At First Sight

Chương 7: Che giấu




Sáng hôm sau tôi dậy sớm và bám theo mẹ đi khắp nhà, tay cầm một tách ca cao và một cái thang, sửa lại các móc rèm và sắp xếp lại những món trang trí trên ba cây thông Giáng sinh của nhà tôi. Cô Jen điện thoại tới hỏi tôi có thể gặp cô ở văn phòng tại Emshurst để cùng nhau đi chạy rồi ăn trưa nhanh sau đó không. Ở trường, tôi chạy như một phần hổ trợ cho các môn thể thao khác, nhưng cô tôi thì chạy marathon, và tôi luôn thích được cô thách thức. Tôi đang bước ra cửa sau trong cái quần chạy và áo Jacket thì Julia chạy xuống nhà để ăn bữa xế.

“Bữa tiệc thế nào em?” tôi hỏi, dừng bước ngay cửa bếp.

“Tuyệt lắm!” Julia đáp. “Có mấy anh chàng sinh viên cũng đến”.

“Tất cả những anh chàng đáng kể đều ở đó” Sandra đi đằng sau nó nói thêm vào.

“Làm sao mày biết hơn tao ai ở đó là đáng kể được,” Julia lưu ý con chị song sinh của nó, “khi mày cứ lượn xung quanh Ben như thế”. Nó rót đầy một ly nước rồi đút vào lò vi sóng.

“Chỉ có mỗi một tiếng thôi”, Sandra đáp. “Ben rời bữa tiệc lúc mười giờ mà”, nó giải thích với tôi. “Mọi người cứ thắc mắc tại sao”.

Cả hai đứa chúng nó nhìn tôi chờ đợi.

“À, thế tại sao?” tôi hỏi.

“Em đang hi vọng là chị biết”, Sandra nói.

Tôi lấy chìa khóa xe ra khỏi móc. “Không”

Nó không định lôi tôi vào cái chiến dịch lần này. Lần này tôi không định giúp nó nữa – thu thập thông tin, chuyển các lời nhắn. Nếu Sandra theo đuổi Ben một cách nghiêm túc, thì cách duy nhất giúp tôi qua được kỳ nghỉ này là tránh xa chuyện của họ ra. Tôi bắt đầu đi ra cửa sau.

“Mày có thấy bộ dạng ỉu xìu của Meg lúc Ben ra về không?” Sandra hỏi, nhe răng cười với Julia.

Tôi chần chừ. Một câu hỏi thôi, rồi tôi sẽ tránh xa. “Meg có phải con bé tóc dài màu vàng sáng không?”

Sandra gật đầu.

“Cái ỉu xìu ấy là do mày đấy, Sandra, trước cả khi Ben về”, Julia phân tích.

“Có vẻ Meg cho rằng anh ấy là kép của nó”.

“À, có phải đâu”.

“Mike thì sao?” tôi hỏi, quyết tâm của tôi lại yếu đi lần nữa. Tôi không thể không băn khoăn liệu gã có huých người chào Ben theo kiểu mọi khi không khi thấy “bé cưng” của gã tán tỉnh Ben.

“Buồn cười là chị nhắc đến anh ấy, Al”. Sandra đáp. “Anh ấy hỏi thăm chị đấy”. Nó khẽ nhún vai. “Em bảo anh ấy là bọn em không đưa chị theo vì chị không thích tiệc tùng, mà dù sao thì chị cũng phải đi trông trẻ”.

“Allie, chị có chắc là tối qua chị không gặp Ben không?” Julia hỏi dồn.

“Chị rời khỏi nhà Harrington lúc chú Sam về đến nhà”. Về nguyên tắc thì đó là sự thật.

Julia lấy cái ly của nó ra khỏi lò vi sóng rồi nhúng một túi trà vào, mắt vẫn quan sát tôi.

“Chị đến chỗ cô Jen đây”, tôi bảo với nó và Sandra, rồi bước ra khỏi cửa.

Trên đường tới Emshurt, tôi băn khoăn về các kế hoạch của Sandra. Việc nó tỏ ra quan tâm đến Ben rất có thể chẳng qua là một bước chiến thuật trong cuộc chiến đấu giữa nó và Mike, một mánh khóe để khiến gã phải ghen. Nhưng nếu chiến lợi phẩm thực sự là Ben – thì các cô gái khác nếu có quan tâm cũng nên quên ngay đi.

Khi tôi tới văn phòng của cô Jen, cô đã mặc một cái quần chạy bóng lộn nhưng vẫn đang trao đổi công việc qua điện thoại. Cô vẫy chào, còn tôi bắt tay vào dẹp mấy cái ghế bành gỗ sồi lui ra để lấy một chỗ trống. Cô mà gọi điện xong là chúng tôi sẽ khởi động ngay.

“Cô lẽ ra phải chạy nhiều hơn”, cô Jen thừa nhận khi chúng tôi đang ép sau chân phải và vươn vai. “Đàn ông có thể làm ta mất tập trung thật”.

“Kể cho con nghe đi”.

“Ồ, thật sao?” Cô Jen quay phắt sang tôi. “Con kể cho cô nghe đi – kể cho cô nghe về cậu ta”.

“Ai cơ?”, tôi nói nhanh. “Chẳng có ai cả”.

Tôi thấy ngay là cô không tin tôi, nhưng cô bỏ qua chủ đề đó và tiếp tục uốn người. “Được rồi”, cô nói, đứng thẳng lên và đập đập vào áo khoác. “Cô có tiền để đi ăn và chìa khóa đây rồi”.

“Con có khăn giấy”, tôi bảo cô, nhún nhún bàn chân.

“Son giữ ẩm”. Cô chuồi ống son vào túi. “Đủ rồi, đi thôi”.

Đã thành lệ, chúng tôi không nói chuyện nhiều trong khoảng dặm rưỡi đầu tiên, chỉ giữ tốc độ chậm để tìm nhịp độ. Trời khoảng mười độ nhưng không có gió và mặt trời vẫn sáng chói, ẩm áp trên lưng chúng tôi. Đến dặm thứ hai thì chúng tôi đã ra khỏi thị trấn nhỏ, chạy trên một con đường dốc ngược, kế bên những cánh đồng mùa đông vàng cháy.

“Allie, cám ơn con vì hôm nọ đã cố gắng giúp cô”, cô Jen nói. “Cô rất tiếc là bữa ăn hai người của cô cháu mình lại thành bữa tiệc năm người”.

“Cô bảo chú Sam là chú ấy nên dành thời gian của mình với bọn trẻ”, cô Jen nói tiếp khi chúng tôi dồn bước leo lên một ngọn đồi dốc đứng. “Dù sao cũng cảm ơn con đã làm cho mọi việc dễ dàng hơn, đặc biệt là với Tim”.

Tôi không bíêt nói gì. Tôi yêu cô Jen nhưng tôi cũng lo cho Ben và Tim nữa, và tôi biết rằng cuộc hôn nhân này sẽ làm họ khó chịu.

“Có nhiều người không đồng ý với điều mà chú Sam và cô đang làm”, cô tôi nói tiếp “Có nhiều người bắt cô phải chịu trách nhiệm về vụ ly dị của chú ấy”.

“Phải không cô?”.

Cô cười phá lên. “Cô luôn tin rằng con sẽ thẳng thắn với cô. Mà thú thật với con,” cô nói, “tình yêu giữa chú Sam và vợ chú ấy đã chết chẳng bao lâu sau khi Tim ra đời. Nhưng họ quyết định tiếp tục sống với nhau để nuôi dạy con cái. Thỏa thuận đó không đến nỗi khó cho họ lắm cho đến lúc cô bước vào cuộc đời của chú ấy. Vì thế nên chú Sam và cô bị đổ lỗi cùng nhau”.

Chúng tôi chạy thêm nữa dặm nữa trong im lặng. “Con muốn thực sự vui vẻ và lạc quan về chuyện đính hôn của cô”, sau cùng tôi nói.

“Nhưng con đã nhìn thấy mặt trái của nó, sự tác động của nó đến Ben và Tim”, cô tiếp lời.

“Vâng”.

“Cái đó thành ngữ gọi là họa phúc liền nhau”, cô nói thêm khi chúng tôi chạy tới một đoạn đường quê bằng phẳng thẳng tắp. “Họa là bà cô của con bị hai người bạn mới của con coi là kẻ tội đồ. Phúc là giờ đây cô có mối liên quan tuyệt vời với chúng, đặc biệt là Tim, đứa rõ ràng mến con kinh khủng”.

Tôi gật đầu.

“Cô hỏi Tim xem nó có thích đi trượt băng chiều nay không, dẫn theo một hai đứa bạn gì cũng được”, cô Jen nói tiếp. “Cô bảo nó là sau đó bọn cô có thể đi mua băng video hay đi xem phim nữa”.

“Nó không muốn đi”, tôi đoán.

“Trúng phóc. Vấn đề là cô phải trông nom nó, nhưng cô cũng phải tôn trọng cảm giác của nó đối với cô. Nó hoàn toàn có quyền không thích cô. Cô sợ rằng lần này sẽ là một kỳ nghỉ khốn khổ với nó”.

“Con đã bảo Ben là con sẽ làm những việc Tim thích cùng với Tim”.

Cô tôi nắm lấy tay tôi khi chúng tôi vẫn chạy và xiết chặt. “Cám ơn con”. Giọng cô nghe nhẹ nhõm. “Cô không muốn lợi dụng con, nhưng cô đang hi vọng là con sẽ nói điều gì như thế”.

“Tình yêu chắc chắn là gây lộn xộn rồi”, tôi nói.

“Nói cho cô nghe đi”.

*****

Tôi về đến nhà lúc hai giờ rưỡi chiều và thấy bọn em tôi đang nướng mẻ bánh cookie cuối cùng. Mẹ tôi đã thay khẩu súng dán keo bằng cái chổi phết đường và đang miệt mài bên bàn bếp.

“Con có thấy bạn con đang chờ con ngoài thềm không?”, mẹ hỏi. “Nó nhất định không vào nhà”.

“Bạn con á?”.

“Hắn đáng yêu lắm, Allie”, Julia mỉm cười nói, “Nhưng chị sẽ không bao giờ đi giày cao gót rồi”.

“Tim à”, tôi đoán, chạy ngược ra cửa. “Tim Harrington à?”

“Có thể”, mẹ tôi đáp. “Nó nói là nó không được phép cho người lạ biết tên nó”.

“Harrington á?” Sandra lặp lại. “Ý chị nói nó là em trai của Ben à?”

Tôi mở cánh cửa sau và gọi to tên Tim. Sandra lập tức lấy ra một cái đĩa và bắt đầu đổ bánh cookie ra.

Tôi gọi lần thứ ba thì Tim chạy vụt ra từ bên kia nhà để xe. “Mèo Allie! Chị có một cái vành bóng rổ. Đấu với em không?”

“Được thôi. Nhưng vào đây tí đã,” tôi bảo nó, “để em gặp mẹ chị với các em chị cái đã”.

Nó lưỡng lụ ngay trước cửa bếp, trông thẹn thò phải đến hai mươi giây, rồi nói, “Em ngửi thấy mùi bánh cookie từ ngoài kia cơ”.

“Thật sao?” Sandra đáp. “Chị vừa mới làm một mẻ cho em và anh trai em xong”.

Tim bước qua phía Sandra và săm soi cái đĩa đầy mà con bé mới sắp xếp.

“Bọn em thích những cái có sôcôla nhất”.

Những cái không phải sôcôla nhanh chóng được bỏ ra để thay vào bằng những cái khác.

“Gia đình em có biết em ở đâu không?” tôi hỏi Tim

“Em bảo Ben là em ra ngoài chơi”.

“Em có bảo anh ấy là chơi ở đâu không?”

“Em không biết chỗ. Anh Craig, hàng xóm nhà em, phải chỉ cho em đấy”.

Tôi đưa điện thoại cho nó. “Gọi điện về nhà và bảo Ben là em ở đây. Chị đi lấy bóng”.

Khi tôi quay lại bếp, Tim ngồi trên cái ghế đẩu kế bên mẹ tôi và xem bà sơn một cái bánh cookie Giáng sinh thành một quả bóng rổ với chữ T to tướng bên trên. Julia đang nghe Sandra nói chuyện qua điện thoại.

“Ồ, có vấn đề gì đâu anh”, Sandra nói. “Em thích có Tim ở đây”.

Em? Có phải nó sắp chơi bóng rổ với thằng bé không nhỉ?

“Tim nói nó thích sôcôla”, Sandra tiếp tục, “mà đằng nào thì em cũng không thể ăn hết chỗ bánh cookie này một mình được”.

“Rất hay là còn có chúng tôi ở đây nữa”, Julia nói to.

“Xem này”, Tim nói, kéo tay áo tôi. “Mẹ chị vẽ đẹp thật”.

Mẹ tôi thẹn đỏ mặt, trông thật quyến rũ.

“Tuyệt”, tôi đáp. “Sẵn sàng chưa, nhà vô địch?”

“Để em cho anh số điện thoại và địa chỉ nhà em”, tôi nghe Sandra nói khi tôi và Tim ra đến cửa, “phòng trường hợp Tim lại mất tích lần nữa”.

Ồ, ra đó là lý do, tôi nghĩ.

Tôi nhường Tim có bóng trước để xem nó ném được những kiểu gì, nếu nó biết ném. Tài năng thể thao có lẽ di truyền trong gia đình, vì nó đứng lại một cách duyên dáng và ném bóng qua rổ chính xác đến kinh ngạc từ khoảng cách ba mét.

“Hôm nay chị đi đâu thế?” Tim hỏi khi nó rẽ bóng vòng quanh, chuẩn bị ném cú tiếp theo.

“Đi Elmhurst, thăm cô Jen chị”.

Nó không nói gì, chỉ có sự tập trung sắt đá hiện ra trên gương mặt, rồi ném quả bóng.

“Đẹp lắm! Làm lại đi”, tôi nói.

Nó ném trượt và thảy quả bóng cho tôi.

“Cô Jen và chị chạy một vòng thật xa với nhau. Vui lắm em ạ”, tôi bảo nó, muốn nó biết rằng tôi thích cô Jen nhưng cũng cẩn thận để không nói quá nhiều về cô. “Chúng mình có nên đấu tay không đôi hay là làm gì đó lâu hơn?”, tôi hỏi.

“Mình tập giữ bóng được không? Em cần luyện thêm cách rê bóng sau khi đã cướp được bóng.”

“Được thôi”.

Tim có thể ghìm bóng cả hai tay, quyết tâm chặn được tất cả các kiểu ném của tôi. Một lát sau chúng tôi đổi chổ.

“Sẵn sàng”, tôi hô, rồi chạy nhanh về phía rổ. Tim ném quả bóng quá cao trên đầu tôi làm tôi phải nhảy vọt lên mới chạm tới được. Tôi không thấy một gã cao lớn đang tới sát phía bên phải của tôi – cho đến lúc chúng tôi đâm sầm vào nhau. Nhưng khi tôi nhận ra hắn đang cố chặn bóng, bản năng chơi bóng của tôi nổi lên. Tôi lừa nhau với hắn, vặn mạnh quả bóng ra khỏi tay hắn.

“Trời ơi, bạn chơi như một con mèo ấy!” hắn la lên.

“Vì chị ấy là mèo Allie mà!” Tim vừa nói vừa cười.

Tôi ngước lên nhìn cái gã tóc sẫm màu này, nhận ra hắn. “Chào, Mike”.

“Chào, Allie”. Hắn nhìn chằm chằm vào tôi bằng cặp mắt xanh thông minh.

Tôi rê bóng ra xa hắn.

“Nhớ anh không, Tim?” Mike hỏi. “Anh chơi bóng với anh trai em năm ngoái”.

“Em nhớ. Anh chơi vị trí tiền đạo”.

Mike mỉm cười. “Cho tôi chơi với hai người được không? Một chọi hai”.

“Bọn em có bóng trước”, Tim đáp ngay.

Mike gật đầu, rồi ngó tôi. “Tôi có một điều kiện”.

“Để nghe đã”, tôi nói.

Hắn chạm vào bàn tay tôi. “Không sử dụng móng vuốt nhé”.

Câu đó làm tôi bực. Ý tôi là tôi không phải sử dụng đến những thứ như thế. Đương nhiên, điều mà Mike không biết là tôi luôn chơi tốt mỗi khi bực mình. Và khi ai đó chơi kiểu một chọi một với tôi mà lại quá sát, chà, thì như huấn luyện viên của tôi nói, “Allie bị nạp điện”. Tôi lừa, tôi chạy, tôi nhảy giống như tôi được lên dây cót vậy. Tôi quyết tâm cho gã này toát mồ hôi hột ra.

Tim vẫn tán chuyện luôn miệng, nó vừa chơi vừa ra rả như một bình luận viên tường thuật. Tôi mớm bóng cho Tim liên tục và chúng tôi đang dẫn mấy điểm. Tôi nghĩ lòng tự ái của Mike có thể đã chiến thắng lòng tốt khi hắn chặn đứng mấy cú ném rổ được hai điểm của Tim. Tôi thậm chí còn thích thú khi hắn chọn cách bám chặt lấy tôi để cho Tim thoải mái ném bóng ghi điểm.

Điều đó chắc chắn cho thấy tôi thật ngờ nghệch về bọn con trai. Nói cho cùng, thật quá hiển nhiên khi Mike chơi bóng rổ như một môn thể thao va chạm mạnh, hắn di chuyển theo từng bước di chuyển của tôi, khiêu khích tôi bằng những đường rê bóng gần đến mức ngu xuẩn. Hắn lỡ tay mất bóng nhiều đến mức một thằng hậu đậu nhất cũng không đến nỗi thế. Nhưng tôi đã chăm chú vào việc thắng thua đến nỗi tôi không nghĩ ra những điều ấy – không nghĩ ra cho đến lúc trận đấu kết thúc và Tim nhảy cẫng lên mừng chiến thắng.

“Anh có thấy mấy cú ném cuối cùng của em không, Ben?” nó la to.

Tôi quay ra và thấy Ben đang ngồi trên hiên với Sandra và Julia, cuộn người trong áo ấm và ăn bánh cookie. “Anh xem được năm quả. Ném đẹp lắm”, Ben hét trả. “Này, mặc áo khoác vào, mặc nguyên áo khoác thế, Tim. Cảm lạnh bây giờ”.

“Nó mạnh tay trái, giống hệt cậu” Mike nói với Ben khi chúng tôi bước về phía hàng hiên.

“Tôi biết. Chúng tôi đang luyện tay phải thêm”, Ben liếc tôi và mỉm cười. “Allie thì phải luyện thêm tay trái”.

“Huấn luyện viên tôi cũng nói thế”.

“Cậu đến xem trận đấu trong kỳ nghỉ này không, Ben?” Mike hỏi. Hắn đứng rất sát tôi. Tôi lùi ra nhưng hắn cũng lùi theo.

“Tôi sẽ không bỏ lỡ đâu”.

Hai người họ bắt đầu nói về mùa bóng vừa rồi của đội tuyển. Các em tôi nghiêng đầu lắng nghe ra dáng thích thú nhưng tôi biết chúng chán lắm rồi. Khi Mike nói, đúng hơn là khoác lác, hắn choàng tay qua vai tôi rất tự nhiên, cứ như chúng tôi là bạn chơi thể thao lâu năm rồi đấy. Tôi ước gì mình có thể chuồn vào trong nhà và tắm một cái. Julia và Sandra hẳn đã biết bọn con trai sẽ đến chơi nên chúng đã chải tóc cẩn thận và còn kẻ mắt, chuốt lông mi nữa. Tôi thấy không tự nhiên khi đứng kế chúng. Tôi biết là mặt tôi đỏ gay khi tôi chơi thể thao, và tôi có thể cảm thấy tóc mái của tôi bết mồ hôi dính vào trán.

“Cậu nghĩ tôi có thể thuyết phục được Allie ở lại Thorhill được không?” Mike hỏi Ben. “Chúng tôi có thể mời Allie vào đội tuyển”.

“Sao không?” Ben nói, gặp mắt tôi, rồi nhìn nhanh xuống vai tôi.

Mike đang xoa bóp vai tôi. Tay hắn bắt đầu chuyển dần xuống cánh tay tôi. Tôi đứng đó như một pho tượng, băn khoăn không biết hắn đang làm cái trò quỷ quái gì. Hắn trượt mấy ngón tay giữa cánh tay và sườn tôi, cứ đưa xuống mãi đến khi chúng dừng lại ở hông tôi. Ngón tay hắn ôm quanh eo tôi, ép nhẹ vào cái quần thể thao mỏng. Tôi thấy Sandra đang nhìn và đột nhiên hiểu ra mọi điều: hắn và Sandra đang chơi trò mới, và tôi là công cụ của hắn. Ồ, hắn thực sự là một thằng thộn nếu nghĩ rằng có thể khiến nó ghen với tôi!

Tôi dịch xa khỏi Mike và khoanh tay trước ngực, lấy bàn tay mình chà mạnh cánh tay như là tôi có thể chùi sạch hắn.

Ben chú ý thấy. “Allie sắp bị cảm lạnh rồi”, Ben nói, cởi áo khoác vàng đang mặc ra.

“Không, tôi vẫn ấm mà. Tôi toàn mặc bộ này chơi thể thao suốt mùa đông”.

“Nhưng Allie đang nổi da gà kia kìa”, Ben đáp, chạm vào cánh tay tôi, chỗ tôi kéo một bên tay áo lên.

“Tôi không nghĩ thế đâu”.

Ben quàng cái áo khoác đội tuyển qua vai tôi, giữ ở đó trong giây lát. Nó ấm quá, ấm vì Ben vừa mặc nó. Tôi rùng mình.

“Allie không nghĩ thế à?” Ben cười nhẹ, rồi quay qua Sandra. “Có lẽ mình nên ăn nốt mấy cái bánh này ở trong bếp”.

“Tất nhiên rồi”, nó nói, kéo tay Ben để dẫn anh vào trong.

Làm sao Ben có thể biết được – tôi sẽ không bao giờ nói cho Ben biết – rằng cái rùng mình của tôi không phải là do thời tiết?