Anh Yêu Em.... Cô Bé Ngốc Ạ!!!!

Chương 28: Tình cũ?! Hiểu lầm?! Cố ý?! Tan vỡ?! Thật ư?! (Part 1: âm mưu)




Chap 24: Tình cũ?! Hiểu lầm?! Cố ý?! Tan vỡ?! Thật ư?! (Part 1: âm mưu)

-Alo?! -Cô chủ, có ông Wiliam Ngô cùng cậu Kristian đến…

-Ở đâu?! -Dạ! Đại sảnh…

-Bảo họ lên đi!-Cell không để cho Jasmin dứt câu đã vội cắt ngang. Cô thành ra như vậy là vì hắn ta, TÊN KHỐN đó. Hắn khiến cô đau khổ suốt 5năm, hắn khiến cô phải lao đầu vào rượu, vùi mình vào công việc cũng suốt từng ấy năm. Tất cả đều chỉ để quên được hắn. Cô càng hận lại càng yêu, cô sợ một ngày nào đó cô sẽ lại bị “lừa gạt”, không phải hắn thì cũng là người đàn ông khác. Vì vậy, cô không cho phép mình rung động hay quan tâm bất cứ người đàn ông nào trừ…bố cô. Thật ra cô rất yếu đuối. Cô không phải là lạnh lùng mạnh mẽ như cái vỏ bọc cô đã tạo cho chính mình. Vì vậy mà cô rất sợ, cô sợ rằng tim cô sẽ phải đau thêm lần nữa!

….

Ở dưới Đại Sảnh,

-Okay! Mr.Wiliam and Kristian follow me!-Jasmin phát âm chuẩn và nhanh, cô rồi ra hiệu cho Wiliam theo mình.

Tiếng thang máy phát ra, thật bất ngờ khi Cell cũng đang chuẩn bị vào thang máy, thấy Jasmin, cô dừng lại và mỉm cười (một cách gượng gạo), Kristian có thể nhìn thấy sâu trong mắt cô,một nỗi tuyệt vọng đang chất chứa. Tuy nhiên anh vẫn thản nhiên cao ngạo đi theo cô gái ấy…. (Kristian chính là anh chàng bác sĩ đã đụng Cell đấy)

***

6a.m

-Ưm!-nó cảm thấy có ai đó đang nhìn mình rất là chăm chú khiến nó chẳng tài nào ngủ được. Khẽ mở mi mắt….OMGGGGG….hắn đang nhìn nó chăm chú. Hắn muốn làm gì?! Không lẽ hắn đã thấy “tướng ngủ” rất….”đệp” của nó.

Oh NOOOOO…. Nó đã đứng hình!

- Em sao thế! Dậy đi, chúng ta đi học!-Hắn nhẹ nhàng.

Phù….nó thở phào, đưa tay vuốt ngực. Hên là hắn chưa thấy nếu không chuyện nữ sinh Trân An có “tướng ngủ” “banh càng” sẽ bị bọn My, Hân biết mất. Thế thì mất mặt quá. Cơ mà hắn nói gì?! Đi học á?! Chẳng phải nó đã nghỉ quá 45ngày còn gì?! Với lại nó cũng chưa thi học kỳ mà?! Nó nghệch mặt ra, thẫn thờ nhìn hắn, khiến hắn bật cười rồi lên tiếng: – Anh đã “bảo” họ cho em đủ điểm rồi khỏi lo thi lại. Còn việc em nghỉ quá 45 ngày cũng là anh “nói” với họ em khỏi lo “cúp” luôn hay là nhờ Hân giảng lại. Thôi thay đồ đi rồi xuống ăn sáng, anh chở em tới trường.

-Ơ?! Thế anh nói bằng cách…-Nó đặt ra cả tấn câu hỏi nhưng chỉ dám hỏi có một câu. Cơ mà câu chưa dứt đã chẳng thấy hắn đâu rồi. (Phóng lẹ vậy trời).

*rẹt rẹt* *xẹt xẹt* Tadaaaa…

3 phút cho việc vệ sinh và thay đồ. *hoan hôôôô*. Tự ngắm mình trước gương rồi nó phóng nhanh xuống. Mặt thì tỉnh nhưng khu vực não bộ của nó cứ lưu giữ hình ảnh lãng mạn tối qua của nó với hắn. Nó ngồi vào bàn ăn, đôi mắt ánh lên sự khó hiểu:

-Anh làm?!

-Ừ!

-Nhìn ngon thật đấy! Ăn được không vậy?!- nó nghi ngờ.

-Không ăn thì thôi.-hắn liếc nó. Mùi nguy hiểm đâu đây…khiến nó cúi đầu ngoan ngoãn mà ăn.

Khi hai người ăn xong thì đột nhiên hắn ghé sát vào mặt nó….nó chợt cảm thấy lại có mùi nguy hiểm đâu đây…. Đừng nói là mới sáng mà hắn đã muốn …cưỡng hôn nó… Oh Nooo Chợt tay hắn dừng ở khóe miệng của nó: Em ăn uống kiểu này đấy! Lần sau phải chú ý hơn đó.-rồi hắn đưa tay lau vết mỡ còn đọng trên khóe miệng.

Mô phật nhà nó!! Có thế mà làm nó đau tim quá trời. *phù* Mà ai ngờ đâu hắn bất thình lình ghé sát hơn nữa làm nó đứng yên bất động, chớp mắt cũng chẳng dám.

- Mà cũng công nhận em ngủ “đẹp” lắm đấy!-hắn khẽ thì thầm. Lời thì thầm của “mùa xuân”! Vậy là xong…không còn gì xấu hổ như bây giờ….thật xấu hổ…nó chợt muốn hét lên. Mà hét bằng niềm tin chứ bằng gì giờ! Chân thì như bị chôn xuống đất Mẹ, não bộ thì như “ngừng hoạt động” còn các giác quan đã “tạo cho” nó “cảm xúc” đứng sờ hình! Nhưng 10s nó mau chóng quay lại trạng thái ban đầu,( bởi phải đi học) thế là nó “xách ba lô lên và đi”.

Hôm nay hắn chở nó đi bằng một con xe màu đen bóng, đậm chất ngầu và lạnh lùng như hắn. Nó ngồi đằng sau mà mặt đỏ lự, chẳng dám nói lời nào.

-Á!-nó chợt hét lên khi hắn đột nhiên nhấn ga khiến nó xém mất đà (trước đó nó không ôm hắn nên rất dễ mất đà mà ôm đường)theo phản xạ tự nhiên, nó đương nhiên là lập tức ôm hắn. Nó giở giọng trách hắn -Anh có biết là nếu không giữ vững thì em đã bị cà mặt xuống đường không hả?! Sao anh ác thế hả?!

- Sao lúc anh đưa em đi mua áo cũng đi như thế này mà em có sao đâu! Sao giờ yếu thế.-hắn đáp lại lời nó bằng cái giọng châm chọc.

-Tại lúc đó em ôm anh nên…nên…

Chưa kịp để nó nói hết câu, hắn đã chen vào cùng cái giọng và sự thích thú: -Thế thì ôm anh để khỏi bị té. Nó thật muốn khóc mà!

-Thế có phải tốt hơn không! Em ôm như thế thì không sợ té mà còn được ngã vào lưng của một người như anh. Đúng là vẹn cả đôi đường còn gì.(sao nay anh ấy bị gì thế nhợ)

- Anh đúng là….-lúc này muốn khóc mà nước mắt nó cứ chảy ngược là sao chứ. Nhà nó ghét ghê.

-Anh sao nào?!-hắn thích thú.

-Anh…anh rất tốt!-nó đau khổ thốt ra.

-Anh biết mà!-hắn vui vẻ, cười “ngông”. Sau một hồi cuộc nói chuyện đầy “nước mắt” của nó và “tự cao” của ai đó thì cái trường biến thái kia cũng đã hiện ra, hắn phóng xe vào trường. Nó bước xuống xe trong bộ đồ nữ sinh dễ thương. Cái áo thì màu trắng, cổ trụ màu carô trắng đen, ở cổ có hai sợi dây được thắt thành nơ trông rất nữ tính nhưng cái váy carô đỏ nâu cùng sọc đen thì có vẻ “gợi cảm”, nó rất ngắn, cứ đung đưa theo nhịp gió (không cẩn thận để lộ hàng thì chết.) Chính vì vậy mà cái đã trường bị nó gọi là BIẾN THÁI. Đi giữa sân trường, giữa những con mắt của các chàng và các nàng.

Họ bàn tán sì sầm, lời khen có, ganh tị có và ngay cả….lời nguyền zủa cũng có!

-Annnnnn!!!-nhỏ Hân chạy ra ôm nó giữa sân.

- Mày bỏ tao ra đi!-nó sắp chết ngộp vì cái ôm của Hân.

- Sao mày đi học lại được vậy?!-nhỏ Hân sau khi bỏ nó ra thì nhỏ Mi từ đâu bay tới làm nó giật mình!

-Đúng rồi đó! Sao hay vậy?! Mày đã nghỉ hơn 45ngày rồi mà!

- Trường này nghiêm lắm mà! Bla bla cla cla…..

- Sờ Tóp hia pờ lyyyyyy (stop here, please)! Tụi bây làm tới tấp như vậy sao tao nói.

-Ờ ha! Am sò ry! (I’m sorry)-Nhỏ Hân giật mình.

- Để lên lớp tao kể cho! Dưới đây không tiện. Nói rồi ba đứa chuồn lẹ lên lớp bỏ mặc hắn bị bơ nãy giờ. Bực mình, hắn như “gầm” lên rồi đi thẳng lên lớp bỏ mặc hai thằng bạn đang vui bỗng cụt hứng đành theo sau.

-Hahaha! Có bạn zai tốt ghia hè!-nhỏ Mi cười ngặt nghẽo khi người giúp nó đi học lại là “người ấy”.

- Ê con kia chuyện này đáng để cười lắm hả! Bạn bè đi học lại mà chẳng lên tiếng hỏi thăm còn rán chọc! Hứ! Tao giận!-tại sao khi nó muốn khóc thì nước mắt không chảy,khi nó kể ra cũng chẳng ai thương mà còn cười. Đúng là…quá đáng!

- Ơ ơ thôi nò thôi nò má thương má thương! Học về má dẫn con đi ăn nhoa. Đừng có giận, con mà giận là già lúc đó sao có chồng hở con.-nhỏ Hân làm điệu bộ người mẹ đang dỗ con khóc khiến nó phì cười.

- Nhớ nha!-nó như đứa trẻ được quà liền cười hớn hở. Hân bỗng lắc đầu ngán ngẩm, mới giận đó, mới dỗi đó, mới hờn đó, đi ăn là…. cười liền. Kỳ này về chắc túng quyên năm quá. Đúng là….Haizzzz!

*Reng reng*

tiếng chuông vào lớp reo lên, cả đám dù đang tám cũng phải về chỗ. Bà la sát mặt nghiêm nghị bước vào lớp: – Hôm nay là đầu học kỳ II, cô có vài chuyện cần nói với các em. Em học sinh Trân An vì vấn đề sức khỏe và gia đình nên không tham gia thi học kỳ được. Nhưng dựa vào kết quả, sự nổ lực của em nên nhà trường quyết định em không cần thi học kỳ, chỉ cần bổ trợ lại kiến thức và tham gia thi học kỳ II mà thôi.

Bà cô vừa dứt, nó như muốn té xuống. Nổ lực á, cố gắng á, kết quả á! Thật bất ngờ, nó không nghĩ là hắn có thể thuyết phục được ban giám hiệu khó tính và ông hiệu trưởng biến thái đầy nghiêm ngặt kia. Quả là không ngờ, không ngờ.

- Nhân tiện đây cô cũng thông báo cho các em biết, lớp chúng ta sẽ có thêm ba học sinh mới, đều là nữ nhưng thành tích học tập thì rất khá. Vì học sinh Hàn Thiên Thiên đã rút hồ sơ và về lại nước nên lớp ta hiện đang thiếu học sinh. Sẵn đây hai bạn nữ đến từ trường trường Stronger Power ở Anh và trường quốc tế Royal (tớ chém đại mong mọi người đừng chém lại tớ mắc công mua thuốc) đã được chuyển vào lớp 10A1 chúng ta. Các em vỗ tay chào mừng các bạn nào. Một tràng pháo tay vang lên đầy khí thế. Khi tràng pháo tay dứt thì hai cô gái với khuôn mặt rất đẹp và đầy nét quyến rũ đi vào, họ đều nở nụ cười rất tươi. – Xin chào, tôi là Jessi Enrico. Các bạn có thể gọi tôi là Khả Dương.-Dương hướng mắt về phía nó khiến nó muốn ngả ngửa khi đằng sau gương mặt đầy nguy hiểm là một nụ cười đầy đen tối. Nghĩ sao chị nó lại cử Jess đến chứ. Haizz!! Đang thở dài não nề thì nó chợt giật mình khi nữ sinh còn lại không ai kháx chính là… Liera. Cô ta bước lên bục giảng với đôi cao gót cỡ “mấy chục” phân, nụ cười của cô ta trông thì thiện cảm nhưng tất cả chỉ là giả dối, gượng gạo. Tuy chỉ mới tiếp xúc với cô ta một lần nhưng hành động và cử chỉ của cô ta chẳng khác nào những đứa mặt dày. Đột nhiên nó nhìn sang hắn, hắn vẫn nằm đó, nằm dài trên bàn nhưng khi nghe đến Liera hắn bỗng ngẩn đầu lên và nhìn cô ta thật chăm chú…vài giây rồi cúi xuống…ngủ tiếp. Tự dưng lòng nó cảm thấy có cái gì đó chua chát đang dâng lên, tim nó cảm thấy nhói lắm. Tại sao đã bảo không quan tâm nhưng khi thấy lại chăm chú như thế, lẽ nào… Nó đang suy nghĩ những ý nghĩ khiến nó lo lắng.

- Tôi sẽ giành anh ấy từ cô. Đợi đi!-Liera bước ngang qua bàn nó, có thể nói là lời đe dọa không nhỉ?! Hay là lời thách đấu! Giành ư?! Lam Phong ư?! Từ mình à?! Một loạt ý nghĩ lẫn câu hỏi cứ vụt ngang đầu nó lỡ như không không phải là lỡ như mà khả năng này là rất lớn. Nó có thể mất Lam Phong.

- Chủ tịch Hàn bảo tôi đến đây để bảo vệ cô đó tiểu thư Trân An ạ! Hờ hờ! Giờ thì học đi.-Khả Dương đập tay cái bốp vào lưng nó nói một cách..trêu chọc.

-Chị tôi bảo chị đến khi nào thế?!-nó thắc mắc.

-Sáng hôm qua và chiều đó tôi lập tức bay sang đây đấy!-Jessi tỉnh bơ trả lời.

- Biết rồi! Sắp chết rầu!-nó thở dài ngao ngán nếu không phải là Liera thì cũng là Jess ặc chắc chết.

…..

- Nào trò chơi…bắt đầu!-trong góc tối có một người con trai đang mỉm cười đểu giả búng tay giữa bốn bức tường.

- Các con cờ đều vào vị trí rồi…còn chờ gì không bắt đầu! Đợi nhé! Thú vị lắm đấy! Hahahahaha-giọng cười ấy lại một lần nữa vang lên.

…….

Năm tiết học trôi qua trong sự nhàm chán, nó thu xếp sách vở

- Nè đầu heo! Chiều mai là chủ nhật 3h30 ở quán Lovely Dream nha! Anh chờ đó. Giờ thì lẹ rồi về!-hắn vui vẻ đi về phía nó.

-Biết rồi! Mà anh tính làm gì?!

-Bí mật!-hắn nháy mắt với nó.

-Ờ. Hihi Rồi nó vui vẻ ra khỏi lớp mà đâu biết rằng có một đôi mắt đố kỵ đang hướng về phía nó. “3h30 tại quán Lovely Dream ư?! Đợi đi sẽ có bất ngờ. Vui lắm đấy….hahaha” Liera vừa mới nghĩ ra một thứ gì đó khá “thú vị” đối với cô ta. Nhưng cô ta không nghĩ rằng cuộc độc thoại của mình đã bị Jessi phát hiện…

“Cô ta muốn làm gì?!”-Jess không thể đoán được.

Đọc tiếp Anh yêu e….cô bé ngốc ạ! – Chương 25