Ấu Niên Ký Sự Bộ

Quyển 3 - Chương 9




Edit: Cesia



“Ca ca….” Ánh mắt của Hành Chi Nhược liếc về phía cánh cửa bị đóng chặt, “Em nóng….” Cho nên không nên đóng cửa, không khí sẽ không lưu thông được, như thế đối…. đối với thân thể sẽ không tốt.

— —|| Đây là cái lý do chó mà gì, shit.

Hành Chi Nhược dịch từng bước về phía mép tường, cúi gằm đầu xuống nhịn không được mắt lại liếc nhanh về hướng Hành Chi Thiên, tự phỉ nhổ mình một phen.

“Nóng sao?” Hành Chi Thiên nhướn mày lên, bất động thanh sắc liếc nàng một cái, ngón tay thon dài trắng nõn của hắn trượt lên trên cổ áo, cởi ra nút áo, động tác của hắn nhàn nhã, giọng nói cũng rất điềm tĩnh, “Nghe em nói anh cũng cảm thấy có chút nóng, dù sao cửa cũng đã đóng, hai huynh muội cùng ở chung một gian phòng cũng không phải là chuyện gì hệ trọng, vậy anh đây cũng….”

Cởi.

A a a

A a a a a a a a

Hắn cứ thế thật sự cởi áo khoác ngoài ra, bên trong chỉ còn mặc độc nhất chiếc áo sơ mi trắng, cổ áo bị giật tung mở phanh ra….

Hành Chi Nhược không dự đoán được hắn sẽ làm như vậy, hai mắt trợn trừng, ngân ngấn nước, chớp chớp.

Nếu nói Bạch Lạ Hề mặc áo sơ mi trắng mang tới cho người ta một cảm giác thanh nhã thoát tục, không thuộc về chốn nhân gian khói lửa, tựa như tiên tử bị đọa xuống phàm gian.

Như vậy…. cái kẻ trước mắt này.

Ngày thường ôn nhuận nho nhã, nhưng giờ phút này, đôi mắt của hắn sáng quắc, đôi môi mỏng đầy cám dỗ đang mím lại, trái cổ nhấp nhô…. mái tóc lộn xộn, khuôn mặt tuấn mĩ…. toát lên một vẻ gợi cảm đến chết người.

“Ca ca, cái kia…. trong phòng có máy điều hòa, em…. em đi mở.” Hành Chi Nhược nói chuyện có chút lắp bắp, lông mi buông xuống, che khuất đi cảm xúc trong đáy mắt, xoay người lùi về sau, tìm đại một cái cớ muốn thoát khỏi hắn.

Không hiểu sao trong đầu Hành Chi Nhược bỗng nhiên hiện lên một loại điềm xấu dự cảm, nó tới rất nhanh nhưng lại nghĩ không ra, tóm cũng không được….

Giây phút kế tiếp, cánh tay của nàng liền bị giữ chặt, người nọ dùng đến khí lực rất lớn.

Hành Chi Nhược hốt hoảng nâng tầm mắt lên lại bị hắn dùng sức một cái, không biết làm thế nào lưng của nàng lại bị dán dính trên tường, nàng nhăn mày…. đau, toàn bộ lưng đều có cảm giác tê rần, đầu cũng choáng váng, nặng trĩu.

“Ca, anh đang làm cái gì….” Nàng nhìn thẳng vào hắn, lời nói mới được một nữa lại bị nuốt trở vào, thanh âm càng lúc càng trở nên bất an.

Hai cánh tay của Hành Chi Thiên chống ở hai bên đầu nàng, tư thế cường thế bá đạo, khuôn mặt tuấn mỹ của hắn cách nàng rất gần, hơi thở nóng rực lại quen thuộc phả lên hai bên má nàng, miệng hắn khẽ nhếch lên, giọng nói phát ra từ cổ họng tuy có chút khàn khàn nhưng thanh âm lại rất êm dịu, “Anh không hài lòng vì em có chuyện gạt anh, điều này làm cho anh rất khó chịu, Kỳ Tú Minh cùng với Bạch Lạc Hề đều có đến tìm em đúng không…. Hôm nay mới là ngày đầu tiên em đến trường, có phải từ nay về sau sẽ lại có một đám con trai lộn xộn không biết từ đâu tìm đến tận cửa?”

“Anh cho người giám thị em?!” Hành Chi Nhược kinh ngạc giương mắt nhìn hắn, khuôn mặt lộ rõ tức giận cùng bất mãn.

“Anh chỉ là quan tâm đến em, em gái….” Hai chữ em gái thốt ra từ miệng hắn cực kỳ nhẹ, ngữ khí lại cực kỳ ái muội, êm mượt như nhung, “Anh đã trông chừng em lớn lên, anh là ca ca của em, anh không muốn để cho kẻ khác cướp mất em.”

“Đừng như thế, anh cứ như vậy sẽ làm cho em sợ.” Nàng buông rũ mi mắt, cố làm dịu giọng mình.

“Chuyện anh sẽ làm kế tiếp, chẳng phải là…. càng khiến cho em sợ hãi sao?” Hắn cúi đầu xuống, hai ngón tay nâng lên, nhẹ nhàng vuốt ve hai má của nàng, đôi mắt sáng rỡ lấp lánh như mặt nước trong đêm trăng, dập dờn lay động lại ôn nhu, khẽ khàng nói, “Anh vẫn cố chịu đựng, sợ em lại giống như bốn năm trước, sợ hãi anh trốn tránh anh…. nhưng anh đối với chuyện em giấu giếm cực kỳ tức giận, em như thế làm cho anh có cảm giác không thể nắm giữ được, anh sợ có một ngày em lại giống như trước kia biến mất ở trước mặt anh không còn thấy bóng dáng tung tích….”

Giọng nói của hắn đột nhiên tăng cao, cánh tay dùng sức một chút, nâng nàng lên áp vào tường, cố ý đè cơ thể ấm áp của hắn lên người nàng, “Anh có phải nên cho em một chút giáo huấn, để em học được biết nghe lời, không cần giống như trước đây…. ở bên ngoài thì ra vẻ nhu thuận, kỳ thật bên trong lại che giấu rất nhiều chuyện nhỏ nhặt mà anh không biết.”

Hắn hắn hắn, hắn đang nói cái gì.

Cái gì giống như trước đây…. rốt cuộc có chuyện gì mà nàng không biết.

Hành Chi Nhược dựa lưng vào tường, chầm chậm xê dịch thân hình, quay mặt đi, hô hấp không thông, cố hết sức giảm thiểu tiếp xúc với hắn.

Dáng vẻ của Hành Chi Thiên lúc này khiến cho nàng cảm thấy không biết phải đối mặt như thế nào, như vậy ca ca…. nàng không quen thuộc, xa lạ như thế làm cho người ta sợ hãi đến phát run.

Nàng chà xát người vào tường, cái cảm giác cứng ngắc lại lạnh như băng của nó làm cho nàng không thể thích ứng, ánh mắt hoang mang rối bời, tâm càng lúc càng lạnh.

Hành Chi Thiên nheo mắt lại, lạnh lùng nhìn nàng, bàn tay chậm rãi hạ xuống, ôm chặt nàng vào trong ngực, vẻ mặt của hắn phức tạp nhưng động tác lại rất cẩn thận, thậm chí giọng nói của hắn cũng có chút run rẩy, “Đừng trốn tránh anh, đừng sợ anh…. Em là của anh, ai cũng không thể mang đi.”

Hành Chi Nhược bị hắn ôm chặt tới mức không thở nổi, tay chân luống cuống cố hết sức đẩy hắn ra, gót giày lại chạm vào góc tường…. hình như có chút quái dị…. nàng lại nhẹ nhàng dùng chân huých một cái…. cả người bị chấn động.

Hành Chi Thiên tựa hồ cũng phát hiện ra sự bất ổn của nàng, cúi đầu buông nàng ra, xoa nhẹ lên khuôn mặt của nàng, ánh mắt của hắn sáng quắc.

“Ca….”

Hành Chi Nhược giật giật tay áo của hắn, cực kỳ nhu thuận vùi ở trong lòng hắn, sợ hãi nói, “Ca, em chưa bao giờ nói là sẽ rời khỏi anh, chẳng phải cả hai chúng ta đều luôn ở cùng nhau sao? Anh như vậy làm em thật sự rất sợ….”

Tay nàng chậm rãi trượt lên ôm lấy eo của hắn, thanh âm giống như than vãn, “Ca, anh là ca ca yêu dấu nhất của em, đừng làm cho em hận anh.”

Hành Chi Thiên vừa nghe thấy thế thân hình lập tức trở nên cứng đờ, vùi đầu vào gáy nàng, dùng sức ôm chặt nàng, sau đó mới từ từ buông tay ra.

Hắn cúi người xuống, mái tóc lộn xộn che khuất ánh mắt của hắn, nhìn không rõ được biểu cảm, hắn xoay người nhặt lên áo khoác, nắm lấy tay cầm của cánh cửa, nghiêng đầu không hề nhìn nàng, nhẹ giọng nói, “Anh thất thố rồi, bất quá hãy nhớ kỹ những lời anh nói hôm nay, bớt đi trêu chọc những kẻ khác, bằng không anh sẽ không cho em đến trường.”

Cửa nhẹ nhàng đóng lại.

Trong khoảnh khắc, Hành Chi Nhược vô lực mềm rũ tựa người vào tường, chậm rãi tê liệt trượt ngã trên mặt đất, nàng thất thần trong chốc lát, ngẩn người ra nhìn trừng trừng vào tấm đệm trắng như tuyết.

Phòng ngủ một mảnh yên tĩnh, nàng cứ như thế ngồi trên mặt đất, dựa lưng vào tường, một bàn tay lặng lẽ vói ra sờ sọang phía sau lưng.

Phòng rất lớn, nàng dựa vào tường, động tác lại cực nhẹ, cho dù nhìn ở góc độ nào cũng không thể phát hiện được hành động nàng đang che giấu phía sau.

Bức tường màu trắng vừa bóng loáng lại vừa trơn trượt, nàng tỉ mỉ rà soát, chạm được vào nơi nào đó, xúc động, tay dùng sức đẩy một cái, trên tường đột nhiên xuất hiện một cái lỗ, sờ vào bốn góc của nó, hình như là để cất giữ một quyển sổ nhỏ, nàng bất động thanh sắc lấy nó ra, lặng lẽ giấu nó sau lưng, dùng áo che lại.

Tất cả mọi động tác đều thật cẩn thận, không một ai có thể phát hiện.

Kỳ thật chính nàng cũng không hiểu tại sao mình phải làm chuyện thần kinh như vậy, căn phòng không hề có người, nàng chắc chắn là có thể quang minh chính đại làm.

Chính là…. trong tiềm thức có một giọng nói nhắc nhở cho nàng biết, không an toàn…. tựa hồ ở khắp nơi đều có một đôi mắt đang nhìn chằm chằm vào nàng.

Hành Chi Nhược di chuyển có chút cứng ngắc, đóng lại cái khe bí mật ở trên tường, vươn người, làm bộ ngáp một cái, liền miễn cưỡng đá đôi dép lông ra, chui vào trong chăn, trùm đầu lại.

Thời gian cứ như thế tích tắc tích tắc trôi qua….

Nàng nằm ở trong chăn lăn qua lăn lại một lúc lâu, lén lún nhìn trộm về phía bức tường, bức trường vẫn một mảnh trắng tinh, dù nhìn thế nào cũng nhìn không ra vết tích của cái khe bí mật. Nếu không phải mới vừa rồi bị Hành Chi Thiên ép vào trên tường, dép lông vô tình chạm vào nơi đó, chỉ sợ là vĩnh viễn nàng cũng không thể phát hiện được cái bí mật đó.

Quả thật là….

Quỷ dị.

Lại lùi đầu vào trong chăn, Hành Chi Nhược phục hồi lại bình tĩnh, nhẹ nhàng lấy ra vật đang giấu ở sau lưng, tỉ mỉ vuốt lên nó, bật đèn pin lên ở trong chăn xem….

Đây là một quyển sổ, bìa rất mềm.

Quyển sổ cũng không còn nguyên vẹn, phía sau đã bị xé đi rất nhiều trang, nàng cẩn thận sờ soạng…. vết xé rất ngay ngắn, chắc chắn là do con người làm, có vẻ như phân nửa quyển vở đã bị xé đi.

Quyển vở có màu dâu tây, ngoài bìa in hình một cái bánh donut rất lớn.

Ở trên mặt của bìa trước là những chữ viết xiêu xiêu vẹo vẹo, một hàng chữ to đề ‘ký sự tuổi thơ’, xem nét chữ này chắc chắn là của một đứa bé viết.

Quả nhiên….

Ký tên, là ba chữ, Dã cục cưng.

Dã cục cưng?!

Cái tên này quái lạ tại sao lại cảm thấy quen thuộc như thế….

Ngoài cửa đột nhiên vang lên tiếng bước chân rất nhỏ.