Ảo Mộng Tru Yêu

Chương 15: Đàm liên tịnh đế




Soẹt” một tiếng, trong động tối om hiện lên ánh lửa. Lãnh Quan Ngữ giơ nhánh lửa lên, thấy song chưởng của Thẩm Đa Tình vận công ấn vào thạch bích than chì, trên trán đẫm mồ hôi nhưng cửa đá vẫn không chút tổn hại.

Chàng vội hỏi:

- Thẩm huynh, thương thế của ngươi không thích hợp vận động chân khí, hãy nhanh điều tức đi.

Thẩm Đa Tình gật đầu, ngồi xuống đất xếp bằng, nhắm mắt vận khởi liên hoa công thượng thừa của Mật tông. Lãnh Quan Ngữ cầm đao đứng đó, hai mắt sáng như sao nhìn quét bốn phía.

Khoảng chừng một nén hương, thấy quanh người Thẩm Đa Tình có làn khói trắng lượn lờ, trên trán trên mặt có một luồng sáng kỳ dị lưu động không dứt.

Lãnh Quan Ngữ thấy kỳ lạ, nghĩ thầm: Công phu Mật tông này quả nhiên là đặc biệt.

Lúc này, Thẩm Đa Tình bỗng mở mắt ra, ánh mắt rạng rỡ, nhìn Lãnh Quan Ngữ, cười nói:

- Không đáng ngại nữa.

Lãnh Quan Ngữ đột nhiên nghĩ, trong đôi mắt người đàn ông này có một mị lực không cho đến gần, liền vội vàng ngẩng lên làm bộ đã quan sát huyệt động này khá lâu rồi, nói:

- Xem động núi này rõ ràng là có người xây dựng nên, lại không biết là ai có thể xây dựng được một cái động ở trên vách đá này.

Thẩm Đa Tình nói;

- Quan tâm người đó là ai làm gì? Nếu đã vào được, chắc chắn có lối ra.

Hai người dựa vào ánh lửa đi vào trong huyệt động, huyệt động sâu đen ngoằn nghoèo, càng đi vào trong càng chật hẹp, khoảng chừng được hơn mười trượng, miệng động rộng mở sáng hơn, đúng là đại sơn cốc có thể chứa được mấy trăm người.

Nhưng thấy sơn cốc này núi cao vờn quanh, hiểm trở dị thường, tuyệt đối không có cách nào bám leo mà vào được. Trong cốc hoa cỏ rừng rực, cây cối xanh mượt, xen kẽ nhau thấp thoáng; vách đá phía tây còn có một thác nước lao thẳng xuống, ánh mặt trời chiếu vào như con rồng lớn, cực kỳ tráng lệ. Thạc nước đổ xuống vào trong một hàn đàm trong suốt xanh biếc, nước đầm cũng không đầy, chắc là có chỗ khác trút nước.

Hai người đang định nhảy xuống, chợt nghe có tiếng gió cực lớn, một đám chim khổng lồ lườn vòng xuống toàn thân lông chim đen kịt, chỉ duy đầu thì trắng thuần, hai cánh rất lớn, miệng cong hình móc câu, chân có móng vuốt sắc, ba phần giống ưng bảy phần giống điêu. Thẩm Đa Tình dù kiến thức rộng rãi cũng không biết tên chúng là gì.

Chỉ chốc lát sau, dưới đáy cốc cũng truyền đến âm thanh suỵt suỵt, Lãnh Quan Ngũ cúi đầu xuống nhìn, lập tức như hít phải luồng khí lạnh. Thấy trong bụi cỏ xanh mướt vô số độc vật hiện ra, độc xà, nhện độc, rắn mối, cóc độc .vân vân không thể đếm hết. Những loại độc vật này tuy nhiều nhưng trật tự, rõ ràng là được người huấn luyện đã lâu.

Lúc này, bên phía thác nước lớn bỗng nhiên xuất hiện hai nữ tử trẻ tuổi, dung mạo tú lệ, dáng người yểu điệu nhỏ nhắn xinh xắn. Người bên trái mặc y phục mà xanh lục, người bên phải mặc áo mỏng màu hồng. Hai người huýt sáo lên, độc vật trên mặt đất lập tức hết rối loạn, chỉ có một số đàn xà vẫn trườn đi trườn lại không dứt.

Lục y nữ tử nhíu mày nói:

- Gần đây Kim lão nhị càng lúc càng kỳ cục, không quản đám súc sinh này, chẳng có quy củ gì cả.

Hồng y nữ tử cười khanh khách nói:

- Mặc kệ lão, tự có người tới quản thay lão.

Sắc mặt lục y nữ tử đỏ lên, lập tức giơ tay ra nhéo miệng hồng y nữ tử. Hồng y nữ tử cười né tránh.

Bỗng dưng, bóng trắng lóe lên, sau thác nước lại xuất hiện ra hai người, chính là huynh đệ họ Kim.

Kim lão nhị hất đầu hỏi:

- Có hai người xa lại đến phải không?

Hồng Y nữa tử trợn mắt lên:

- Ngươi ăn nói khùng điên gì đấy? Chúng ta ở đây có thấy ai dám vào đâu, mà làm gì có người có thể vào đây?

Kim lão tam vội la lên:

- Hai người bọn họ là dụ vào.

Lục y nữ tử lập tức giật mình:

- Các ngươi điên rồi à? Nếu tôn giả mà biết..

Kim lão nhị nói:

- Tiểu tử đó là người của Đàm Liên Tịnh Đế.

Ông ta còn chưa nói xong, hai cô gái cùng kêu lên:

- Đàm Liên Tịnh Đế?

- Không sai! Lão tứ đã bị hắn ta hạ độc thủ.

Mắt Kim lão nhị toát lên vẻ độc ác:

- Hai người đó tuyệt đối không thể sống mà xuống núi được, nếu không giết bọn họ, chỉ còn nghỉ cách đưa bọn họ vào chỗ chết này.

Lục y nữ tử gấp đến độ giậm chân, mắng:

- Hai người các ngươi thật hồ đồ! Người đó là môn hạ của Đàm Liên Tịnh Đế, chỗ này làm sao giữ hắn ta được? Việc ở đây mà bị tiết lộ ra chút gì, hừ, thủ đoạn của tôn giả, các ngươi biết rồi đó…

Câu nói này khiến cho huynh đệ họ Kim há mồm mắt trợn trừng, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng.

Hai người Thẩm Lãnh liếc nhìn nhau, thầm nghĩ: Hai huynh đệ này đều là cao thủ tuyệt định, sao vừa nghe đến hai chữ “Tôn giả” mà lại lộ vẻ sợ hãi như vậy?

Kim lão tam bỗng ngẩng đầu lên, nói như đinh đóng cột:

- Chỉ cần chúng ta tử thủ tại cửa ra, ta không tin bọn họ có thể bay lên trời.

Kim lão nhị phụ họa:

- Đúng vậy!

Hai người này đang tranh chấp nhau bỗng nhiên trong lúc này lại cùng chung kẻ địch.

Lúc này, Thẩm Đã Tình gần như đã hiểu, có một tổ chức thần bí ở trong động bí mật thuần dưỡng độc vật, nhưng vì sao lại thuần dưỡng nhưng độc vật này, thật khiến người khác khó hiểu.

Bỗng nhiên, một tiếng kêu thê lương rít vang lên, độc vật trên mặt đất rục rịch, lủi đi khắp nơi, đám chim khổng lồ đông nghịt kia trên ở trên nhai vỗ hai cánh tạo ra những luồng kình phong cực lớn, vang dội không ngớt trong sơn cốc.

Lãnh Quan Ngữ thấy một đám độc xà sẽ trườn vào cửa động, vội nắm chặt bội đao đề phòng cảnh giác.

Thẩm Đa Tình bỗng nhiên đứng thẳng lên miệng khẽ huýt một tiếng, vung nắm đá vụn trong tay trái lên, bảy tám con xà xanh trườn đến đầu tiên, ngón tay của chàng bắn ra, đám đá vụn đồng loạt bắn trúng đám xà này, trong nháy mắt chết cứng tại cửa động.

Lãnh Quan Ngữ lúc này cũng nắm lấy đá vụn trong tay, bắt chước làm theo, đàn xà càng qua nhiều lại chết không tiếng động, bốn người trong đáy cốc không hề phát hiện ra, trong khoảnh khắc, cửa động đã chất đống thi thể xà.

Bỗng nhiên, cửa động xẹt qua một con chim quái, móng vuốt sắc bén chộp lấy thi thể đám xà bay lên không, đàn xà cuống quýt chạy trốn, Thẩm Đa Tình thấy vậy đầu óc chợt lóe lên, thì ra những độc vật này sợ chim.

Lúc này, bốn người ở đáy cốc đã phát hiện ra họ, tiếng huýt sáo bén nhọn vang lên.

Lập tức vô số độc vật đồng loạt quay đầu trườn về phía huyệt động, đáy cốc đầy độc trùng đủ loại màu sắc, chen chúc nhau, biến hóa vô cùng kỳ lạ.

Lãnh Quan Ngữ rút đao ra, đao phong sáng như tuyết chiếu lên gương mặt lạnh như sương. Thẩm Đa Tình cũng không chút sơ suất, rút đao ra đợi. Độc trùng cuồn cuộn vào cửa động, tay trái chàng bắn đá như mưa, tay phải vung đao nhanh như chớp, trong nháy mắt đã giết chết mấy trăm độc trùng. Mấy chục con rắn mối màu xanh đen tím trườn lên bích động vừa mới thăm dò tới đều bị đao của Lãnh Quan Ngữ chém rụng. Một lát, chỉ thấy ánh đao loang loáng, máu bắn tung tóe.

Thẩm Đa Tình vung chưởng đánh làm đám độc vật chết chất thành đống trong cốc, thu hút đám chim quái kia tranh nhau thức ăn. Mà độc trùng thấy chim quái sà xuống đều sợ chạy lủi đi hết.

Bốn người đáy cốc liên tục huýt sáo, dù cố gắng không chế thế cục nhưng đám độc trùng này đã không dám tới gần cửa động nữa.

Hai bên giằng có ước chừng một chén trà nhỏ.

Thẩm Đa Tình nói nhỏ:

- Ta dùng ảo thuật đối phó với đàn độc trùng này, ngươi đi ra thác nước chờ ta.

Lãnh Quan Ngữ gật đầu.

Thẩm Đa Tình lui ra sau vài bước, hai tay kết ấn lên trán, bàn tay rực lên ánh sáng đỏ sẫm, hồng quang mang theo song chưởng của chàng nhanh chóng xoay chuyển càng lúc càng mạnh sáng rực, chàng hét lớn một tiếng, ra sức đem luồng sáng đó đẩy xuất ra cửa động.

Chỉ nghe nổ ầm âm, đáy cốc nhanh chóng dấy lên một ngọn lửa cao tới tận trời.

Lãnh Quan Ngữ phi thân lên, mũi chân điểm nhẹ vào thạch bích cửa động, cả người như lưu tinh xuyên vào thác nước, ngay cả một góc áo cũng không hề dính nước.

Chàng xoay người đứng lại, ngửi thấy đáy cốc mùi cháy khét lẹt nổi lên bốn phía, những âm thanh thê lương u ám không dứt bên tai, trong ánh lửa rừng rực vô số độc trùng lăn lộn thành từng khối, ngọn lửa cháy rực liếm xuyên qua thân thể chúng, vô cùng kinh tâm động phách. Chợt thấy trong ánh lửa một thân ảnh vụt qua thác nước mà đến, chính là Thẩm Đa Tình.