Anh Yêu Em Rất Nhiều

Chương 23




Thật ra, khi cô ra khỏi “Phương Đông” đã hơi tỉnh táo, nhưng tỉnh táo rồi càng không biết nên đối mặt thế nào, cho nên mới một mình ngồi ở chỗ này, ôm đầu gối, nghĩ đến gió lạnh thổi đến, tất cả phiền não đều đã chậm rãi tiêu tán. Chuyện cô và Hứa Diệc Dương vẫn chưa giải quyết, hơn nữa lời nới vừa rồi trong phòng uống rượu, trong khoảng thời gian ngắn cô như con bướm bị mắc trên mạng nhện, toàn thân đều bị trói buộc, không biết như thế nào mới có thể trốn thoát. Cho dù trong xe kín mít, cô vẫn lạnh run, từ “Phương Đông” đi ra, thân thể liền bắt đầu vừa lạnh vừa đau.

Giữa đường xe thay đổi phương hướng, cô hồn nhiên không có phát hiện.

Đến căn hộ của Lâm Tử Diễn, anh nâng đỡ cô từ trong xe đến sô pha trong phòng khách, bật đèn, mới nhìn rõ sắc mặt hồng hào của cô, nước mắt trên khóe mắt, trên người mang theo rất nhỏ mùi rượu.

Anh cúi xuống, nhìn cô thật lâu, xoay người đi phòng tắm, bật nước ấm, lấy khăn mặt, cẩn thận mang đến sô pha trước mặt cô.

Tay cầm khăn nóng giơ giữa không trung, thanh âm của anh dịu xuống: “Nhất Hạnh?”

Thấy cô không có dấu hiệu tỉnh lại, tay anh mới chậm chạp hướng xuống, xoa mặt cô bằng khăn mặt mềm mại.

Nhất Hạnh nửa mở mắt, trên mặt hơi nóng, trong mắt một mảnh mông lung.

Anh thấy cô tỉnh lại, cúi đầu hỏi một câu: ” Làm sao vậy?”

Không có hy vọng có câu trả lời, cô gục đầu xuống, anh chỉ nhìn thấy cái cổ trắng nõn của cô, trong mắt hóa thành đường cong lung linh.

“Tử Diễn……” Cô lắc đầu.

Anh đại khái có thể đoán được một chút gì đó, thời gian trước, có người nói cho anh nhìn thấy cô và Diệp Hàm ở quán cà phê, chuyện Diệp Hàm, anh mơ hồ biết được một ít, giờ thấy cô bộ dạng thất hồn lạc phách, anh đột nhiên cũng không biết như thế nào, chỉ “Ừ” một tiếng xem như trả lời.

Cô khóc thật nhỏ, anh có nghe thấy, một lần nữa đưa khăn mặt trong tay qua, anh biết cô uống rượu xong sẽ khóc, lần trước cũng vậy, nôn bẩn cả sàng nhà của anh, còn không có ngừng khóc, làm anh sợ tới mức một đêm không dám ngủ.

Một giọt nước mắt nóng bỏng, lướt qua tay anh, lòng bàn tay truyền đến một trận ẩm ướt, anh chỉ nắm chặt khăn mặt trong tay, quay người lại, trở về phòng tắm.

Đợi anh một lần nữa mang khăn mặt đi ra, trên sô pha đã không thấy bóng người, anh tại chỗ cương vài giây, đột nhiên hướng cửa chạy nhanh,”Nhất Hạnh, Nhất Hạnh.” Trong giọng nói có kích động mà trước đây chưa từng có, không thấy một chút dấu vết, anh rốt cục thở phào nhẹ nhõm, lo lắng, quay đầu khóa cửa.

Đi lên lầu hai, mới phát hiện cô đang đứng trước cửa sổ sát đất, rèm cửa sổ bị vén lên một góc, anh ở lầu 15, tầng giữa, phía dưới hiện lên hơn phân nửa phong cảnh đêm của thành phố, phía xa lầu cao tầng san sát nối tiếp nhau, những tia sáng xanh đỏ chiếu sáng lặp lại liên tục, thường xuyên thay đổi, một nửa bầu trời đêm đều nhuộm dần ánh sáng, theo chùm sáng chuyển đổi, trở nên lúc sáng lúc tối.

Cô cách cửa sổ rất gần, chỉ có một bước nhỏ, tay phải đặt trên tấm kính, để lộ những ngón tay mảnh khảnh màu trắng, nhìn về phía xa.

Anh đứng phía sau người cô, nhớ đến cô từng đứng ở vị trí này nói qua với anh: “Về sau em kết hôn, nhất định cũng muốn một căn hộ có cửa sổ sát đất.”

Anh trêu cô: “Chậc chậc, em không có tiêu chuẩn gì, kết hôn vì muốn có một cửa sổ sát đất.”

Cô đột nhiên quay đầu, cười lớn, nhìn về phía anh nói: “Em kết hôn là vì giúp chồng dạy con.”

Giúp chồng dạy con, lòng anh chấn động, những lời này, tuy cô nói đã lâu, nhưng anh vẫn nhớ rõ, ngay cả ánh mắt và động tác khi cô nói, anh đều nhớ rõ từng cái một.

Kỳ thật anh biết trong lòng cô có một người, nhưng không nghĩ người kia là Hứa Diệc Dương. Lần đó, ăn ở nhà hàng Pháp, cô ngay lập tức nghĩ ngụy trang chính mình, nhưng trong mắt anh, che dấu rất vụng về, che giấu kích động của mình, che giấu đau đớn trong mắt mình.

Về sau, anh cảm thấy có lẽ cả đời này mình cũng không có khả năng cùng cô cùng một chỗ, anh hiểu được tâm tình của mình, biết chính mình thích cô, yêu cô. Nhưng thế thì sao, ở trong mắt cô, anh luôn không hơn không kém một công tử phong lưu, mắt cô chưa từng nhìn qua mình, anh dùng hết tất cả biện pháp, dùng phương thức của anh dỗ cô, chiều cô, có đôi khi, thấy sắc mặt cô tối lại, anh lập tức thu lại bày ra thái độ nghiêm trang, hồi phục lại. Anh biết cô chỉ cho ràng lời nói của anh là vui đùa, ba năm qua, cô chưa từng đối với mình có một chút tâm.

Anh cũng nghĩ qua, tuy rằng Hứa Diệc Dương đã trở lại, nhưng chỉ cần bọn họ một ngày không có cùng một chỗ một lần nữa, anh vẫn kiên trì, có lẽ có một ngày, anh sẽ có một cơ hội.

Sinh nhật cô ngày đó, anh luôn luôn chờ cô, đợi đến nửa đêm, cô cũng không trở về, anh đặt một chỗ ở khách sạn, bởi vì cô không đến, nên chỉ có lùi lại đến ngày hôm sau, cô chưa bao giờ để ý việc anh làm, khi bánh ngọt bưng lên, cô hỏi là sinh nhật của ai.

Anh ẩn nhẫn hồi lâu, lúc đó anh rất quê, nếu không phải lúc sau cô nói câu kia, có lẽ giây tiếp theo, anh sẽ đẩy ngã bàn chạy lấy người.

Vì câu nói kia của cô, anh mới cảm thấy có lẽ cô cũng quan tâm đến mình.

Đêm đó, ở “Phương Đông”, khi cô nói mình đã có bạn trai, ngay cả tàn thuốc đốt đến lòng bàn tay cũng không có cảm giác.

Khi đưa cô về nhà, anh cảm thấy rất đau đớn, dọc đường đi, chỉ nắm chặt tay lái, nhưng đau đớn trong lòng cũng không có mất đi.

Cơ hội bọn họ cùng một chỗ đã hết, như vậy, anh cũng nên bị knockout. Toàn bộ, anh ngay cả một nửa cũng không có ra tay, liền đi ra ngoài.

Nếu bọn họ thích nhau, anh có năng lực đem nàng kéo trở về.

Anh nói chính mình, cứ như vậy đã xong cũng tốt, kỳ thật bọn họ chưa từng có bắt đầu, nhưng chính mình một mình tình nguyện nói bắt đầu, nói chấm dứt.

Anh lớn như vậy, chưa từng có thanh thản, ổn định như vậy. thích qua một người, tính tình cô đạm, không thích nhiều người huyên náo, có đôi khi nhìn cô, anh còn có thể nghĩ, nếu kết hôn, anh nhất định không đi chỗ tiệc rượu, vũ hội, thanh thản ổn định cùng cô, cứ như vậy cùng cô cũng tốt, chính là cô chưa từng cho anh cơ hội.

Cô tuy rằng thường cười, nhưng trong mắt anh, cô vẫn không vui vẻ. Như giờ phút này, cô lẳng lặng đứng trước cửa sổ sát đất, bóng dáng cô đơn.

Không biết sao, anh chỉ nhìn bóng dáng cô, cũng sẽ đau lòng. Nhưng cô vĩnh viễn cũng không biết, anh Lâm Tử Diễn, bởi vì gặp Tống Nhất Hạnh, mới hiểu được tên của đau lòng.

Anh kêu: “Nhất hạnh.”

Cô xoay người lại, mở ra nụ cười nhợt nhạt, lập tức rớt tròn nước mắt.

Anh từng bước một đi đến cô, không hỏi chữ nào, ôm cô vào lòng. Nước mắt nóng bỏng của cô rơi xuống trước ngực anh, chậm rãi thấm ướt áo sơ mi của anh.

Anh nghe không thấy cô nói thì thào. Anh sẽ không hỏi lại, anh thủy chung đều không thể nhìn cô khóc, không thể nhìn cô chịu ủy khuất……

Cô đột nhiên ngẩng mặt lên, nỉ non lên tiếng, hai mắt lệ trong suốt nhìn anh gắt gao. Cau mày, lập tức cắn môi nở nụ cười đối với anh.

Anh không có nghe rõ ràng cô nói cái gì, chính mình giang tay ôm chặt, cả người cô bị anh ôm chặt, bên hông đều truyền đến đau đớn.

Mặt cô chôn trước ngực anh, hô hấp đảo qua ngực anh, nóng rực từ đáy lòng bắt đầu lan tràn, bỗng sinh ra chút phiền chán cùng bức thiết.

Anh vẫn muốn có một ngày có thể ôm cô như vậy, nhưng cô rõ ràng ở anh trong lòng, anh lại cảm thấy không đủ, anh mong đợi lâu như vậy, lâu đến vậy nhưng giờ không biết chính mình đến tột cùng muốn làm cái gì.

Anh ngừng vài giây, trong ngực hô hấp dần dần dồn dập, tay anh đặt trên lưng cô, cách một lớp áo khoác dày, anh cảm thấy lòng bàn tay một mảnh nóng rực, rõ ràng hẳn nên buông ra, anh lại luyến tiếc, không muốn.

Bỗng dưng, anh mang cô cách khỏi cửa sổ sát đất, quay người, đem cô áp lên vách tường màu trắng. Đột nhiên cúi đầu, nặng nề hôn xuống dưới.

Lực của anh rất lớn, Nhất Hạnh bị anh lôi đến vách tường, phía sau lưng đụng chấn động, cảm giác đau đớn tràn tới, còn không kịp phản ứng, anh liền hôn xuống. Nhất Hạnh bị anh hung hăng ấn, anh dính vào cô, hơn phân nửa sức nặng đặt trên người cô, tay cũng bị anh cầm, nửa phần sức lực giãy dụa cũng không có.

Không phải anh chưa từng có phụ nữ, cũng không phải chưa từng có hôn qua, miệng cô còn lưu lại hương vị rượu cốc tai và sữa chua, ngọt ngào, hỗn hợp mùi hoa quả, đều truyền đến anh, dường như anh đã nghiện, càng hôn càng nhanh, càng cảm thấy không đủ, nắm tay cô, chậm rãi sờ soạng thắt lưng cô, từ vạt áo hướng xuống, một chút một chút đụng chạm, hôn càng ngày càng đi xuống, cuối cùng chuyển dời đến gáy cô, tiếng hít thở cũng trở nên đứng quảng.

Thân thể Nhất Hạnh vẫn cứng, trong lúc bị khóa bởi Lâm Tử Diễn và vách tường, nói không ra lời, cũng không thể động đậy, bên tai là tiếng hô hấp không khống chế của anh.

Lúc môi của Lâm Tử Diễn chạm đến cô, cô giống như chim sợ cành cong, cô không thấy rõ ràng lắm mặt của anh, chỉ có thể cảm giác được phía sau tay anh càng ngày càng gấp, càng ngày càng nóng.

Bất ngờ, anh đẩy cô ra.

Cô dựa vào vách tường, trên mặt hiện vẻ hồng tươi, thở gấp gáp, tóc rối loạn, áo khoác một bên bị kéo qua vai, hai người đều không có nói chuyện. Ý thức cô thanh tỉnh một ít, thân thể cũng không nghe sai khiến, nửa nhắm mắt, mang một ít khiếp sợ nhìn về phía anh, mặc dù đôi mắt sạch sẽ, trong vắt, lại sinh ra một hương vị hương diễm tươi đẹp.

……

Dừng lại trong chốc lát, Lâm Tử Diễn mới nói: “Nhất Hạnh, thật xin lỗi……” Lại nói,” Em đi ngủ đi, anh ở bên ngoài, có việc kêu anh.”

Nói xong liền xoay người đi.

Cô chỉ ngơ ngác nhìn anh xoay người, tự nhiên thấy rất trống trải, trong lòng chấn động mạnh, ngay cả đầu óc cũng không chịu khống chế, không có tự hỏi, nhưng lại bỗng vươn tay, kéo anh lại.

Ngực anh lại phập phồng lên, lúc này đây là tức giận, trong mắt có mát hết lý trí: “Em điên rồi sao, không cần nhận nhầm người?”

Bất ngờ bị anh tức giận, Nhất Hạnh giật mình, nửa ngày thở dài, cúi đầu nỉ non: “Tử Diễn.” Thanh âm rất thấp, mơ hồ dẫn theo vài phần sợ hãi.

Cả người anh đều run lên, miễn cưỡng ổn định xuống dưới, nhất thời yên lặng, chỉ nghe tiếng hai người hít thở. Buổi tối anh vẫn chưa uống rượu, nhưng lúc này anh lại cảm thấy mình mơ hồ không rõ, trong lòng có cái ý nghĩ, trong đầu không ngừng kêu gào, anh nhịn không được, đột nhiên lại quay trở về, nhìn chằm chằm mắt cô, nắm vai của cô.

Cô hiển nhiên còn không có phản ứng lại, anh lại hôn xuống, từng bước từng bước rõ ràng có lực, để lại dấu lên người cô, cô chỉ cảm thấy sự khó thở, thiên địa chuyển dời, anh ôm cô, lấy một bàn tay cởi nút áo của cô, lòng bàn tay dính trên vai cô, cuối cùng cô ý thức được chuyện gì xảy ra, trong mắt sợ hãi càng lớn, mở to mắt, bắt đầu co rúm lại, nhìn anh.

“Rầm” một tiếng, không biết là ai, đụng phải đèn tròn sau lưng. Ánh sáng vàng thưa thớt phân tán, không kịp thích ứng khiến hai mắt cô đau đớn, anh đột nhiên ngừng lại, ngạc nhiên nhìn về phía cô, trong mắt cảm xúc khác thường dần dần tiêu tán, lui vài bước, giống đứa trẻ làm sai một chuyện, nói không ra lời.

Cô không hề động, thân thể lại bắt đầu cứng ngắc, trái ti nhảy lên kịch liệt, đột ngột làm cho tim cô đập nhanh, trong mắt lộ vẻ khó hiểu, anh luôn ngăn nắp ngọn gàng, làm việc tác phong sạch sẽ lưu loát, thường mang dáng dấp vui vẻ, nhưng hiện tại bộ dạng của anh rất khác, vẻ mặt khó ta, chật vật đến cực điểm, cũng đồi bại đến cực điểm. Lòng của cô vừa chua xót lại đau, muốn nói gì, nhưng đến bên miệng một chữ cũng nói không được, cảm giác hai má bên cạnh ẩm ướt, mới biết nước mắt chảy ra.

Thanh âm của anh ở ngay phía trước cô, thong thả truyện đến, tràn ngập bất đắc dĩ và trầm thấp, dường như đã hết sức áp chế cái gì: “Em đừng khóc…… Đừng khóc…… Là anh hồ đồ, biết rõ em uống say, còn……”

Bước chân của anh chần chờ: “Thực xin lỗi, Nhất Hạnh……” Dứt lời lại xoay người, của bị mở ra, âm thanh rất nhỏ, anh đi ra ngoài, khi cửa đóng lại, truyền đến một câu cuối cùng của anh:”Em đi ngủ đi, anh đi trước.”