Asisu BH Phấn Khích

Chương 45: Mitamun




“Cái gì?!” Tử Huyền hoảng hốt đứng dậy: “Ngươi nói công chúa ư?”

Ari thấy phản ứng của Tử Huyền, ngạc nhiên hỏi: “Nữ hoàng, người làm sao vậy?”

Tử Huyền ngây người một lúc, trả lời qua loa, “À, Ari, lần trước ta bị đập đầu ở Assyria, có rất nhiều chuyện không nhớ rõ, nên ngươi nhắc tới công chúa Mitamun của Hittite, ta hoàn toàn không nhớ gì hết.”

“Trời ạ! Bị đập đầu! Nữ vương bệ hạ, giờ người cảm thấy thế nào, sao có thể bị đập đầu cơ chứ?” Ari hoảng hốt. “Để nô tì gọi thái y tới khám cho người.”

“Đợi chút! Ari!” Tử Huyền ngăn Ari lại. “Hiện giờ ta không sao, ngươi yên tâm đi, ngươi hãy kể lại cho ta biết, đã xảy ra chuyện gì với công chúa Mitamun?”

Ari lo lắng quan sát sắc mặt cô, khi thấy hiện giờ nữ hoàng không sao mới tạm yên tâm, “Nữ hoàng cứ ngồi xuống đi ạ, người không nhớ cũng không sao, để nô tì kể lại cho người nghe.”





“Hoàng đế Ragashu,” Trong phòng nghị sự, Menfuisu ngồi ở vị trí cao nhất, nhìn thị nữ xinh đẹp đứng bên cạnh Ragashu, “Ngài nói là, ngài muốn cưới thị nữ này?”

Đang lúc nghị sự với các quan đại thần, đột nhiên nghe thấy có hoàng đế Ragashu cầu kiến, dẫn theo cô gái này, tuy rằng đã lâu lắm rồi hắn không gặp lại cô ta, nhưng sắc đẹp của cô ta năm đó đúng là đã gây ra không ít sóng gió, Menfuisu vẫn có chút ấn tượng.

“Đúng vậy, hoàng đế Menfuisu.” Sắc mặt Ragashu bình tĩnh, lễ độ nói: “Đã nhiều ngày nay ta ốm trên giường, đều là do vị tiểu thư xinh đẹp này chăm sóc ta, ta cảm nhận sâu sắc sự quan tâm và hành động ân cần săn sóc của nàng. Mặc dù ta ở trong phòng tĩnh dưỡng, nhưng ta cũng nghe nói hình như nữ hoàng Asisu không đồng ý gả cho ta, nhưng ta tin tưởng hiệp ước hòa bình giữa hai quốc gia chúng ta vẫn giữ vững. Hiện giờ ta rất vừa ý thị nữ này, hi vọng hoàng đế có thể thành toàn.”

“Đương nhiên,” Menfuisu vội trả lời, “Tình hữu nghị giữa hai quốc gia vẫn như trước đây. Nhưng thị nữ này,…”

Hoàng đế Ragashu, không ngờ ngươi lại thay lòng đổi dạ dễ dàng như vậy, trước kia nói cái gì mà ái mộ chị ta đã lâu, ngàn dặm xa xôi tới Ai Cập cầu hôn, kết quả chỉ trong vài ngày ngắn ngủi, lại coi trọng một cung nữ. Chị ta không gả cho ngươi là đúng, ngươi không xứng với chị ta.

Chị… Là em đã sai rồi, không suy nghĩ kỹ càng đã ép chị gả cho hắn, khiến chị giận dữ như vậy….

Imhotep mong ước chuyện này có thể dễ dàng giải quyết như vậy, vội vàng góp lời: “Khởi bẩm hoàng thượng, nếu hoàng đế Ragashu đã vừa ý thị nữ này, đương nhiên chúng ta nên giúp ngài ấy thành toàn ước nguyện. Hơn nữa thị nữ Yuuki là con gái của đại thần Zarga, xuất thân quý tộc, hi vọng bệ hạ có thể ban thưởng cho nàng một danh phận, giúp nàng có thể danh chính ngôn thuận gả tới Babylon.”

“Được.” Menfuisu suy nghĩ một lúc, “Imhotep nói đúng, từ hôm nay trở đi, ta sẽ nhận Yuuki là em gái, đối đãi như công chúa Ai Cập, mấy ngày nay lưu ở trong cung chuẩn bị chu đáo, chuẩn bị để hoàng đế Ragashu đưa nàng về nước.”

Yuuki nghe thấy, vội quỳ xuống tạ ơn, “Tạ ơn bệ hạ.”

Ragashu chờ cô ta hành lễ xong xuôi, dịu dàng đỡ cô ta dậy, hành động thân mật, khiến mọi người đều nhìn ra hoàng đế Babylon rất quan tâm thị nữ này.

“Cảm ơn hoàng đế đã thành toàn.” Ragashu cười vui vẻ, hạnh phúc nói, “Ta xin cáo lui trước, vài ngày nữa sẽ đưa tân công chúa của Ai Cập quay về Babylon.”





Tử Huyền đứng bên cửa sổ, lặng lẽ nghĩ lại những lời Ari vừa nói. Hóa ra, trước đó Asisu vẫn chưa xuống tay giết Mitamun…

Ngày Menfuisu đăng cơ, các quốc gia đều tới chúc mừng. Liếc mắt một cái đã nảy sinh tình cảm với Menfuisu, công chúa Mitamun đã bày tỏ tình cảm vào buổi tối hôm đó. Đúng lúc ấy Menfuisu lại tuyên bố sẽ kết hôn với Asisu, lại để Asisu nhìn thấy cảnh Menfuisu có tham vọng chiếm Hitite qua Mitamun.

Trong lòng ghen ghét, Asisu lên kế hoạch giam giữ kẻ có âm mưu muốn làm hoàng phi Ai Cập, thậm chí còn giết sạch toàn bộ người hầu của Mitamun. Cô ấy không thể chịu được trong lòng Menfuisu lại có cô gái khác.

Nhưng dù sao Mitamun cũng là công chúa Hittite, nếu chết ở Ai Cập thì không ổn, Asisu rất băn khoăn. Vì thế, chỉ bắt giam Mitamun. Ngày đó, người bị thiêu cháy mà Carol nhìn thấy chỉ là thế thân, một thị nữ của Mitamun may mắn không chết đã giả dạng thành Mitamun đến ám sát Asisu, giúp Mitamun thật có cơ hội trốn thoát khỏi địa lao.

Đêm đó, đèn đuối mờ mịt, Asisu cũng không nhận ra người ăn vận rách rưới ấy không phải là Mitamun. Mà công chúa thật của Hittite cũng chạy trốn vô tích, vừa ra khỏi địa lao chưa lâu, đã bị thị vệ bắt được mang về…

Từ đó về sau, luôn bị giam trong cung của Asisu.

Hiện giờ suy nghĩ của Tử Huyền rối loạn, nên xử lý công chúa Mitamun này thế nào đây?

Tội lỗi của công chúa này không đáng chết, chỉ là một cô gái đơn thuần một mình đi tới Ai Cập, yêu thương chàng hoàng đế đẹp trai, dũng cảm bày tỏ, lại bị giết hại, từ đó mất tự do, mất đi vinh quanh công chúa…

Haiz, quên đi, đi xem cô ta thế nào.

“Ari.” Tử Huyền quay người lại gọi.

Sau khi cất món đồ trang sức cuối cùng vào hòm, Ari nghe thấy tiếng nữ hoàng, vội vàng đi tới. “Có chuyện gì thế thưa bệ hạ?”

“Đi thôi, đưa ta đi gặp công chúa Mitamun.”



Thông đạo u ám đi xuống địa lao sâu thẳm phía dưới, cơn lạnh lẽo u ám dưới lòng đất tràn ngập, ẩm thấp.

Một nơi như vậy… dùng để giam giữ một công chúa lá ngọc cành vàng…

Qua vài chỗ rẽ, Tử Huyền và Ari dần dần đi tới một phòng giam, dưới ánh lửa mờ mờ, Tử Huyền nhìn thấy một dáng người cuộn mình bên trong, trên người máu hòa lẫn với bùn đất, y phục… Nếu còn có thể gọi là y phục… Những tấm vải rách nát, trùm lên cơ thể…

“…Công chúa?” Tử Huyền chần chừ mở miệng.

Chỉ thấy tấm vải rách nát bao trùm thân thể kia khẽ run lên, chậm rãi ngẩng đầu. Tóc bết rối bời, dính đầy bụi bẩn, sắc mặt không nhìn rõ, chỉ thấy ánh mắt kia mở to, vô cùng quỉ dị.

Đột nhiên, Mitamun chạy về phía này, khiến Tử Huyền giật mình hoảng hốt.

“Ha ha ha, ả thị nữ này xấu quá! Xấu quá! Nhanh lên, mau trang điểm cho bản cung! Bản cung là người đẹp nhật! Bản cung phải gả cho hoàng đế Ai Cập, bản cung là hoàng phi tương lại! Ha ha ha ha ha!!!!”

Mitamun vừa hét loạn, vừa thò tay qua song sắt muốn tóm lấy Tử Huyền, “Vòng cổ đó là của bản cung. Thị nữ to gan! Dám trộm đồ của bản cung! Mau mang lại đây cho ta! Người đâu! Người đâu, mau tới đây!”

Ari nhanh chóng kéo Tử Huyền ra phía sau, tránh khỏi bàn tay đầy bùn đất đáng sợ kia: “Bệ hạ, xin hãy cẩn thận.”

“… Ari , ” giọng cô run rẩy, “Nàng… Điên rồi sao?”