Ba Con Uyên Ương, Một Đôi Lẻ

Chương 18: Biểu ca biểu muội




Sáng sớm hôm sau, thuyền dừng bên bờ sông Tần Hoài, sau khi thanh toán chúng ta rời thuyền, phố phường phồn hoa như họa. Sự nhộn nhịp nơi kinh đô quả là thắng cảnh danh bất hư truyền, khiến người ta phải hoa mắt.

Giang Thần thuê hai kiệu nhỏ, ta đang muốn cùng Tiểu Hà Bao ngồi chung một kiệu, hắn lại tiên hạ thủ vi cường ôm ta vào trong kiệu, Tiểu Hà Bao rất biết nhìn xa trông rộng nhanh chóng chui vào kiệu còn lại, còn vén màn kiệu nói: “Cô gia, cậu nhớ ôm tiểu thư cho chặt, cẩn thận cô ấy váng đầu lại nôn.”

Rốt cuộc cô bé là nha hoàn của ai?

“Giờ chúng ta đi đâu?”

“Tất nhiên là đi mua xiêm y cho muội trước.”

Ta cũng đoán là như thế.

Không gian trong kiệu vốn rộng rãi, tại sao càng ngồi càng chen chúc? Hơn nữa, ta càng ngồi nép về một bên, hắn lại càng chen tới. Ta chợt nhận ra, Giang Thần cố ý chèn ép ta. Thật quá đáng, ta cũng không khách khí mà chèn ép lại! Không ngờ, làm thế chỉ thành kề vai sát cánh với hắn, cả những chỗ không nên đụng chạm cũng thành đụng chạm, haizzz, đúng là tính sai một bước.

Vì thế, ta né dọc, hắn chiếm ngang, đoạn đường này thật là dài dằng dặc.

Cỗ kiệu dừng lại trên một con phố lớn phồn hoa. Ta xuống kiệu, ngẩng đầu nhìn lên, trước mặt là một cửa hàng mặt tiền rộng rãi, bảng để bốn chữ to “Không thể không mua”. Tên thật kỳ lạ, khó mà quên được.

Giang Thần nói : “Đây là cửa hàng quần áo tốt nhất kinh thành, quan lại quyền quý đều chuộng tới đây đặt và mua xiêm y, xiêm y ở đây đều dùng vải vóc tốt nhất, kỹ thuật cắt may thêu thùa khéo léo nhất, phàm là có chút không hài lòng hay không vừa vặn đều sẽ sửa đến khi người mua hài lòng.”

“Ồ, hay thật. Thật biết làm ăn.”

“Đúng thế, là cửa hàng của nhà ta.”

Ta ngơ ngác một chút, hắn đã kéo tuột ta vào trong.

Trong cửa hàng không có nhiều khách, nhưng cử chỉ không tầm thường, quần áo hoa lệ. Quầy bên đông bầy vải vóc các loại, tường bên tây treo các bộ xiêm y may sẵn.

Một phụ nhân trung niên tươi cười chào đón: “Ôi, thiếu gia về lúc nào, sao không thấy phu nhân nhắc tới!”

Giang Thần gật đầu: “Cố tẩu, đây là thiếu phu nhân.”

Ta đỏ mặt. Chỉ một xưng hô khiến ta từ gái tân thành thiếu phụ có chồng trong nháy mắt, thật oan uổng làm sao.

“Đưa thiếu phu nhân vào gian sau, chọn mấy bộ xiêm y tốt nhất.”

“Tất nhiên rồi, hôm kia mới nhập vải từ Hàng Châu, vừa may xong mấy bộ, còn chưa treo ra kia, rất hợp cho thiếu phu nhân thử.”

Ta bị Cố tẩu dẫn vào gian sau, cửa hàng này thật rộng lớn, gian sau chia làm hai sảnh riêng biệt cho nam nữ, có nha hoàn phục dịch. Sảnh cho nữ treo xiêm y may sẵn trên tường, các kiểu xiêm y, các kiểu hoa thêu khiến ta hoa cả mắt, Tiểu Hà Bao “trời ơi, oa oa, mẹ ơi”, rồi vùi đầu ngắm nghía xiêm y, không nhìn đến ta một cái.

Cố tẩu chọn từ đống xiêm y một bộ màu lục nhạt, một bộ màu trắng ngà, một bộ màu tím nhạt, để lên bàn, cười hì hì nói: “Thiếu phu nhân da trắng như tuyết, mặc những màu này là tôn da nhất.”

Ta ngượng ngùng nói: “Dạ dạ… cũng tốt.”

“Thiếu phu nhân vào trong mặc thử đi, có chỗ nào không vừa vặn ta sẽ cho người sửa ngay, khoảng một chén trà là xong.”

Ta mang xiêm y vào phòng thay đồ, mặc bộ màu trắng ngà đầu tiên, ta mặc trang phục Tiêu Dao Môn màu trắng đã mười mấy năm, gần như không biết mặc màu gì khác ngoài màu trắng.

Khi ta ra khỏi phòng thay đồ, Tiểu Hà Bao lại “má ơi” một tiếng, sau đó nhìn ta chằm chằm hít một hơi lạnh, nha đầu kia chẳng lẽ ở cùng các sư huynh lâu nên biến thái rồi?

Cố tẩu mở to hai mắt: “Ôi chao, chậc chậc, thật là… trời ơi.”

Ta chờ nửa ngày, vẫn không đợi được Cố tẩu nói ra một tính từ thật sự nào, rốt cuộc là sao?

Ta sợ hãi hỏi: “Cố tẩu, không ổn sao?”

“Ôi.. ổn đến mức ta không biết nói gì nữa, thiếu phu nhân đúng là mỹ mạo như tiên.”

Ta ngạc nhiên kéo kéo xiêm y, nói nhỏ: “Cố tẩu nói đùa.”

“Sao lại nói đùa? Nữ nhân như hoa, hoa đẹp thường không thơm, hoa thơm lại kém sắc. Ta đã thấy nhiều thiếu nữ, thân hình đẹp thì dung mạo kém một chút, dung mạo đẹp dáng người lại tạm được, như thiếu phu nhân, đẹp từ dáng người đến dung mạo, thật sự hiếm có khó tìm, xinh đẹp đến mức người oán trời ghen.”

Ta lau mồ hôi, quả nhiên là người làm ăn, công phu khen ngợi không có chỗ chê.

“Tiểu Hà Bao, em thấy thế nào?” Ta hi vọng Tiểu Hà Bao vẫn tỉnh táo, cho ta một lời nói thật.

“Tiểu thư, cô đi ra ngoài với dáng vẻ xinh đẹp thế này, cô gia chắc ngạc nhiên đến rơi cả tròng mắt mất.”

Ta câm nín, Tiểu Hà Bao trước giờ vẫn chẳng phải người phe ta.

“Vậy thì lấy bộ này đi.”

“Thiếu phu nhân, thử cả mấy bộ này đi.”

Sau ba lần người oán trời ghen, ta lại mặc bộ xiêm y màu trắng ngà, thiết kế của bộ xiêm y này rất đặc biệt, váy rộng như cái màn, nhưng lớp váy lót bên trong lại bó chặt hai đùi. Theo Cố tẩu nói, như thế mới có thể bước đi uyển chuyển như Lăng Ba Vi Bộ, bước chân sen nở, haizzz, một bước chân bị ép thành hai, thật là hành hạ nhau. Ta chỉ sợ mình một phút kích động, bước chân sen nở thành hổ phi qua đường.

Ta đi vòng qua bình phong, Giang Thần đang ngồi kia phẩm trà, thấy ta chén trà trong tay hắn cứng đờ, nhìn ta chằm chằm, chậm rãi đứng lên.

Ta cảm giác được Bạo Vũ Lê Hoa Châm phóng tới với mật độ chưa từng có, trong nháy mắt, bộ xiêm y này như có vô vàn lỗ thủng, gió lùa lạnh người.

Cố tẩu nói với Giang Thần: “Ôi chao, thiếu gia thật có diễm phúc, thiếu phu nhân dung mạo xinh đẹp, dáng người thướt tha, lão thân là phụ nữ cũng phải động lòng.”

Tiểu Hà Bao khinh thường cắt lời, bĩu môi nói: “Cố tẩu không biết đó, tiểu thư nhà ta không mặc quần áo càng đẹp hơn.”

Giang Thần phì một tiếng, cười không thấy tổ quốc. Ta đỏ mặt, chỉ muốn đập đầu vào tường.

Ta nghĩ nhất định tối nay phải nói chuyện rõ ràng với Tiểu Hà Bao, thường ngày ta đối xử với cô bé rất tốt, tại sao lại đối xử với ta như vậy!

Ta đỏ mặt, lúng túng lên kiệu, một lúc lâu sau mới thở đều được. Ta vừa thở đều, đột nhiên nhận ra Giang Thần từ lúc vào kiệu đến giờ luôn trầm mặc buồn bực không lên tiếng.

Ta tò mò nghiêng đầu nhìn một cái, phát hiện ngọn lửa thường thấy trong mắt hắn như bùng cháy dữ dội hơn, lòng ta giật thót, tim đập loạn nhịp, cuống quít điều chỉnh hô hấp.

Giang Thần thấp giọng nói: “Tiểu Mạt, muội đẹp lắm.”

Không gian trong kiệu có giới hạn, hắn lại ngồi sát ta, tiếng thì thầm này như thổi một luồng hơi nóng qua tai ta, vừa nóng vừa nhột.

Ta đỏ mặt, nói nhỏ: “Là xiêm y này đẹp.”

“Là do muội đẹp, y phục chỉ phụ trợ tôn lên dung nhan của muội thôi. Vừa rồi ta nhìn muội mà tim như muốn ngừng đập, không tin muội đặt tay lên ngực ta, giờ tim ta đang đập thình thịch đây.”

Dứt lời, hắn không chút khách khí kéo tay ta đặt lên ngực trái, cảm giác ấm áp mà mạnh mẽ, ta liên tục rụt tay về. Tim hắn đập thình thịch thế nào ta không biết, nhưng ta chắc chắn tim ta đang đập loạn.

Ta không dám nhìn hắn nữa, nhìn cảnh bên ngoài thấy ngày dài tựa năm, thật ra như chẳng nhìn gì, bởi vì không nhìn hắn, ta vẫn có thể cảm nhận ánh mắt hắn quấn chặt lấy ta như một tấm lưới, ta như một con côn trùng nhỏ, bị Tiểu Hà Bao thổi bay vào mạng nhện của hắn, không thể thoát thân.

Rốt cuộc kiệu cũng ngừng, ta thở phào nhẹ nhõm, không đợi hắn đỡ đã nhảy ra ngoài.

Vừa đưa mắt nhìn thì ta ngẩn cả người!

Đây là Quy Vân sơn trang sao? Khí thế đến mức người ta phải suýt xoa! Trước cổng là hai con sư tử đá uy mãnh, trên cổ hai con sư tử là hai sợi xích lớn có gắn chuông bằng vàng.

Ta âm thầm rầu rĩ, làm thế khác gì mời trộm tới? Haizzz, nhà họ Giang đúng là táo bạo hơn người, ngay cả cặp sư tử đá trước cổng cũng nổi bật đến vậy.

Còn nổi bật hơn cặp sư tử đá là một hàng nha hoàn tươi cười đứng ở bậc thang cổng chính, dẫn đầu là bốn vị cô nương như hoa như ngọc, duyên dáng ngóng chờ.

Bọn họ thấy Giang Thần lập tức đồng thanh thi lễ lên tiếng: “Thiếu gia đã về.” Giọng ai cũng êm ái như chim oanh mới hót.

Ngay sau đó cổng lớn màu đỏ mở ra, một người trẻ tuổi, xiêm áo hoa lệ, tướng mạo tuấn tú, sau lưng có mấy gã sai vặt đi ra.

Hắn đi tới trước mặt Giang Thần, chắp tay thi lễ nói: “Biểu ca đi đường vất vả.”

Vất vả cái đầu ngươi, xuống thuyền liền ngồi kiệu, trong kiệu còn dùng sức chèn ép ta, một mình hắn ngồi quá nửa cỗ kiệu.

Giang Thần mỉm cười hỏi: “Thiếu Hoa, mẫu thân ta có nhà không? ”

Người trẻ tuổi cười nói :“Cô cô nhận được thư biểu ca nói hôm nay về đến nhà, từ sáng sớm đã bảo người ra cửa chờ đón, lúc này cô cô đang ở phòng khách. ”

Dứt lời, hắn vừa cười vừa nhìn ta: “Vị này chắc là chị dâu, chị dâu đi đường vất vả.”

Giang Thần gật đầu nói:“Tiểu Mạt, đây là biểu đệ Thiếu Hoa.”

Ta gượng cười rất mất tự nhiên, cũng may ở Tiêu Dao nghe người khác gọi em dâu chị dâu đã quen, ta mới không đến nỗi kinh hoàng thất thố.

Cửa chính lóe bóng áo đỏ, một thiếu nữ đi ra, tươi cười diễm lệ, mặc bộ xiêm y màu đỏ như thạch lựu nở rộ dưới ánh mặt trời, rực rỡ đến chói mắt!

Cô gái lướt như yến đến trước mặt Giang Thần, cười rạng rỡ, hai mắt long lanh, chưa nói đã cười: “Biểu ca, rốt cuộc anh đã về.”

Rốt cuộc? Mỏi mắt chờ mong sao?

Giang Thần quay đầu cười với ta: “Đây là biểu muội Thiếu Dung. ”

Ta mỉm cười với cô ấy, cô ấy tùy tiện nhìn ta một cái, cười một cái rồi lại nhìn Giang Thần, nắm tay Giang Thần một cách rất tự nhiên, vừa lay tay vừa làm nũng: “Biểu ca, anh đi biền biệt cả năm chỉ về nửa tháng, lần này không cho anh đi nữa, trên núi có gì hay đâu, Tiêu Dao môn toàn đàn ông, có khác gì miếu hòa thượng.”

Ta lúng túng cúi gằm, ta làm đóa hoa trơ trọi giữa đám hòa thượng mười mấy năm.

Giang Thần mặt không đổi sắc rút tay lại, quay đầu nhìn ta trìu mến: “ Ai nói không có gì hay? Trên núi… có tiên nữ. ”

Ta nhất thời ngượng ngùng lúng túng, không chốn dung thân, ta vạn lần không dám nhận là tiên nữ, miễn cưỡng có thể nói là nữ sơn thần. Khen thế hình như quá lời? Như chưa yên lòng, trước mắt mọi người, hắn lại nắm tay ta!

Mặt ta nóng lên, không tiện dùng sức giãy giụa, âm thầm rụt tay lại, đáng tiếc chỉ như bánh bao thịt ném cho chó, làm sao lấy lại, ta hơi dùng sức một chút, hắn lại kẹp luôn tay ta dưới nách, ta cúi đầu nhận mệnh, không dám manh động, chỉ sợ nhúc nhích thêm hắn sẽ áp tay lên ngực hoặc lên mặt, con người này không có gì không dám làm, không thể coi thường hắn.

Giang Thần dắt ta đi tới, nha hoàn gã sai vặt đi sau Thiếu Hoa. Ta phát hiện, lúc Giang Thần cầm tay ta dắt đi, bốn vị nha hoàn nhìn ta chằm chằm, vừa kinh ngạc vừa hâm mộ. Thiếu Dung vẫn tự nhiên đi bên trái Giang Thần, kéo tay áo hắn hỏi này hỏi nọ, nghiễm nhiên coi như ta không tồn tại, càng đừng nói tới chuyện nhìn ta một cái, hỏi ta một câu, ánh mắt luôn dừng lại ở Giang Thần, nỗi vui mừng hưng phấn sau bao ngày mới gặp thật không lời diễn tả.

Lòng ta chợt nảy ra một ý nghĩ, bình thường biểu ca biểu muội chính là thanh mai trúc mã đôi trẻ vô tư. Không biết vị Thiếu Dung biểu muội này là bình thường hay ngoại lệ?

Ta chỉ muốn tới gặp Thích phu nhân, không ngờ còn gặp cả Thích đệ đệ Thích muội muội. Càng không ngờ, Thích muội muội xinh đẹp như thế, còn bám người như thế.

Tòa ngang dãy dọc, điêu khắc tinh xảo, khí thế quý phái. Dưới hành lang trồng những giống hoa lạ, hương thơm nức mũi. Quy Vân sơn trang này ta thấy còn khí thế tinh xảo hơn cả Sơn Âm biệt viện của Viễn Chiếu đại sư, chỉ lấy danh sơn trang thật là thiệt thòi.

Sau hành lang dài là chín bậc thang bằng bạch ngọc dẫn vào phòng khách, lộng lẫy huy hoàng đến ngỡ ngàng.

Trên ghế tử đàn chính giữa phòng khách là một phụ nhân trung niên đang ngồi, mi mục như họa, quý phái hơn người. Ta nhất thời cảm thấy những gì huy hoàng lộng lẫy vừa thấy cũng không bằng sự quý phái ở người phụ nữ này. Ta không thể nói rõ ra lời, chỉ biết là nhìn bà ấy thấy nhẹ nhõm như gió xuân.

Chắc bà là Thích phu nhân – nữ chủ nhân của Quy Vân sơn trang. Ta nghe danh từ lâu, không ngờ có ngày được gặp mặt, lại còn với thân phận con dâu, thật là nhân sinh như giấc mộng, thế sự khó lường.

Nhìn kỹ lại, tướng mạo Giang Thần giống bà đến tám phần. Hai phần kiệt ngạo phong lưu còn lại chắc là di truyền từ cha hắn.

Ngoài Thích phu nhân, trong phòng còn mấy nha hoàn, vừa thấy ta đi vào, hơn chục ánh mặt đồng loạt chĩa vào ta, có thể so với Bạo Vũ Lê Hoa Châm bằng ánh mắt của Giang Thần.

Ta thấy thế liền có chút khẩn trương.

Giang Thần kéo ta cười hì hì thi lễ.

“Mẫu thân, đây là tiểu Mạt.”

Thích phu nhân cười: “Tiểu Mạt, qua đây cho ta nhìn kĩ.”

Con dâu xấu gặp mẹ chồng, coi như lần lúng túng đầu tiên trong đời. Ta nhắm mắt đi tới làm lễ ra mắt, tim đập loạn, nhất định bà sẽ coi thường ta, ta cảm thấy bốn nha hoàn sau lưng còn có khí chất hơn ta.

Bà giơ tay, cười tủm tỉm kéo tay ta suýt xoa: “Quả nhiên là xinh xắn khả ái, bảo sao Thần nhi đem lòng yêu thương. ”

Lần đầu tiên có người khen ta xinh xắn khả ái, ta ngượng ngùng cúi đầu, trước tầm mắt là tay của bà. Tay bà trắng nõn búp măng, như ngọc tạc thành, chỉ có điều hơi lạnh.

“Cô cô, biểu ca thích kiểu thế này sao? Sao cháu lại cảm giác đã từng thấy cô ấy ở đâu rồi? ”

Ta ngẩn người nhìn Thích muội muội, sao cô ấy có thể từng trông thấy ta, chẳng lẽ mặt mũi ta rất phổ biến? Hay là có người giống ta?

Câu đấy của cô ấy như không ai nghe thấy, không người đáp lại.