ, chuỗi mứt quả kia bao nhiêu tiền một chuỗi?” Chúng em bên này đang giằng co, Trịnh Thái đột nhiên mở miệng.

“Năm đồng tiền.” Người nữ phục vụ cũng mạc danh kỳ diệu nhìn không khí có chút kỳ quái của chúng em .

“Tôi trả gấp đôi! Lấy đến!” Trịnh Thái ở trên cửa kínha ủa quầy đưa ra năm mươi đồng nhân dân tệ, đổi lấy ánh mắt khinh bỉ của tiểu thư bán hàng.

“Sản phẩm của chúng tôi giá trị bao nhiêu tiền thì bán bao nhiêu tiền! Trả lại cho ngài bốn mươi lăm!” Quầy tiểu thư gằn từng tiếng rõ ràng, nhất là kia nửa câu sau, một chữ từng chữ khiến Trịnh Thái làm một cái mặt đỏ thẫm.

“Nè, ăn đi!” Bị người bán hàng khinh bỉ đến đỏ mặt, Trịnh Thái đem mứt quả đưa cho em.

“Oa……” Đứa nhỏ trong lòng Anh xã lại khóc lên.

“Bé đừng khóc, này cho bé.” Em đem mứt quả đưa cho nó, nó thật sự ngừng khóc, em lại khóc. Nước mắt em ngay trước mặt công chúng chậm rãi khiêu vũ, theo hai má uốn lượn rơi xuống.

Anh xã giơ tay định lau nước mắt cho em, em né tránh .

“Chúng tôi đi trước !” Em che miệng, cúi đầu ngay cả xem cũng chưa dám xem một nhà ba người bọn họ, chạy trối chết.