Áp Đáo Bảo

Chương 22




Phiền Tiểu Thử bất tỉnh rồi, bởi vì Mạc Ảnh Hàn ném quá lợi hại, cho nên Phiền Tiểu Thử bất tỉnh rồi. Đầu của nàng bị đập trúng rồi, đồng thời bị đập mất ý thức cho nên sáng sớm hôm sau, lúc Phiền Tiểu Thử tỉnh táo trở lại, phát hiện chính mình vậy mà không có trở nên ngu ngốc hoặc mất trí nhớ cẩu huyết như phim, nàng cảm thấy thượng đế quả thật còn có thiên lý.

Giống như diễn viên cho dù bị một cuốn từ điển đập vô đầu cũng bị mất trí nhớ rồi này này nọ nọ, thế nhưng đầu nàng chỉ bị u một cục lớn, mê man bất tỉnh mém tí hết dậy, vậy mà nàng cái gì cũng không bị!

Thượng đế phù hộ a.

Nhưng mà lúc Phiền Tiểu Thử vừa tỉnh lại, vẫn có chút choáng choáng, dù sao hôm qua nàng không tự nguyện 'ngủ' a. Có phản ứng này cũng chỉ là bình thường.

Nhưng Mạc Ảnh Hàn thì sao? Lúc Mạc Ảnh Hàn tỉnh lại cũng rất bình thường, bình thường đến nổi một chút di chứng say rượu cũng không có, bình thường đến nỗi nàng thậm chí còn không biết hôm qua nàng đã uống say, đương nhiên cũng không biết hôm qua nàng còn đánh đập tàn nhẫn củ khoai lang, còn suýt chút nữa có án mạng.

Cho nên lúc nàng nhìn thấy Phiền Tiểu Thử ngồi tựa vào tường, trên đầu dường như còn hơi sưng, cảm thấy rất kinh ngạc. Vì vậy nàng cau mày, nhìn Phiền Tiểu Thử rồi mở miệng. "Tại sao ngươi lại ở đây?" Đây là câu đầu tiên nàng nói. "Ngày hôm qua ngươi uống say à? Các nàng đỡ ngươi đến chỗ ta?" Đây là câu thứ hai.

Lúc này Mạc Ảnh Hàn thực sự rất hoang mang, bởi vì đêm qua, sau khi nàng ném Phiền Tiểu Thử đi, chưa đến ba giây, nàng cũng gục xuống giường bất tỉnh nhân sự. Cho nên chuyện hôm qua nàng thật sự không có ấn tượng.

Nhưng hai câu nói này của nàng lại thành công làm Phiền Tiểu Thử thức tỉnh từ trạng thái mơ mơ màng màng, dính nội thương cấp độ ba.

Cao thủ thường như vậy, thậm chí chưa có động thủ, cũng có thể khiến người khác trọng thương.

Phiền Tiểu Thử nội thương-ing, nói không nên lời.

Nàng nói không nên lời, không có nghĩa là người khác cũng nói không nên lời, Mạc Ảnh Hàn hoàn toàn có thể nói ra nói vào. Vì vậy nàng lại mở miệng, nàng mở miệng nói câu thứ ba của ngày. "Đầu của ngươi sao vậy? Tại sao lại bị sưng lên." Lời này là một câu vô cùng có tính người ngày hôm nay Mạc Ảnh Hàn nói ra, cũng chính là câu giống người nói ra nhất trong hôm nay Phiền Tiểu Thử nghe được.

Bất quá nàng vừa mới cảm thấy mình có được chút thoải mái thôi thì câu kế tiếp của Mạc Ảnh Hàn một lần nữa thành công khiến Phiền Tiểu Thử bị nội thương, lần này là trọng thương! Chí ít phải cấp tám.

Mạc Ảnh Hàn lạnh lùng nói rằng: "Sao ngươi lại ngủ trên mặt đất? Ngã xuống từ trên giường à? Khiến đầu thành dạng này, tướng ngươi ngủ thật không tốt."

Phiền Tiểu Thử muốn hộc máu a a a! Ngươi vô liêm sỉ a, tự ngươi làm chuyện vô nhân tính xong lại không nhớ cái gì hết, ngươi có biết cái dạng này thật sự khiến ta muốn lật giường không a!

ヽ('Д´)ノ người ta lật bàn thôi Tiểu Thử lật cả giường nhá! Tức là giận lớm nhá!

"Ngươi! Ngươi ngươi ngươi ngươi!" Phiền Tiểu Thử trừng mắt nhìn Mạc Ảnh Hàn, nghẹn hơi nói không ra lời.

"Ta? Ta làm sao? Ngươi làm sao? Ăn nói không lưu loát, đầu bị hỏng rồi?" Mạc Ảnh Hàn vô tâm nói.

"Mạc Ảnh Hàn!" Phiền Tiểu Thử rốt cuộc cũng không chịu nổi nữa, nàng ôm ót vì một câu lớn tiếng vừa nói mà lên cơn đau, hướng về phía Mạc Ảnh Hàn hét lớn: "Ngươi là đồ vô nhân tính! Người ta có ý tốt đưa ngươi về phòng, ngươi ngươi, kết quả ngươi lại làm chuyện vô nhân tính với ta! Vô nhân tính nhất chính là... ngươi lại quên mất tiêu!" Thể xác và tinh thần Phiền Tiểu Thử đều tổn thương a, bởi vì đầu nàng bị va đập thật sự rất đau, còn lớn tiếng như vậy nên càng đau, đau đến đôi mắt nàng cũng không khống chế được nữa mà ứa nước.

"Hả?" Mạc Ảnh Hàn thật sự không rõ lắm tình huống hiện tại. Trong ấn tượng của nàng, nếu như sáng sớm tỉnh lại, xảy ra tình huống như bây giờ, cũng chỉ có thể do sau khi say rượu rồi tâm trí hỗn loạn, xảy ra tình một đêm, 419 gì gì đó. Nhưng điểm then chốt chính là, nàng và Phiền Tiểu Thử rõ ràng là con gái, chuyện đó không có khả năng. Vậy... trong lúc nhất thời dường như nàng thật sự không nghĩ đến, tình tiết lúc này của chúng ta, là bách hợp.

Phiền Tiểu Thử quả thật không hy vọng mỗi ngày đều nhìn thấy gương mặt tê liệt của Mạc Ảnh Hàn, thế nhưng vẻ mặt của Mạc Ảnh Hàn lúc này hiếm thấy có được một biểu cảm, thiên nhiên ngốc*, càng khiến Phiền Tiểu Thử không thể nhịn được.

*Ngốc tự nhiên, ý chỉ không giả tạo

Hừ! Lại còn giả ngốc với nàng!

"Ta-Ta hận chết ngươi, ta không bao giờ muốn để ý tới ngươi nữa, ngươi tên mèo chết! Mèo thối!" Kêu to, che mặt, mở cửa, khóc chạy! ~~~~(3_3)~~~~

Lúc nàng mở cửa lao đi, không cẩn thận đụng ngã người trợ thủ đến đây gọi cửa, trợ thủ của Mạc Ảnh Hàn, bởi vì người trợ thủ cũng rất quan tâm đến mấy chuyện bà tám về củ khoai lang cùng bà chủ, cho nên tuy thân thủ của Phiền Tiểu Thử vừa "lướt nhanh" đi, nhưng nàng vẫn thoáng cái thấy rõ hết.

Quần áo mất trật tự. 【Là hôm qua nàng bị ném, hôm nay chưa kịp chỉnh lại đã khóc chạy đi.】

Vẻ mặt tiều tụy. 【Ngủ với tư thế bất tỉnh cả đêm, quả thật không thể có sắc mặt hồng hào.】

Hai mắt rưng rưng. 【Đầu nàng thật sự rất đau, đau đến nàng không nhịn được nước mắt.】

Bước chân loạng choạng. 【Đầu nàng bị đụng quá mạnh, kỳ thực vẫn còn rất mê man, không thể nào giữ thăng bằng a~~ 】

"A!"

Người trợ thủ rất ngắn ngủn rất ngắn ngủn kêu "A" một tiếng, không còn thốt ra lời nào nữa.

Thiên ngôn vạn ngữ*, vạn ngữ thiên ngôn**, đều ở trong chữ "A", nghẹn họng không còn thốt được lời nào.

*Nghìn lời vạn chữ

**Tương tự, chỉ lật lại

Người trợ thủ cuống quít vọt tới phòng bà chủ, lại nhìn cửa phòng Mạc Ảnh Hàn không có khóa, trong phòng có chút mất trật tự, Mạc Ảnh Hàn ngồi trên giường, phản ứng còn chưa trở về.

"Bà chủ..." Nàng rụt rè đứng ngoài cửa, lú đầu thăm dò, hô một tiếng vào trong.

Mạc Ảnh Hàn vẫn ngồi trên giường, căn phòng mất trật tự trái lại cho nàng một cảm giác vô cùng yên tĩnh. Trên gương mặt nàng có chút phức tạp, biểu tình này khiến tiểu trợ thủ cảm thấy chuyến đi này của mình rốt cuộc cũng có lời, có thể nhìn thấy gương mặt vạn năm tê liệt lộ ra biểu tình... chết cũng không hối tiếc.

"Nếu như một người mới sáng sớm đứng lên chửi ngươi vô nhân tính, ngươi nói xem chuyện gì xảy ra?" Đột nhiên Mạc Ảnh Hàn mở miệng.

"Éc?!" Tiểu trợ thủ hoảng sợ.

"Ta thật sự nghĩ không ra lý do, tại sao mới sáng sớm nàng lại mắng ta vô nhân tính?" Mạc Ảnh Hàn rất nghiêm túc hỏi, xem ra nàng rất xem trọng vấn đề này.

"Vậy bà chủ, nhất định ngài đối với củ... đối với người kia làm chuyện quá phận rồi." Tiểu trợ thủ cẩn cẩn thận thận đáp.

"Làm chuyện quá phận, sẽ bị người mắng vô nhân tính." Những lời này là trần thuật của Mạc Ảnh Hàn. Điều này làm cho tiểu trợ thủ đứng ngoài cửa cảm thấy, bà chủ căn bản không phải đang hỏi mình, mà là tự hỏi, việc này khiến nàng cảm thấy mình vừa nói sai rồi, cảm giác sẽ chết rất thảm.

Cho nên nàng không dám nói nữa. Tuy nàng rất muốn nói: Ví dụ như ngươi OOXX nàng a, nàng sẽ chửi ngươi vô nhân tính.

"Vậy việc gì, một người quên chuyện mình đã làm với người khác, thì khiến đối phương đau lòng?" Mạc Ảnh Hàn tiếp tục hỏi, nàng thật sự rất muốn biết, bởi vì hôm nay là lần đầu tiên nàng nhìn thấy Phiền Tiểu Thử khóc, trong trí nhớ của nàng, tuy củ khoai lang liên tục gặp bi kịch, nhưng mà vẫn chưa từng thấy nàng khóc, cho nên Mạc Ảnh Hàn rất để tâm, không biết tại sao lại để tâm... tuy rằng nàng cảm thấy loại 'để tâm' này rất khó tả, nhưng loại chuyện này không phải là chuyện có thể dễ dàng khống chế như vậy.

"Haiz..." Đột nhiên tiểu trợ thủ rất sầu não, nàng yếu ớt thở dài một hơi, du dương ngâm vài câu thơ: "Đệ nhất tối hảo bất tương kiến, như thử tiện khả bất tương luyến. Đệ nhị tối hảo bất tương tri, như thử tiện khả bất tương tư. Đệ tam tối hảo bất tương bạn, như thử tiện khả bất tương khiếm..."

Tạm edit: "Thứ nhất tốt nhất là đừng gặp nhau, như vậy sẽ không thương mến.

Thứ hai tốt nhất đừng quen biết, như vậy sẽ không nhung nhớ.

Thứ ba tốt nhất đừng làm bạn, như vậy sẽ không nợ nhau..."


Bài này trích từ bài từ Thập Giới Thi của Thương Ương Gia Mục Thố (1683-1706)_Đạt Lai Lạt Ma Tây Tạng đời thứ sáu, đây là bài thơ đứng đầu miêu tả về nỗi thống khổ thê lương mà mỹ lệ của ái tình, miêu tả tâm tình nam nữ rơi vào cảnh trầm luân lưu luyến, ưu tư cũng như sự biến hóa phức tạp trong tâm lý rất chân thật, ái tình càng đau khổ thì lại càng khiến người ta nát ruột nát gan.

Khi nàng ngâm bài thơ này không hợp thời, tình cảnh cũng không hợp. Thế nhưng Mạc Ảnh Hàn vẫn nghe lọt tai, cho nên nàng quay đầu lại, cau mày hỏi: "Rất hay, tại sao lại ngâm bài thơ này?"

"Haiz~~~ ái tình a... khoảng cách xa nhất thế giới không phải là sống hay chết, mà là rõ ràng ta yêu ngươi, nhưng ngươi lại không phát hiện ra." Tiểu trợ thủ sầu não đến vô cùng, lắc đầu nói.

Nói rõ ràng như thế còn không hiểu nhất định là ngốc. Mạc Ảnh Hàn không ngốc, cho nên đương nhiên nàng hiểu tiểu trợ thủ đang nghĩ gì.

"Ta không có yêu ai." Vì vậy nàng nói.

"Ta biết, ta cũng không nói ngài yêu ai a, bà chủ." Kỳ thực ngươi yêu rồi, chỉ là ngươi không biết thôi. Haiz.

"Củ khoai lang kia cũng không có yêu ai." Nàng còn nói thêm.

"Vâng, hôm nay ta biết rồi." Củ khoai lang thật sự đáng thương.

"Cho nên chúng ta không có vấn đề gì, ngươi đừng suy đoán." Nàng cau mày, nghiêm mặt nói.

"Vâng, ta không suy đoán." Hừ! Giấu đầu hở đuôi! Đã ra như vậy rồi còn nói thế, khinh chúng ta là kẻ ngốc á?

Mạc Ảnh Hàn cảm thấy mình giải thích đã rõ ràng rồi, trong lòng dễ chịu đi rất nhiều.

"..." Nhưng mà nàng phát hiện, dù nàng đã giải thích rõ ràng rồi, nàng cũng không có cảm giác vui vẻ.

Đây là sao? Lẽ nào nàng từ nhỏ cũng đã rất nhiều chuyện? Hay là nàng thích bị người ta đem ra nhiều chuyện? Không thể nào, việc này tuyệt đối không có khả năng, vậy thì tại sao?

Trong một buổi sáng như vậy, Mạc Ảnh Hàn bối rối.