Ba Ba Môn Đích Tiểu Vương Tử

Chương 7




Bị Dumbledore nói về mắt khiến Snape tức giận đến toàn thân phát run, Snape đương nhiên không có khả năng phát run nhưng anh cảm thấy anh xác thực muốn phát run cho nên không khách khí đuổi lão ong mật, anh cảm giác mình cần một chút Whiskey lửa để hạ nhiệt độ.

Trên thực tế, Snape không thích uống rượu, anh hận loại chất lỏng cay nóng này, loại chất lỏng mang theo tội ác này trượt xuống, chảy vào dạ dày, anh cảm thấy mình sẽ biến thành tên Tobias Snape hỗn đản kia, sau đó sẽ triệt để điên cuồng — nhưng anh không phải Tobias Snape cho nên anh không điên cuồng, chính là anh vẫn vẫn lạnh run, đúng vậy, người khác sau khi uống rượu sẽ ấm áp, chỉ có anh rét run, cảm nhận được nội tâm lạnh như băng, cô độc và bất lực — chỉ là, anh như thế nào cũng không biểu hiện ra được! Bất quá không sao…… Anh vốn không cần biểu hiện tâm tình cùng cảm thụ ra ngoài, chẳng những không cần mà là không thể, huống chi…… Cũng không còn người quan tâm!

Snape đứng lên, đi đến tủ rượu lấy Whiskey lửa, vừa mở nắp ra, thậm chí rượu mùi còn chưa tán đi, Snape đã cảm thấy toàn thân quay cuồng đau đớn, rét lạnh bốc lên từ đáy lòng, thật giống như trái tim bị kéo ra từ ***g ngực ném vào trong hầm băng!

Cái này không kém gì Crucio.

Snape cố gắng bình tĩnh, anh biết thân thể mình nhưng anh cũng không biết mình bị đói quá hoặc là thứ gọi là dinh dưỡng không đầy đủ mà chật vật như vậy hay không — chẳng lẽ…… Là dấu hiệu hắc ám kia? Không, không phải…… Cánh tay trái không có chút phản ứng nào…… Như vậy…… Là cái gì?

Thống khổ khó có thể bỏ qua dễ dàng làm cho người ta như lập tức chết đi…… Không, không thể! Anh còn phải trông giữ tiểu cự quái Potter kia, khiến cậu ta lưu lại tính mạng, thành thành thật thật giết chết chúa tể hắc ám! Sau đó…… Mình cũng có thể đi chết…… Kịch bản thật hoàn mỹ a…… Anh không thể chờ đợi được muốn đi thực hiện nó…… Cố nén thống khổ lấy ra tất cả độc dược có tương quan nhưng mà những độc dược này còn chưa uống hết, toàn thân không thích hợp liền thoáng cái biến mất — phảng phất như chưa từng mãnh liệt thống khổ như vậy.

Snape ngẩn người, anh không biết đây là chuyện tốt vẫn là chuyện xấu, có lẽ…… Thống khổ khắc cốt vừa rồi trên thực tế chỉ là…… Chỉ là ảo giác của anh? Nhìn mấy bình độc dược trong tay, anh chỉ có thể để chúng vào chỗ cũ, mà đúng lúc này, ngọn lửa trong lò sưởi lại cháy lên, đầu Dumbledore lại tới — Lúc này, ông không phải tràn đầy lo lắng mà ngược lại rất hưng phấn kêu to:“Severus, Severus, tôi cần thầy! Mau tới phòng hiệu trưởng! Severus! Mau tới!”

“Al-Bus-Dum-Ble-Dore!” Snape buông bình độc dược, quay sang nhìn Dumbledore cao hứng giống như trẻ em có được món đồ chơi mình thích nhất,“Cụ rốt cuộc muốn làm cái gì? Tôi đã nói chuyện cứu thế chủ chính cụ nghĩ biện pháp!”

“Nha! Severus, Severus, tôi cầu thầy không cần phải nhắc lại chuyện Harry, mau tới phòng hiệu trưởng, có một kinh hỉ lớn chờ thầy! Kinh hỉ lớn! Nha ha ha, hài tử của tôi, tôi rất cao hứng…… A ha ha, Severus mau tới, bằng không tôi liền qua chỗ thầy!”

“Đủ rồi!” Snape đương nhiên tin tưởng Dumbledore sẽ tới phòng của mình, đối với một Gryffindor, ngươi không có cách nào khác lý giải suy nghĩ của anh!

Phẫn nộ bốc một nắm bột Floo, Snape tại Dumbledore thu đầu lại đi vào lò sưởi. Một hồi mê muội qua đi, anh liền vững vàng đứng ở phòng hiệu trưởng Hogwarts.

“Thanh lý đổi mới hoàn toàn.” Tuy nhiên lò sưởi phòng hiệu trưởng rất sạch sẽ, có thể Snape không nghĩ bị dính tro bụi của Gryffindor cho nên anh vẫn cho mình hai bùa thanh lý đổi mới hoàn toàn, cái này khả năng xem như bùa chú gia vụ anh dùng quen nhất – vẫn là pháp thuật hắc ám thích hợp anh……

“Cha!”

Snape còn chưa lấy lại tinh thần, đột nhiên một thân ảnh nho nhỏ đánh tới trực tiếp ôm lấy cổ của mình, mà tiểu cự quái ôm lấy mình hô chính là…… Cha…… Cha?!

Snape sững sờ.

“Cha! Ba ba đâu?” Tiểu cự quái ôm lấy cổ anh không giống như là đang diễn, vô luận nói chuyện vẫn là động tác đều rất tự nhiên, thật giống như trước đã làm vô số lần!

Đại sư Bế quan bí thuật vẫn vận dụng bế quan sau đó con mắt mới phóng tới tiểu cự quái ôm lấy cổ mình gọi mình là cha — tóc màu đen, ân, theo góc nhìn này, xác thực chỉ có thể nhìn đến đỉnh, tóc…… Là màu đen, còn rất mượt, chất tóc rất giống mình nhưng là không nhiều dầu, bất quá…… Có một bộ phận tóc vểnh lên, có chút…… Rất chói mắt…… Lộn xộn …… Nha, Merlin! Anh không thích tóc đen lộn xộn! Snape nói trong nội tâm như vậy chính là đối với tiểu cự quái treo trên người mình lại không thô bạo, anh chỉ là cầm của cổ áo của tiểu cự quái kéo cách xa mình sau đó phun nọc độc: “Ta giả thiết, vị…… này, cậu biết từ ‘Cha’ này không có khả năng gọi bậy……” Lời còn chưa nói hết, mặt hài tử đập vào mắt triệt để hù sợ anh!

Đôi mắt màu xanh biếc giống Lily như đúc, còn có khuôn mặt tương tự mình, cùng với…… dáng người cao gầy giống mình…… Khác biệt duy nhất chính là…… Đứa nhỏ này thoạt nhìn dinh dưỡng rất đủ, cho nên trên mặt còn có sự mập mạp của một đứa trẻ, hơn nữa…… Sắc mặt hồng nhuận, thoạt nhìn tựa như…… Giống như là…… Trân bảo ngâm mình trong hạnh phúc…… Cái này…… Thật là…… Con mình? Không! Không có khả năng! Anh lập tức phủ định, anh không có khả năng có một hài tử như vậy — cho dù cậu bé rất giống mình……

“Cha! Cha làm sao vậy?” Nam hài mơ hồ nhìn anh, lại quay đầu nhìn Dumbledore,“Albus, cha cháu làm sao vậy? Còn ba ba của cháu đâu?”

Ba ba?!

Snape nheo mắt, theo nam hài nói anh chiếm được tin tức — nếu như anh là cha, như vậy…… Đứa bé này còn có một ba ba, mà hai nam nhân…… Anh nhạy cảm bắt đến một tin tức — tại tư liệu giới phù thủy ghi lại có miêu tả là gia tộc Prince có thể chế tác độc dược sinh tử biến mất sau, phù thủy dù yêu nhau cũng sẽ lựa chọn kết hợp với người khác phái, nhưng là đứa bé trước mắt này…… Là dùng độc dược sinh tử? Nếu nói như vậy…… gia tộc Prince…… Snape là một Prince cuối cùng, như vậy thì có thể nói…… Đứa bé này trên thực tế cũng không thuộc về…… Thời đại này?

Trước khi Snape mở miệng, Dumbledore liền giải thích vấn đề này: “Nha, Severus, Prince, tỉnh táo, nha, Prince, cậu bé đáng yêu của ta, ta biết rõ cháu gặp được cha thì rất vui vẻ, nhưng là ta cũng cần nhắc nhở cháu, đây là…… Ách…… Đây là 19 năm trước, lúc này cha cháu với ba ba cháu còn không phải bạn lữ, cho nên cháu nên yên tĩnh chút, cho cha cháu chút …… Ách…… Có một thời gian tiêu hóa.” Ông huy động đũa phép lấy ra hai cái ghế, màu đỏ vàng đặc biệt chướng mắt, Snape lập tức biến thành màu xanh bạc thích hợp — kể cả cái còn lại, nếu như đứa bé kia thật là…… Con của mình.

“Albus, tôi nghĩ cụ có thể cho tôi một lời giải thích hoàn mỹ.” Snape ngồi xuống, cậu bé tên Prince cũng ngồi vào cái ghế còn lại.

“Đúng vậy đúng vậy, tôi có thể giải thích.” Dumbledore hai tay giao nhau ở trước ngực,“Vị này gọi là Prince Albus Potter Prince, ha ha, Severus hài tử của ta, cậu bé là con của thầy và Harry, ở 19 năm sau.”

“Đừng nói giỡn!” Snape lập tức phản đối — Harry? Harry Potter?! Mình như thế nào sẽ có quan hệ với cứu thế chủ a?!

“Cha, cha không cần Prince sao?” Cậu bé lập tức khẩn trương nhìn Snape, biểu lộ hoảng sợ,“Cha không quan tâm con và ba ba?”

“Không……” Rốt cuộc nên nói như thế nào? Snape cảm thấy đứa bé trước mắt này xuất hiện chỉ có thể nói rõ nhân sinh của anh là chê cười — Dumbledore không nói giỡn, nhưng là…… Điều đó là không có khả năng! Tuyệt đối không thể!

“Trên thực tế, Severus, tôi cũng đã nói qua, cách nhìn của thầy với Harry đều là hiểu lầm, thầy chỉ có thấy được Harry Potter thầy muốn nhìn đến, không nhìn thấy Harry chân chính.” Dumbledore vẫn bình tĩnh, bất quá đối với kết cục như vậy tựa hồ rất cao hứng,“ Huyết thống của Prince tôi đã thử qua , trên người cậu bé quả thật có ấn ký của cậu và Harry.”

“Ấn ký?”

“Đúng, chính là huyết thống ấn ký.” Dumbledore gật gật đầu,“Vừa rồi có phải thầy cảm thấy rất khó chịu hay không? Đại khái là vì Prince xuyên qua thời không làm cho ấn ký trên người cậu bé cảm thấy nguy cơ, cho nên thầy…… Tôi nghĩ, Harry cũng sẽ ở trong nháy mắt đó phi thường…… Thống khổ.” Ông hắng giọng một cái rồi nói tiếp,“Severus, tôi không tại vấn đề này nói giỡn, thầy cũng biết đúng không?” Nói xong, ông lấy đũa phép, chạm vào người nam hài, mà trên tay nam hài quả nhiên xuất hiện hai gia huy — gia huy gia tộc Potter và gia tộc Prince, mỗi tay một cái, mà ở chính giữa hai tay nam hài lóe ra chữ “Severus Snape” và “Harry Potter”.

Merlin mang thai a!

Snape có loại xúc động muốn học gia tinh đập đầu vào tường — đứa bé này…… Thật sự…… Thật là con của anh cùng cứu thế chủ Harry Potter?!

Độc dược đại sư cảm giác mình cần dùng chút dược bình tĩnh lại.

“Hơn nữa, Prince cho chúng ta một tin rất trọng yếu, Severus.” Dumbledore khó được nghiêm túc nói,“Harry hiện tại hẳn là rất an toàn — hài tử của ta, người phản bội không phải Sirius, là Peter, mà Peter hiện tại…… Không ở Anh, cho nên chúng ta không cần quá lo lắng…… Ha ha, Prince thật là một hài tử thông minh, cậu bé biết rõ rất nhiều chuyện thú vị.”

“Như vậy, tôi giả thiết cụ chuẩn bị cho cứu thế chủ xuống ghế?” Snape cười lạnh,“Xin cho tôi nói nhiều một câu, Albus, đứa bé này là một Prince, cho nên…… Cậu bé sẽ không cho cụ sở dụng.” Đúng vậy, chỉ có một mình mình bị lợi dụng là đủ rồi, không thể để cho hài tử vốn cái gì cũng không biết đi gánh chịu cái gì — vô luận là lý do gì thì cũng không. (có ai ko hiểu nghĩa của câu này không?)