Ảo Giác - Hoạn Đồng Học

Chương 2: Kinh chập




Nhạc Liên Thành họp trong văn phòng, đang phát bão, tức giận la mắng một đám cấp dưới. Mọi người cúi đầu thấp đến không thể thấp hơn được nữa, chỉ còn kém chui vào trong lòng đất. Đang lúc nước bọt muốn văng tung toé, điện thoại trên tay Nhạc Liên Thành liền chấn động, “Rì rì” rung vang không ngừng. Không biết ai không chọn thời điểm mà gọi, vì vậy mặt Nhạc Liên Thành trong nháy mắt còn đen hơn, tương ứng làm cho đám cấp dưới đầu cúi càng thấp hơn.

Nhưng mà, cẩn thận nhìn một cái, Nhạc Liên Thành chợt mây tan bão tán, mặt trời rực rỡ chiếu rõ. Tuỳ ý phất tay, ý bảo mọi người nghỉ ngơi trước một hồi, đợi lát nữa lại sửa chữa, liền eo ếch đủng đỉnh (chắc là miêu tả dáng anh Thành đi, thấy eo ếch thú vị nên Băng để:3) đi ra khỏi phòng họp. 

Những người còn lại hai mặt nhìn nhau: “Nhạc tổng ngài ấy… đang yêu?”

Bí thư Điền suốt ngày mặc tây trang: “Không có gì, chớ đoán mò.”

Vì vậy mọi người càng thêm xác định.

“Tiểu Đang, không có đi làm sao?” Đôi mắt Nhạc Liên Thành ngọt đến có thể xuất mật, nắm điện thoại hận chỉ không thể chui vào trong. Đôi chân dài đứng chộn rộn, tay phải cầm điện thoại nói: “Ừ, không ăn đồ ăn Thái… tôi cũng không ăn được đồ Thái, nhiều món kỳ quái khó ăn… lẩu vẫn là tốt nhất, tôi biết một nơi có một nhà hàng rất tốt.”

Tương Đang Khải ở một đầu khác mơ mơ hồ hồ tựa như cười một tiếng: “Lẩu? Cậu cái thưởng thức này…”

“Tôi từ làng quê đến, có thể thưởng thức gì? Cậu quên là năm đó tôi ngày ngày nấu măng cho cậu ăn sao?” Nhạc Liên Thành phảng phất trở lại thời niên thiếu, khi đó Tương Đang Khải đến thôn núi xa xôi tham gia chương trình cải tạo thiếu niên, Nhạc Liên Thành mang theo cậu đến trấn bên mua măng, Tương Đang Khải liền mời hắn ăn cháo trắng cùng chút ít thức ăn…

Cho dù là bây giờ, vừa nhắm mắt, liền giống như có thể thấy những giọt mồ hôi lấm tấm trên vầng trán trắng nõn tinh khôi của Tương Đang Khải, nhớ ngày đó…

“Hử! Làm gì chứ, nói chuyện!” Tương Đang Khải ở đầu kia cười đùa, Nhạc Liên Thành liền trở lại thực tế, không khỏi cười dịu dàng. “Không có gì, chỉ nhớ lại chuyện trước kia…”

“Chuyện gì?” Tương Đang Khải một đầu sửng sốt, Nhạc Liên Thành phảng phất có thể thấy thần sắc sợ run đáng yêu của anh, liền thấp giọng cười: “Chính là ở huyện thành, chúng ta…”

“Cậu lưu manh!” Tương Đang Khải mắng, Nhạc Liên Thành liền sửng sốt, chợt ý thức được cậu ta đang nói sự kiện kia, lập tức cười lớn: “Ha ha ha, cậu là đang nói ở khách sạn…”

“Cậu còn nói, lưu manh!” Tương Đang Khải “rầm” một cái quăng điện thoại.

Nhạc Liên Thành cười không dậy nổi.

Sau khi tiệc rượu đêm đó kết thúc, Tương Đang Khải liền bị hắn “nghiêm hình ép cung” thừa nhận anh biết mình, hơn nữa còn cố ý dùng bút thép Nhạc Liên Thành tặng hắn khiến hắn chú ý, hơn nữa còn chào đón nồng nhiệt câu dẫn hắn… Nhạc Liên Thành mau miệng đến phía sau tai, thúc giục Tương Đang Khải lấy bút thép ra. Vì vậy, hắn nhớ lại nhiều chuyện cũ hơn, liền thuận tiện còn dùng bút thép này làm công cụ hỗ trợ ái tình, ngày hôm sau Tương Đang Khải trực tiếp mắng hắn lưu manh.

Nhạc Liên Thành không khỏi lại nghĩ tới một tiếng gọi “lưu manh” kiều diễm vừa rồi trong điện thoại, cũng khó trách trêu đùa “phụ nữ đàng hoàng” vĩnh viễn là đề tài văn học kinh điển.

Thì ra là cậu ấy nghĩ đến chuyện ở khách sạn kia rồi…

Qua tiết thanh minh, chương trình ca nhạc mang theo Tương Đang Khải đến huyện lý bán măng, huyện thành huyên náo, cơm cá ăn no bọn họ liền tách ra khỏi người trong tổ chương trình. Bọn họ cũng không có điện thoại di động, xe trở về huyện thành cũng đã sớm không còn, Tương Đang Khải không thể làm gì khác hơn là tìm khách sạn ở, nhưng bởi vì tiền trên người không đủ, chỉ ở được phòng một người.

Tương Đang Khải vừa vào phòng liền nằm lên giường, bị Nhạc Liên Thành kéo lại: “Chớ ngủ, rộn rã ở chợ cả ngày, khắp người toàn là bụi, bẩn chết, đi tắm nhanh…” Tương Đang Khải chết cũng không đứng lên: “Tôi mệt chết đi được, cậu ôm tôi đi tắm, cậu tắm cho tôi!”

Vốn là lời này đối với bạn bè cũng không có vấn đề gì, nam sinh đùa giỡn cùng nhau tắm là chuyện thường xảy ra, nhưng mà quan hệ hai người đã có chút mập mờ không rõ, một câu nói thuận miệng này, lại khiến cho dòng nước ngầm trong không khí chợt sôi sục, hiện lên một chút cảm giác không rõ ràng.

Tương Đang Khải từ nhỏ đã ngoài mạnh trong yếu, hai người sửng sốt một hồi lâu, anh mới lắp bắp nói, “Tôi… tôi nói bậy” rồi bỏ chạy như bay vào phòng tắm, dựa vào cánh cửa thở dốc.

Nhạc Liên Thành nghe thấy tiếng nước chảy trong phòng tắm, ma xui quỷ khiến đi tới, mở cửa.

Cảnh sắc trước mắt cơ hồ khiến cho hắn nhào tới —

Tương Đang Khải đứng dưới vòi sen, nửa người bao phủ bởi bọt xà phòng, nửa hở nửa che thư thái lộ ra càng thêm mê người. Thiếu niên tuyết trắng cùng bong bóng tựa như cùng màu sắc, bởi vì nước nóng, trên người liền ửng một tầng sương mù hồng phấn, tựa hồ cũng có thể thấy được mạch máu dưới da.

Trên cổ thon dài có một vết bớt màu đỏ, cực kỳ giống vết hôn mập mờ. Tầm mắt dời xuống chút nữa, nhiệt độ cơ thể Nhạc Liên Thành lập tức tăng lên, cơ thể thiếu niên da thịt đơn bạc, cái mông sạch sẽ vểnh lên như quả đào, theo động tác nhẹ nhàng đung đưa, xuống chút nữa là khoảng tối nhu mị đáng yêu, nước chảy theo khe hở vô tình thẳng tiến vào vườn hoa…

Tương Đang Khải cảm giác được sau lưng có người, lập tức quay lại, ánh mắt mờ sương tỉnh tỉnh mê mê nhìn chăm chú vào Nhạc Liên Thành mặt đã đỏ bừng.

“Tiểu Hắc…” mới gọi ra nhũ danh của đối phương, một giây kế tiếp môi anh liền bị hung hăng bao phủ lấy, tay Nhạc Liên Thành vừa ướt lại nóng, cuồng loạn phủ trên người, mang theo một trận run sợ. “Tiểu Đang, Tiểu Đang…” Nhạc Liên Thành vừa cởi y phục của mình, vừa dùng sức liếm dục vọng đang mềm mại của Tương Đang Khải. Tương Đang Khải ôm cổ hắn, trong miệng phát ra tiếng rên rỉ yếu ớt, tựa hồ lẩm bẩm gì đó.

Đầu lưỡi hai người do do dự dự như động vật nhỏ bắt đầu khuấy động một chỗ, lại tách rời ra, chẳng qua là tránh né lẫn nhau, không biết là người nào chợt tiến một bước, liền xung động hung hăng dây dưa chung một chỗ, trực tiếp quậy đến phát ra âm thanh khiến người đỏ mặt tim đập hoà cùng tiếng nước chảy xuống.

Bất tri bất giác liền ôm đến trên giường, Nhạc Liên Thành hôn một đường hạ xuống, chỉ thấy thù du trắng nõn trên người đáng thương ở nơi này, chờ đợi yêu thương. Nhạc Liên Thành vừa dùng đầu ngón tay bắt lấy, vừa tinh tế hôn, chọc cho Tương Đang Khải thét một tiếng chói tai, đem chân quấn ở bên hông hắn.

Xuống nữa…

“Ưm… Tiểu Hắc, đừng ở nơi đó…”

“Bỏ tay ra, để cho tôi xem một chút…”

“Đừng…”

“Chỉ nhìn một chút, chỉ một lần…” Thiếu niên vô lại dụ dụ dỗ dỗ, tình nhân liền thẹn thùng lấy tay che trước người, mặt đỏ đến không thể đỏ hơn, nghiêng đầu qua một bên, nhắm mắt lại không nhìn nữa.

“Hắc… Tiểu Hắc…ưm…”

Hai tay lập tức ôm lấy nơi đó thẹn thùng, mở miệng, động tình kêu lên, thút tha thút thít oa oa lên tiếng: “Đừng nhìn… rất xấu hổ…”

Thời điểm bắn ra, Tương Đang Khải lập tức uất ức mà khóc, hù doạ Nhạc Liên Thành giật mình: “Sao, thế nào? Cắn phải cậu ư?”

“Thật mất thể diện… đừng nói…”

“Không phải là bắn ở…”

“Bảo cậu đừng nói, hu hu… thật mất thể diện…”

“A, khóc? Ngoan, đừng khóc, tôi để cho cậu làm lại không được sao…”

“Lưu manh! Oa…”

Kết quả dĩ nhiên là Nhạc Liên Thành như cá gần chết ở trong phòng tắm tự giải quyết, kèm theo một ngày dài rùng mình.

(Đoạn trên là quá khứ)

Tương Đang Khải gõ chân nhìn chằm chằm điểm nhỏ chợt loé trên màn hình, phảng phất như trên màn hình là nhịp tim người nào đó.

Cục trưởng Lâm vừa vào, hàn huyên mấy câu với cấp dưới của Tương Đang Khải, liền tiến đến ngồi xuống bên cạnh anh, nói: “Tiểu Tương, hoàn thành nhiệm vụ lần này, cậu đi nghỉ dài hạn đi!”

“Làm sao mà đủ!” Tương Đang Khải để tai nghe xuống, ánh mắt âm hiểm nhìn chằm chằm cục trưởng Lâm, “ít nhất cho tôi nửa năm”.

“Cũng được, chỉ cần bắt được Nhạc Liên Thành, thế nào cũng thương lượng được.” Cục trưởng Lâm nghiêng đầu về phía màn hình theo dõi bên kia, nhớ đến video đêm qua hai người ăn cơm, hắn có chút lúng túng, quay đầu lại nói: “Nghỉ cũng là phải, dù sao cậu tổn thất…”

“Tôi bị tổn thất gì?” Tương Đang Khải cầm chén trà sớm đã nguội trên bàn uống một hớp, ánh mắt trầm thấp cười, “Ngài biết, tôi thích kiểu như vậy…” dứt lời liền mở ra hình ảnh Nhạc Liên Thành trên một màn hình khác.

Cục trưởng Lâm ha ha cười to: “Tên nhóc cậu thật là!”

Tương Đang Khải ở trong cục đã sớm công khai bí mật về tính hướng, thời điểm tiết lộ năm đó không biết đã đả thương bao nhiêu trái tim phụ nữ.

Điện thoại trong tay Tương Đang Khải chợt sáng, một đám người vẻ mặt khẩn trương nhìn lên. Tương Đang Khải nhàn nhã mở tin nhắn ra, phía trên chỉ có vài chữ:

“Tiểu Đang, rất muốn cậu. Có thể gặp lại cậu, thật giống như nằm mơ.”

Người chung quanh lúng túng tản ra, Tương Đang Khải cầm điện thoại di động ngây ngô một hồi, đột nhiên ngẩng đầu cười với cục trưởng Lâm. “Cục trưởng Lâm, anh thấy mị lực của tôi như thế nào hả?”

Cục trưởng Lâm nhìn ánh mắt anh sáng rỡ, không biết nói gì, chỉ cảm thấy bên trong có cảm giác không nói được, giống như đáy sông dày đặc san hô, lao thẳng đến kéo hắn vào hố đen không đáy.

Lẩu quả nhiên ăn ngon, mặc dù tiệm đông lại không sạch, người phục vụ ít thái độ lại kém, nhưng mùi vị thật sự ngon lành. Tương Đang Khải ăn được đến mức đầu muốn rớt vào trong nồi, đến mức ăn bốn mâm trăm lá rồi còn kêu ít, trực tiếp la hét muốn nữa.

Nhạc Liên Thành cười nhạo anh: “Còn nói tôi từ quê tới, cậu xem bộ dáng ăn uống của cậu thật ngu!” Khoé miệng của anh dính một hạt mè, hắn liền vươn lưỡi liếm vào trong miệng mình. Mặt Tương Đang Khải lập tức đỏ lên, quát khẽ: “Làm gì, muốn chết ư?! Đây là đang bên ngoài!”

“Bên ngoài?” Nhạc Liên Thành nhẹ cười nhắc lại, “chính là nói… trong nhà thì có thể? Nào dám trái lệnh… tôi hôm nay…” Hắn hạ thấp giọng xuống nói câu này, “sẽ liếm cậu đến khô kiền mạt tịnh…”

“Cậu…” Tương Đang Khải hít một ngụm khí lạnh. “Cậu nổi điên làm gì?!”

Đang muốn mắng nữa, một bàn tay ấm áp đưa tới, cầm tay mình, mười ngón tay chậm rãi đan vào nhau. Đôi mắt đen nhánh kia phủ một tầng sương mờ như trói nhốt anh lại, nói: “Khi tôi còn bé, mơ ước lớn nhất đó là có thể cùng cậu giống như vậy, ăn lẩu với nhau.”

Khuôn mặt luôn luôn lười biếng ngu ngốc chợt hiện lên một tầng ngượng ngùng, lặng lẽ cúi đầu, nghiêm túc ăn đồ ăn trong chén, tay cũng không buông ra, giống như con nít có được món đồ chơi, nắm thật chặt không buông, lại phảng phất như thể, đang nắm lấy trân bảo quý nhất của mình.

Tương Đang Khải đột nhiên cảm giác ngồi cũng không được, trên lưng như bị gai nhọn đâm lấy, trực tiếp đâm vào trong máu thịt, khiến anh mơ hồ.

Anh bây giờ rốt cuộc đang làm gì?

Hoặc là nói, bọn họ rốt cuộc đang làm gì?

Người nọ chợt ngẩng đầu, cười. “Cậu ngu ngốc gì đó, ăn nhiều vào đi! Uống nước nhanh…” Dứt lời đưa nước tới.

Tương Đang Khải nhận lấy ly nước lạnh như băng, cười khúc khích: “Chắc là ăn hơi nhiều, tôi xem cậu ăn, lát nữa ăn tiếp.”

“Ừ.” Người nọ dùng sức gật đầu một cái, nghiễm nhiên là bộ dáng lúc còn trẻ.

Anh tỉ mỉ dùng ánh mắt đánh giá người nọ, mi mắt, động tác, quần áo… Hắn tựa hồ thay đổi rồi, nhưng lại dường như cái gì cũng không thay đổi. Mười ba năm trước đây ở cùng hắn như vậy, ngồi húp cháo ở cửa hàng trong chợ làng, trên trán có một giọt mồ hôi trong suốt, theo gò má trượt vào trong áo.

Khi đó, Nhạc Liên Thành là bạn bè của anh, là nơi chốn mềm mại nhất thế giới này, là tình nhân yêu thương anh nhất. Bây giờ thiếu niên đã trưởng thành, vẫn cao ngất như xưa ngồi ở trước mặt mình, bờ ngực rộng mở trao tim móc phổi mà yêu thương anh.

Còn bản thân anh… Tương Đang Khải nhìn cà vạt của mình — phía trên tràn ngập máy thu hình và máy ghi âm cao cấp nhất, độ phân giải còn tốt hơn máy ảnh tân tiến nhất, chợt hiểu.

Hắn không thay đổi, chỉ có mình thay đổi.

Đột nhiên muốn ôm hắn như vậy.

Tương Đang Khải nắm chặt tay dưới gầm bàn, Nhạc Liên Thành phát hiện, ngẩng đầu, thấy người thương mặt mũi u tối nhìn mình chằm chằm, nói: “Đừng ăn nữa, tôi muốn về nhà.”

Thần thái kia, kẻ ngu cũng biết anh nói gì.

Chính Nhạc Liên Thành cũng muốn, hắn đã sớm không muốn ăn, tình nhân yêu thương mười mấy năm ngồi trước mặt mình, hai người còn nắm chặt tay, dán trên bắp đùi mình, đổi lại là bạn, bạn có thể không phân tâm nhảy nhót, bạn còn có thể ngồi nghi ngờ lung tung?

Nhạc Liên Thành lôi kéo Tương Đang Khải đi ra ngoài cửa, tính tiền thật nhanh rồi chạy đến bãi đỗ xe. Khí trời tối tháng tư có chút mát mẻ. Gió đêm thổi qua mang theo hương thơm cuối xuân lười biếng, quậy phá làm tình người thêm đậm. Trong bãi đậu xe bốn bề vắng lặng, Tương Đang Khải đang khom lưng mở cửa, chợt bị Nhạc Liên Thành đè ở trên cửa xe, hung hăng hôn lên nóng bỏng.

Anh hơi sững sờ, thấy bốn bề vắng lặng, cũng bỏ qua ngượng ngùng mà gắt gao hôn đáp lại.

Hai người dây dưa đến lúc cần phải thở mới hồng hộc tách ra.

Tương Đang Khải không chịu rời đi, thở hổn hển ôm cổ Nhạc Liên Thành liếm liếm, đang lúc muốn hôn nữa, Nhạc Liên Thành đột nhiên mạnh mẽ đè anh xuống đất.

“Đoàng đoàng đoàng!”

Tiếng súng liên tục vang lên.

Mặc dù đã dùng ống giảm thanh, nhưng vẫn vang lên đáng sợ như vậy trong không khí trống trải yên tĩnh.

Tương Đang Khải lập tức hoảng sợ quan sát, cả người không khống chế được mà run run.