Ất Nữ Bạch Nhã Nhã

Chương 52: Đau khổ




Editor:TrieuKyAn

Bước đầu tiên đã được tiến hành, cảm xúc của bọn họ hoàn toàn đã bị nàng chi phối. Nàng làm được rồi.

Bước thứ hai nha, là làm cho hiệp định giữa bọn họ bị dao động,khiến mối liên kết đó trở lên mỏng manh. Chắc chỉ trong khoảng thời gian ngắn nàng có thể thực hiện được!

Bước thứ 3, Tỉnh Chi là một nhân vật mấu chốt, nếu hắn có thể trở thành cái gai trong mắt họ một lần, vậy cũng có thể trở thành lần thứ hai, thứ 3.... May mắn nhất chính là Tỉnh Chi thích nàng,sự yêu thích của hắn  quả thật rất dễ lợi dụng, hắn nhiều lần cố tình tạo ra những hành động thân mật với nàng... Ặc, thế nhưng muốn hoàn thành kế hoạch, chẳng phải nàng sẽ phải hi sinh thân mình sao...

Bước thứ tư, nàng muốn sao thì làm vậy? Nếu dựa theo kế hoạch của nàng,cố gắng làm cho nội bộ bọn họ lục đục rồi mới tự giết lẫn nhau... Tốt nhất bọn hắn tranh đoạt nhau càng nháo càng tốt, cuối cùng đến tai phụ thân sẽ thành thế nào đây! Xem bọn hắn giải quyết như thế nào, đây chính là hậu quả vì đã dám tính kế nàng.. Thế nhưng, Nhã Nhã vẫn có  chút hoang mang... Nàng tự hỏi, kết quả cuối cùng đó có phải điều nàng thực sự muốn hay không?

Nàng không kịp nghĩ quá nhiều điều rối dắm, bởi vì một số nhân vật không an phận đã khẩn cấp muốn hoá trang lên sân khấu... Được rồi, nghiệp lớn báo thù của nàng tạm thời sẽ ứng biến theo hoàn cảnh. Trước hết để cho Bạch Nhã Nhã đã cố ẩn mình bao lâu nay quyét  sạch mọi chướng ngại vật nhỏ đã... Dù sao nàng cũng nhàn mà, nên có người nhảy ra cho nàng diễn tập trước một chút....

Lần thứ nhất:

"Bạch Nhã Nhã, đã từng có ai nói với ngươi, ngươi là nữ nhân không biết xấu hổ chưa?" Mỗ nữ họ Thẩm nói, nàng ta cố gắng giữ cho thanh âm ra vẻ bình thản, chính là lại ngầm có ý ghen ghét, nghiến răng nghiến lợi.Tốt thôi, Nhã Nhã nàng xin phụng bồi

"Không có ai nói a, Phi, ngươi lén lút tới tìm ta, là đặc biệt muốn nói cho ta biết chuyện này?" Nhìn nàng ta này, trước đây nàng cũng xem phim thể loại tranh đấu này nhiều rồi, nàng biết, chỉ cần là nữ hài, đều không nhẫn nhịn được lâu. Chính là nàng ta cũng kém xa mấy nữ nhân trong phim.

"Ngươi là vị hôn thê của chủ nhân! Tuy rằng ta không biết ngươi dùng thủ đoạn ti tiện gì, mà cũng không khó có thể nghĩ ra, ngươi dùng quyền hành của chính phụ thân mình! Nhưng là ta có thể kính nhờ ngươi không, nếu hao hết tâm lực để có một chỗ trong tim chủ nhân,vậy ngươi không cần đi câu tam đáp tứ có được hay không?" Khuôn mặt Phi vốn thanh tú nhỏ nhắn, kết hợp cùng biểu tình dữ tợn lúc này, quả thật không phù hợp,có thể dễ dàng nghĩ ra nàng ta đã chịu đựng Nhã Nhã bao lâu.

*Câu tam đáp tứ:phát sinh quan hệ mập mờ cùng nhiều người*

"Cám ơn." Bạch Nhã Nhã tốt tính, ánh mắt nàng cong lên như lưỡi liềm,nàng  dùng sóng mắt quyến rũ nhìn kẻ tự cho rằng mình bảo vệ công lý, hoặc là bảo vệ trinh tiết của chủ nhân,vì hắn mà bất bình, quả là một ảnh vệ ''tốt''... Cùng là nữ nhân với nhau, Nhã Nhã cho rằng, Phi như vậy làm mất đi khí chất vốn có của nàng ta, trong lòng nàng ta nhất định là ghen tị muốn chết, chỉ riêng điểm này, nàng và nàng ta đã không cùng một loại người rồi!

"Cám ơn? Ngươi cho rằng ta đang khích lệ ngươi sao?" Phi nâng cao âm điệu,bén nhọn nói."Ngươi quyến rũ chủ nhân còn không tính, lại còn  vô sỉ quyến rũ ca ca ruột cùng đệ đệ duy nhất của chủ nhân, làm cho bọn họ vì ngươi mà  tranh giành tình nhân, ngươi rất đắc ý phải không? Ngươi, tiện nữ nhân vô sỉ nhất mà đời này ta gặp qua!" 

Phi đè thấp thanh tuyến, cố nén giận,cơ hồ nghiến răng nghiến lợi. Nàng thật sự không hiểu nữ nhân có vẻ ngoài thanh thuần khờ dại này, nội tâm lại dâm đãng đê tiện, có chỗ nào tốt? 

Tại sao bọn họ đều vì nàng mà điên cuồng? Mình là một nô tài hèn mọn, cho tới bây giờ cũng không dám hy vọng xa vời trong lòng chủ nhân  có nàng, nhưng mà, nhưng mà tại sao lại là Bạch Nhã Nhã? Toàn những người phức tạp, mối quan hệ phức tạp, những người này đều điên rồi mới tranh dành tiện nhân này, cam tâm tình nguyện cùng nàng dây dưa không rõ, rốt cuộc là vì sao?

"Phi, chú ý thân phận của ngươi." Không biết từ lúc nào A Tình đã đứng sau Bạch Nhã Nhã, đôi mắt che kín tức giận dày đặc, hắn không cho phép người khác vũ nhục nàng.

"Nhìn đi, lại một kẻ lạc đường lầm lối!" Phi cười lạnh, hèn mọn nhìn Bạch Nhã Nhã cùng A Tình, "Ngươi là bảo bối của chủ nhân  ta, không có nghĩa là ta cũng sợ các ngươi!"

"Phi, ngươi rốt cuộc muốn nói cái gì? Chỉ vì muốn cảnh cáo ta?" Nhã Nhã nhàn nhàn thổi thổi  móng tay diễm hồng mới sơn, buồn cười liếc liếc mắt vị ảnh vệ đến giáo huấn nàng, dường như đây là muốn làm cha nàng chứ không phải là ảnh vệ nữa, tại sao một khi xuất hiện vấn đề gút mắc trong tình cảm, nữ nhân luôn là kẻ bị chỉ trích?

Người bị tính kế,bị ăn tới xương không còn,là nàng a, nàng còn chưa tới chỗ tìm người kêu gào,vậy vị ảnh vê vừa mới nhậm chức chưa được vài ngày này có quyền gì mà nói nàng?"Nếu cảm thấy chủ tử mình chịu thiệt, sao ngươi không tìm hắn mà giảng cho hắn hiểu, nếu Mộng Chi ca ca thật sự tín nhiệm ngươi như vậy, biết ngươi là vì muốn tốt cho hắn, ta nghĩ hắn  sẽ coi trọng ý kiến của ngươi,có đúng hay không? Hay là ngươi thấy ta đang nhàm nhám, cố ý đến để giúp ta giải trí một chút?"

Ngữ khí  đùa cợt quả nhiên đã chọc giận tới Phi, Nhã Nhã thật chờ mong ngày nữ hài này mất đi lý trí sẽ trở thành bộ dạng gì, chính là nàng cũng nên cách xa nàng ta, nếu có ngày nàng ta động thủ với nàng thât, dù vậy nàng ta  cũng chỉ dám đánh lén sau lưng nàng thôi.

"Được... Ngươi giỏi lắm, ta sẽ không để cho ngươi đắc ý lâu đâu." Nhã Nhã nghe được ba một tiếng, Phi cướp lời.

"A Tình, thoạt nhìn ta rất đắc ý sao?" Nhã Nhã sờ sờ mặt mình, nhìn bóng dáng Phi đã biến mất không dấu tích."Nàng ta cố tình tới đây để đàm phán nhưng không thành, kế tiếp nàng ta sẽ làm gì đây? Thực chờ mong a...."

"Chủ tử, nữ nhân kia không có ý tốt với ngươi, muốn ta thông báo cho Mộng Chi thiếu gia không?" A Tình nhăn mặt cau mày, hắn không thích Nhã Nhã gặp chút nguy hiểm nào, kể cả một chút khả năng cũng không được xảy ra.

"Không cần, ta chờ nhìn nàng ra tay." Nhã Nhã cười cười, nếu ngay cả Phi nàng cũng không đối phó được, thật đúng là sống hai kiếp uổng phí rồi.

Lần thứ 2:

Nếu Phi đủ thông minh để truyền đạt những lời kia, nàng ta hẳn là nghĩ rằng nếu nói điều này cho Mộng Chi, hẳn chủ nhân của nàng ta sẽ thấy rõ bộ mặt thật của Nhã Nhã, hiển nhiên chiêu bắt kẻ thông dâm này không áp dụng được với bọn họ.

Bạch Mộng Chi nghe nói Nhã Nhã có chuyện tìm hắn, vốn đang hưng trí vội vàng tới, đến nơi thấy hai người đang hôn nhau thắm thiết. Có chút mơ hồ lại có chút hưng phấn, hay là Nhã Nhã nhớ tới lần đó, còn muốn hắn cùng Triển Phong cùng lúc ''làm'' nàng.... (An:đùa chứ, anh Mộng Chi thích 3some à -_-) Nghĩ đến đây, lại thấy quần áo Nhã Nhã vẫn đầy đủ, hiển nhiên Triển Phong còn chưa dám khiêu khích nàng nhiều, lại cảm thấy sự tình không phải như thế. Nhã Nhã nhìn thấy hắn  ngẩn ngơ, lại trêu tức nói: "Mộng Chi ca ca? Sao huynh lại tới đây...." Bạch Mộng Chi  cảm thấy có gì đó không đúng. Đúng rồi, Phi nói Nhã Nhã có chuyện tìm hắn, chẳng lẽ Phi sai rồi?

"Hừ.... Mộng Chi luôn bận rộn mà,sao tự nhiên hôm nay đến ''đúng lúc'' vậy " Bạch Triển Phong nhìn thấy Mộng Chi tự nhiên không muốn nói chuyện đàng hoàng với hắn, từ khi An Dương không ở nhà, hai người không phải gió đông  áp đảo gió tây, chính là gió tây áp lại gió đông, lại không có người khuyên nhủ hoà giải. Huống chi, Mộng Chi luôn thích làm rối... Luôn nói về bổn phận hôn phu của hắn, thật đúng là đau đầu.

"Mộng Chi ca ca là hôn phu của người ta.... tất nhiên là sợ vị hôn thê đáng yêu của mình bị sói háo sắc nhà ngươi ăn sạch.. Hì hì...." Nhã Nhã mắt to chớp chớp,  con ngươi  lưu chuyển ý cười không chút che dấu.... Phi nha phi,uổng phí hắn cao hơn nàng loại kế nhàm chán này mà hắn cũng bị mắc, hẳn là nên trở về tu luyện thêm vài năm đi Mộng Chi~.

"..." Mộng Chi không đáp lại, trên khuôn mặt tuyệt diễm bò lên một tia ửng đỏ khả nghi, hắn không có ý này a.... Lòng dạ hắn không hẹp hòi như vậy! Chính là loại chuyện này không có cách nào có thể  giải thích, giải thích cái gì? Nói Phi làm loạn nói dối hắn? Ai  tin  a.... Tốt lắm ảnh vệ của hắn, học được cách nói dối chủ nhân rồi cơ đấy?

Nhưng Mộng Chi chỉ quẫn bách khoảng nửa khắc, rồi hắn lại cười hắc hắc, đem xấu hổ che dấu đi.

"Hắc hắc,  chỉ có thể nói lòng ta cùng lão Tứ tương thông mật thiết. Ánh trăng ban đêm tuyệt vời như thế này  thật thích hợp để  trộm hương thiết ngọc... Lại sợ  tiểu công chúa của chúng ta tịch mịch khó nhịn, không biết sẽ tiện nghi cho xú tiểu tử nào... Biểu ca đến giúp ngươi giải sầu...." Dứt lời hắn lại không đứng đắn lắc lư đi tới, cánh tay duỗi ra lướt qua Triển Phong,Mộng Chi nâng cằm Nhã Nhã, kế tiếp đặt lên môi nàng một nụ hôn nhẹ như chuồn chuồn đạp nước.

Nhã Nhã không  ngăn cản hắn, chính là ánh mắt nàng  kiều mỵ nhìn chằm chằm Mộng Chi, khiến thân thể hai nam nhân khẽ biến động...

"Nhã nhã... Hôm nay trăng cao,vắng sao, không bằng chúng ta....." Mộng Chi mê ly nheo lại phượng mâu,liếm liếm khóe miệng, nhịn không được bắt đầu đề nghị nói.

"Nhã....." Triển Phong tuy rằng không muốn thời gian đẹp đẽ này bị Mộng Chi phá hỏng, nhưng cánh tay hắn  lại không khống chế được mà mò xuống thắt lưng nữ hài, nhẹ nhàng cọ xát.

Bạch Nhã Nhã nhẹ nhàng vặn vẹo  thân mình, nàng như  muốn chạy trốn, lại bị Mộng Chi thừa cơ áp lên,bàn tay Triển Phong cũng không an phần đè lên bộ ngực của này."Trăng cao sao vắng.... Không bằng như thế nào?"Âm thanh như  mời gọi lại  như quyến rũ yêu kiều tràn ra bên môi, ngón tay Nhã Nhã non mịn đè tay người kia đẩy sang một bên, lại làm như không cẩn thận nhẹ chạm vào giữa chân Triển Phong. Hô hấp Triển Phong dồn dập một chút, hắn bắt được bàn tay nàng đang nghịch ngợm,cầm lấy bàn tay nhỏ bé hướng tới thân dưới của mình.

"Nhã Nhã,ta rất muốn ngươi...." Tiểu Tứ áp lực hô hấp nặng nề, đem bàn tay non mềm của nàng khống chế dục vọng của mình, cố gắng tìm chút an ủi nhớ mong. Miệng hắn tìm được thuỳ tai mẫn cảm của Nhã Nhã, liền vội thở bên tai nàng. Hắn sợ a... Hắn sợ nàng lại tức giận với hắn, lại vắng vẻ hắn, đành phải hèn mọn cầu hoan....

"Ân..."

Nhã Nhã hừ nhẹ ra tiếng, Bạch Mộng Chi cuối cùng cũng dám dán sát vào bộ ngực của nàng, đè áo sam bên ngoài,bộ ngực tròn trịa in lên làn áo lót mỏng, Mộng Chi khẽ cắn tiểu anh đào đã ựng đứng vì kích tình."Đương nhiên là đêm đẹp mau trôi... Chớ để thời gian đẹp lãng phí... Phải không? Công chúa của ta" Mộng Chi lớn mật,bàn tay xấu xa luồn vào trong váy, sờ đến bắp đùi non mịn của thiếu nữ... 

Loại xúc cảm mềm mịn này  làm hắn yêu thích không muốn buông tay, đột nhiên hắn cảm thấy yết hầu trở lên khô khốc, lăn lộn một chút, hắn cũng rất muốn nàng, nhất là sau khi đã biết nàng có bao nhiêu ngọt ngào. Từng lần gặp mặt,đụng chạm,nói chuyện với nàng vào ban ngày, y rằng đêm đó hắn cảm thấy gian nan, khó ngủ.... Hàng đêm hắn đều mộng xuân,điều này quả thực sắp bức điên hắn rồi, nhưng những thứ đó giờ không còn quan trọng nữa,Nhã Nhã giờ đang nằm dưới thân hắn.....

"Như vậy a....." Nhã Nhã bị bọn họ quyến rũ khiến trong tâm nàng có chút ngứa ngáy,khao khát, hơn nữa hai thiếu niên này lại cẩn thận, ăn nói khép nép như vậy... Nàng có chút đau lòng, nhưng là, sao có thể tha thứ cho bọn họ dễ dàng như vậy?

"Nhã Nhã Nhã Nhã, ta rất nhớ ngươi...." Triển Phong ôm lấy nàng khuôn mặt nàng, ấn đôi môi lạnh lẽo xuống, hắn làm nũng rên rỉ bên miệng nàng, bàn tay nóng như lửa mạnh mẽ nắm lấy lay nàng đưa tới ma sát dưới thân.... khiến nam căn nhô lên khỏi y phục ngày càng lớn.

"Chính là... Ân... Nhẹ chút, chính là không được đâu, " Nhã Nhã than nhẹ, Mộng Chi hút hút lấy nụ hoa nàng, lực hút ngày càng mạnh, dường như không khống chế được, có thể thấy, hắn nhẫn nhịn bao lâu rồi, chính là..."Người ta.. A... nguyệt sự của người ta vừa mới đến nha" Nhã Nhã vô tội chớp chớp mắt, khuôn mawth ửng đỏ  kiều diễm ướt át, nàng bị nhuốm dần bởi dục vọng, thế nhưng lời nói của nàng chẳng khác gì gáo nước lạnh tạt vào tâm hai thiếu niên.

"Hả...." Tiểu tứ ảo não rên rỉ một tiếng, nằm úp sấp ở trên giường, hai má xoay qua chỗ khác không nhìn  bọn họ, cố gắng bình ổn dục vọng vừa bị khơi mào.

"Tiểu yêu nữ!" Mộng Chi nghiến răng nghiến lợi,khuôn mặt xinh đẹp đặt lên bộ ngực nàng mang vẻ thất vọng,hắn đành phát tiết,há mồm ngậm lấy, hút mạnh bộ ngực co dãn,hắn muốn hung hăng cắn nàng, nhưng lại tiếc thương. Nhã Nhã thấy bộ dạng thống khổ của bọn họ vốn định cười khanh khách, may mắn nàng không có cười ra tiếng mà quay ra nói với Mộng Chi.

"Mộng chi ca ca.... Ta muốn...." Nàng nhõng nhẽo nắm lấy tay áo hắn lay lay, chán ghét a, nàng không muốn phải làm việc buồn nôn này đâu, nhưng thời kì dậy thì của nữ nhân cũng khiến ham muốn tăng theo,cái này cũng không phải giả...

"Còn gọi! Đều do ngươi gây hoạ!" Mộng Chi nâng đôi mắt phượng đã bị tẩm dâm,ánh mắt tối lại sâu thắm, lửa nóng từ hạ thân hắn cũng không khách khí đỉnh nhập giữa hai chân nàng,cách một lớp quần áo cũng dễ dàng nhận ra dục vọng kia đã phát trướng rồi.

"Ân... Đêm đã khuya... Mộng Chi ca ca nên  trở về nghỉ  đi....." Thanh âm Nhã Nhã như đang trong tình triều mê man, sóng mắt mềm mại đáng yêu  lại mang theo ý cười. Mộng Chi lẩm bẩm một câu gì đó, hắn lại cọ xát trên người nàng một hồi lâu mới chịu dời đi. Bộ dáng ảo não của hắn có chút đáng yêu, không biếtkhi trở về hắn có đi tắm nước lạnh khôngl,Nhã Nhã nghĩ tới điều này lại buồn cười.

"Ngươi cố ý phải không.. Đứa nhỏ này thật xấu xa" Bạch Triển Phong nghe tiếng bước chân rời đi của Mộng Chi,lại quay lại vẻ lười biếng tựa vào đầu giường, mấy lọn tóc trên trán có chút ẩm ướt, hai má hắn vẫn  ửng đỏ,dáng vẻ thiếu niên này khi không kiềm chế được quả thật vô cùng quyến rũ.

A? Bạch Triển Phong chợt phát  hiện trong  phòng nhiều thêm một người, nữ nhân kia không phải là ảnh vệ của Mộng Chi sao? Sao không  rời đi theo chủ nhân mà lại hiện thân đi ra, còn âm ngoan trừng trứ Nhã Nhã. Triển Phong nhíu mày."Sao không nhanh chóng chạy theo chủ tử ngươi đi,đứng ở trong này làm cái gì?" Tâm tình hiện tại của hắn không tốt, tốt nhất không nên  đến trêu chọc hắn.

"...." Phi nhếch môi không nói một lời, ánh mắt kinh diễm trừng Bạch Triển Phong một hồi lâu, lại càng âm hiểm cười cười nhìn  Bạch Nhã Nhã.

"Tức giận? Ngươi tức cái gì? Chẳng lẽ là ăn trộm gà không thành còn mất nắm gạo sao?" một ngón tay mảnh khảnh của Bạch Nhã Nhã đặt giữa môi, vô tội nhìn Phi, đôi mắt chứ tình dục chưa lui quyến rũ đảo quanh, ý cười nhạo đắc ý trong mắt không hề che dấu. Là nha, nếu nàng ta nói nàng đắc ý, vậy nàng phải ra vẻ đắc ý rồi...

*ăn trộm gà không thành còn mất nắm gạo*: Chỉ kẻ có ý đồ xấu nhưng không thực hiện được, còn chịu thiệt.

"Ngươi..." Phi bị chọc tức  không nhẹ,nàng ta  vừa muốn mắng ra lời nói ác độc, lại thấy biểu tình của Nhã Nhã càng thêm hưng phấn,chờ mong. Phi trộm liếc Bạch Triển Phong một cái, tốt lắm nhìn thiếu niên kia đang nhăn mày quan sát mình.

Hừ, muốn cho nàng mất mặt trước mặt tứ thiếu ư? Ta sẽ không để cho nàng ta đạt được kế hoạch đâu! Phi lại liếc mắt lườm Bạch Nhã Nhã, cuối cùng đành quay đầu dùng khinh công nhảy đi,nàng muốn đi tìm chủ nhân. Bạch Nhã Nhã, sớm muộn gì một ngày nào đó ta cũng sẽ túm được cái đuôi chuột của ngươi!

"Nữ nhân kia làm sao vậy?" Bạch triển Phong ngạc nhiên nhìn nữ nhân đột nhiên xuất hiện, lại đột nhiên bay đi,hắn cảm thấy thực phiền toái a....

"Chuyện của nữ nhi, cũng chẳng có gì quan trọng..."

"Ta không thích ngươi vì Mộng Chi mà cùng người khác tranh giành tình nhân." Triển Phong rầu rĩ nói, ấn môi lên cánh hoa hồng nộn, hắn hôn không ôn nhu chút nào.

"Ngô... Không phải tranh giành tình nhân... Hì hì..."

"Mặc kệ, dù sao ngươi không thể thích Bạch Mộng Chi!"

"Ta yêu  tứ tứ nhất  .. Ân...Đừng cắn."

"Yêu nhất?..." Thanh âm  Triển Phong mang theo tia nguy hiểm.

"Khụ, chỉ yêu ngươi! Chỉ yêu mỗi ngươi!" Mộ nữ gượng cười, cố thanh minh.

"Như vậy mới đúng, lại đây để ta hôn một cái."

"Không cần, người ta hôm nay không thể....."

"Ta cũng chưa nói sẽ muốn ngươi bây giờ, chẳng lẽ thân mật một chút cũng không được sao?"

"Chính là... Chính là ngươi muốn thân chỗ nào a.. Ân... Đau a..."

"Đau a.. Vậy muốn ta thân chỗ nào?" Triển Phong xấu xa cười rộ lên.

"Không... A a... Không đau.... rất thoải mái, ừm..... tứ tứ..."

"A..... Thật sự ngươi khiến ta phát điên.... Đừng nhúc nhích, một chút là tốt rồi...." Đầu Bạch Triển Phong  đầy mồ hôi, quả nhiên... Nhẫn nhịn dục vọng quả thật rất gian nan.